Đế đạo chí tôn
Chương 4 : Giết người
Editor: Từ Hoán Vũ
Beta: Nalbie Nguyễn
Lục Hoành chỉ xem Thượng Quan Vũ là tiểu hài tử bình thường, cho dù phẫn nộ thì như thế nào? Thượng Quan Vũ có thể dám đánh hắn? Cho dù Thượng Quan Vũ muốn đánh hắn, hắn có thể sợ một tiểu thí hài sao?
"Chết như thế nào cũng không biết? Thời điểm Lục Hoành ta tung hoành sa trường, không biết ngươi còn ở chỗ nào bú sữa mẹ đây! Thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta?"
Lục hoành càng nói càng hăng say, căn bản không có chú ý tới sắc mặt của Thượng Quan Vũ. Hắn nghĩ đến, gia chủ Thượng Quan gia - Thượng Quan Kinh Hồng không muốn gặp Thượng Quan Vũ, Thượng Quan Kiến Thành lại muốn làm cho Thượng Quan Vũ cực khổ đến chết. Như vậy, hắn giáo huấn Thượng Quan Vũ không những không ai phạt, còn có thể được Thượng Quan Kiến Thành ban thưởng.
"Khẳng định ngươi không biết? Năm đó ta tung hoành sa trường, giết không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, thiếu niên mười mấy tuổi như ngươi, cho dù mấy chục đứa cũng không uy hiếp được ta! Ta chửi cẩu tạp chủng ngươi còn không vui?"
"Nói cho ngươi biết, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nhi tử của tạp chủng đương nhiên là tạp chủng. Hôm nay nếu ngươi dám không nghe lời, xem ta trị ngươi như thế nào!"
Trên trán của Thượng Quan Vũ nổi đầy gân xanh, phụ mẫu là người trong lòng hắn kính trọng nhất. Hiện tại, Lục Hoành không chỉ nhục mạ hắn, còn nhục mạ luôn phụ mẫu của hắn. Hắn là muốn nhẫn nhục người này nhưng không thể nhẫn, thúc thúc muốn nhẫn nhục thẩm thẩm cũng nhẫn không được.
Người có thể không có ngạo khí, nhưng là không thể không kiên quyết. Bình thường hạ nhân khi dễ hạ hắn, bận tâm công ơn dưỡng dục của Thượng Quan Kinh Hồng, có thể nhịn liền nhịn. Chỉ là hiện tại, Lục Hoành một lần, lại một lần nữa nhục mạ phụ mẫu của hắn, thật quá đáng.
"A"
Thượng Quan Vũ rống một tiếng thật to, "Lão cẩu ngươi câm mồm cho ta, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi!"
Thượng Quan Vũ tựa hóa thân của tử thần, cặp mắt băng lãnh vô tình nhìn chằm chằm Lục Hoành. Hắn hướng về phía trước, giống như Sao Băng xé rách màn đêm. Tốc độ trong nháy mắt bùng nổ, hiển nhiên nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Thượng Quan Vũ đánh ra một quyền trong lúc phẫn nộ này, gần như có thể tiêu diệt hết thảy địch nhân. Đánh ra nhiều năm uất ức, tâm linh nhận được cực đại thăng hoa.
Khí lực toàn thân đều tập trung đến bên trong hai quả đấm, lại bạo phát lực lượng trước nay chưa từng có. Hắn cảm thấy giờ khắc này hắn thậm chí có thể khai thiên tích địa, đương nhiên chỉ do cá nhân hắn suy đoán.
Quyền phong đập vào mặt khiến cho hai gò má Lục Hoành đau nhức. Một quyền này thật sự không giống như của một thiếu niên đánh ra, quả thực mạnh hơn rất nhiều so với quyền thuật của hắn. Lục Hoành xuất thân quân ngũ, phản ứng đương nhiên không chậm. Xoay người tránh đi, đầu hơi lắc lư.
Thượng Quan Vũ nhảy vọt lên không, nếu không làm vậy sao có thể đánh đến đầu Lục Hoành? Lục Hoành xem đó chỉ như quyền của một đứa bé vung ra, có bao nhiêu lợi hại chứ? Sở dĩ cảm thấy lợi hại hư vậy, có thể là do xuất hiện ảo giác. Bất quá vì chắc chắn an toàn, hắn vẫn là mau tránh ra, không đón đỡ chiêu này. Nhảy vọt lên không xuất ra quyền, chỉ cần tránh đi, tuyệt đối không thể cấp tốc chuyển hướng được. Hắn muốn để cho Thượng Quan Vũ để mất một đòn, hắn không dám giết Thượng Quan Vũ , bất quá vẫn có thể đánh cho bán tàn(tơi tã nữa phần). Suy nghĩ là vậy, thế nhưng trên mặt còn nhe răng cười.
Chỉ tiếc ông trời không nguyện ý người. . . . . .
Một quyền kia của Thượng Quan Vũ vừa vặn đánh lên đầu của hắn, thật giống như đã thương lượng tốt. Một quyền kia vốn đánh không đến hắn, nhưng là cái đầu dài của hắn lại đưa tới nắm tay nơi đó.
Lục Hoành bộ dạng nhe răng cười hoàn toàn biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ mặt không thể tin, cùng thật sâu không cam lòng. Hắn không tin chính mình bị một quyền này của Thượng Quan Vũ đánh trúng , lại càng không tin chỉ một quyền lại có thể lấy đi tính mạng của hắn. Hắn còn có cuộc sống tươi đẹp cần phải hưởng thụ, chỉ tiếc hắn không cơ hội đó.
"Ba"
Đầu Lục Hoành vỡ vụn, máu tươi điên cuồng bắn ra, óc văng khắp nơi, thân thể thẳng đứng ầm một cái đã đổ sụp xuống. Không có cảnh tàn sát khốc liệt, chỉ có một quyền này, một quyền vô cùng đáng sợ. Một người sống sờ sờ trước mặt, liền chết dưới một quyền này.
"A? Giết người rồi!"
"Ta đang nằm mơ sao? Ngươi tát ta một cái xem!"
"Làm sao có thể? Lục Hoành thế nhưng bị tiểu thiếu gia đánh chết ?"
"Không có khả năng! Một thiếu niên làm sao có thể một quyền đánh chết Lục Hoành?"
"Lục Hoành chính là xuất thân từ trong quân ngũ a! Làm sao có thể bị đánh chết đơn giản như vậy?"
Bọn hạ nhân đều nghị luận sôi nổi, một màn này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ. Một số nha hoàn đã nôn mửa ngay tại chỗ, đang ở phủ trong tướng quân, đột nhiên chứng kiến cảnh máu tanh như vậy?
Một số hạ nhân sợ tới mức mặt trắng bệch không còn một chút máu, bình thường những người này đều dựa vào thế lực của Thượng Quan Kiến Thành mà khi dễ Thượng Quan Vũ. Ai có thể nghĩ được, thiếu nhiên nho nhã yếu ớt như vậy, lại có thể một quyền đánh chết Lục Hoành xuất thân quân ngũ? Nếu sớm biết như vậy, bọn họ bất luận như thế nào cũng không dám chọc vào tiểu sát Tinh này!
Phong thái của một quyền kia, lạnh nhạt hờ hững, cảnh tượng trong một khắc kia, phỏng chừng đám hạ nhân này cả đời cũng không thể quên được.
Thượng Quan Vũ quay đầu, nhìn đám hạ nhân liếc mắt một cái, trong sân lập tức yên tĩnh trở lại. Bọn họ hiện tại đã rõ, vị tiểu thiếu gia này xem ra không phải người hiền lành gì, ngược lại là ác ma giết người không chớp mắt.
Hắn không để ý đến phản ứng của bọn hạ nhân, ngồi xổm người xuống, dùng quần áo của Lục Hoành xoa xoa hai tay. Lần đầu tiên giết người, Thượng Quan Vũ cũng không biết cảm thụ ở trong lòng như thế nào. Hắn không cảm thấy mình làm sai cái gì, Lục Hoành nhục mạ phụ mẫu hắn, phụ mẫu chính là nhười trong lòng hắn kính trọng nhất. nhục mạ hắn còn chưa tính, Lục Hoành quá đáng như vậy, thật sự là là chết cũng không trả đủ.
"Các ngươi đi báo cáo với lão gia đi!" Thượng Quan Vũ thanh âm thản nhiên từ đằng xa truyền lại, nguyên lai là Thượng Quan Vũ đã trực tiếp đi vào trong viện.
"Các ngươi ồn ào cái gì? Tướng quân phủ ồn ào như vậy, còn ra hệ thống gì?"
Đây là một trung niên nhân nổi danh dáng vẻ phú quý, mặc một thân trường bào hoa lệ, vẻ mặt dữ tợn, bụng tướng quân, thùng nước thắt lưng. Trên đường đi đến, thịt mỡ trên mặt cứ run run lên, nhìn vào hết sức khôi hài. Bất quá bọn hạ nhân cũng không dám cười, bởi vì hắn là tổng quản gia Mã Văn của Thượng Quan phủ.
Mã Văn là biểu đệ của Thượng Quan Kinh Hồng, dựa vào thế lực của Thượng Quan Kinh Hồng, ở Phi Vũ thành là cái nhân vật thủ đoạn phi thường. Cũng là nhân vật hất sức tàn nhẫn, kẻ nào đắc tội hắn đều không có kết cục tốt.
"Khởi bẩm quản gia, Lục Hoành cùng tiểu thiếu gia phát sinh mâu thuẫn, sau đó đã bị tiểu thiếu gia một quyền đánh chết !" Một hạ nhân lanh lợi nhìn thấy có cơ hội tốt đi tới giành trước, hắn quỳ xuống trước mặt Mã Văn nói.
"Cái gì? Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho ta!"
Mã Văn thật sự rất kinh ngạc, hoàn toàn không để ý tới thân phận tổng quản gia của hắn. Tiểu thiếu gia Thượng Quan phủ, cũng chính là Thượng Quan Vũ, hiện tại chỉ mới mười hai tuổi, làm sao có thể một quyền đánh chết Lục Hoành xuất thân quân ngũ?
Hắn cũng biết Thượng Quan Vũ, bình thường vẫn kêu hắn là thúc thúc. Thoạt nhìn là một thiếu niên rất hòa thuận, văn vẻ lịch sự, khiêm tốn lễ nghĩa.
Cho dù biết rõ Thượng Quan Vũ không thể tu luyện võ đạo, Mã Văn cũng không có đắc tội qua hắn, thậm chí cho hắn một ít trợ giúp. Mã Văn cảm thấy Thượng Quan Vũ khác xa bạn cùng lứa tuổi, lại hiểu đạo làm người như thế nào, tương lai nhất định không phải dạng vừa đâu.
Thượng Quan Kinh Hồng không muốn gặp Thượng Quan Vũ, Thượng Quan Kiến Thành cũng căm ghét Thượng Quan Vũ, nhưng Mã Văn không có trộn đều trong đó. Tất cả mọi thứ ngày hôm nay có được đều dựa vào Thượng Quan Kinh Hồng, thấu hiểu người khác, hắn là sẽ không động đến gia sự của Thượng Quan gia.
Mặc dù không khi dễ Thượng Quan Vũ, mặc dù cho rằng Thượng Quan Vũ tương lai bất phàm, nhưng cũng không thể tiếp thu được sự thật này a. Một thiếu niên mười hai tuổi, hơn nữa không thể tu luyện võ đạo, một quyền đánh chết một binh lính xuất thân quân ngũ, ai có thể tiếp nhận?
Hạ nhân này cũng khá thông minh, đứng dậy, cuối người đi đến bên cạnh thi thể của Lục Hoành."Đây là thi thể của Lục Hoành, tiểu thiếu gia một quyền đánh lên đầu của hắn, bạo đầu(banh đầu) mà chết." Hắn cũng không dám cẩn thận nhìn chằm chằm vào thi thể của Lục Hoành, một đôi nhãn cầu nhô lên, nhìn tuyệt đối sởn tóc gáy.
Mã Văn thì ngược lại, hắn không cảm thấy dị thường, giết người phóng hỏa hắn đều đã làm, chỉ là xem thi thể người chết thì có là gì đâu?
"Nô tài tận mắt nhìn thấy, những người ở đây cũng có thể làm chứng!"
Mã Văn nhìn về phía hạ nhân chung quanh, trong lòng hắn kỳ thật đã tin tưởng, chỉ là xác nhận một chút mà thôi.
"Đúng vậy a, chúng nô tài đều tận mắt nhìn thấy!"
Nghe được từng hạ nhân chính miệng thừa nhận, hơn nữa từ đầu chí cuối đều hiểu được tiến trình của chuyện này. Mã Văn cho dù có kinh ngạc như thế nào, cũng chỉ có thể để ở trong lòng .
"Ngươi!" Mã Văn chỉ vào hạ nhân lanh lợi vừa nãy, "Tìm vài người giúp xử lý tốt thi thể của Lục Hoành, sau đó an táng thật cẩn thận! Chuyện này xử lý tốt, về sau liền đi theo bên cạnh ta làm việc !"
"Vâng, thưa quản gia!" hạ nhân này nhất thời mặt mày hớn hở, những người khác cũng là quăng lên người hắn ánh mắt ngưỡng mộ.
"Đám các ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện xảy ra ngày hôm nay tuyệt đối không để truyền ra ngoài! Nếu để cho ta phát hiện được kẻ nào khua môi múa mép, ta tuyệt đối sẽ làm cho hắn hối hận suốt đời! Nghe rõ chưa?"
Mã Văn vẻ mặt nghiêm túc, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Thượng Quan Kinh Hồng mới vừa trở về, tốt nhất nên giao cho hắn xử lý.
"Vâng, chúng nô tài đã biết!"
"Vâng, bọn nô tỳ đã biết!"
Mã Văn hài lòng gật đầu, xoay người rời khỏi. Chuyện này phải lập tức bẩm báo cho Thượng Quan Kinh Hồng biết, nếu không tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện.
Lục Hoành cũng không phải là người bình thường, hắn từ nhỏ cùng Thượng Quan Kinh Hồng lớn lên. Mặc dù chỉ là một hạ nhân, nhưng lại ỷ vào thân phận bậc này, không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu. Thế nhưng hôm nay bị Thượng Quan Vũ giết chết, cho tới bây giờ, Mã Văn cũng không che giấu được rung động trong lòng.
Thượng Quan Vũ đi vào trong viện, đi tới bên cạnh hồ nước. Chà lau tay trên quần áo Lục Hoành cũng không rửa hết được. Dù sao cũng là lần đầu tiên giết người, trong lòng vẫn có chút mơ hồ.
Thượng Quan Vũ dùng sức chà sát hai tay, trong đầu lại nghĩ tới Thượng Quan Kinh Hồng. Đối với người phụ thân vừa yêu vừa kính này, hắn cũng không biết hiện giờ nên đối mặt như thế nào.
Từng, Thượng Quan Kinh Hồng từng yêu thương hắn biết bao, hắn về sau lại không thể tu luyện võ đạo nên vô cùng áy náy. Hắn luôn nghĩ, nhất định phải tu luyện ra nguyên khí, không làm cho Thượng Quan Kinh Hồng thất vọng.
Mãi đến sau này, Thượng Quan Vũ tình cờ nghe được đoạn đối thoại giữa Thượng Quan Kiến Thành cùng với hạ nhân. Một khắc kia, hắn mới hiểu được, yêu thương của Thượng Quan Kinh Hồng đối với hắn vốn chỉ là giả, nhưng là không biết xuất phát từ nguyên nhân gì. Thế nghưng trong lòng Thượng Quan Vũ vẫn rất cảm kích Thượng Quan Kinh Hồng, bằng không hắn đã sớm khời khỏi Thượng Quan gia không hề có chút ấm áp này.
Thượng Quan Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời không mây xa xôi kia, trong lòng không biết nghĩ đến cái gì.
"Chuyện này, phụ thân sẽ xử lý như thế nào?"
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
63 chương
19 chương
19 chương
316 chương
9 chương