Đế Chế Đông Lào
Chương 63 : Wellington
Ba người về đến quán trọ thì quán cũng vắng khách, Trần lão đang tất bật thu dọn, thấy ba người, mắt loé lên chút ngạc nhiên, cười:
" Ba cậu đã về à, ăn uống gì chưa.?"
Shole xoa xoa bụng đang kêu ùng ục, đáp:
" Đói lắm lão ơi, còn gì không, làm con ba bát với."
" Được, các cậu ngồi đó đi, xong ngay đây. Mà cậu Toản đâu rồi, không đi chung với ba người à."
" Haha. Có tình mới là bỏ anh em rồi lão. Khổ thân ba tụi con." Wellington trề môi, giả vẻ đáng thương.
" Hắt xi. Ai đang nói xấu tôi đó." Nguyễn Toản lúc này từ cửa tiến vào, nói.
" Á... Toản đó à" nói xâu bị người bắt gặp, Wellington ngượng ngùng " Ăn chưa, không thì ngồi cùng bọn tôi."
" Được, cũng đang đói." Rồi nhìn về phía bếp:
" Lão Trần ơi cho con thêm một suất."
" Được rồi. Sắp có ngay đây."
Lúc sau, bốn bát phở mang ra, trông vô cùng hấp dẫn, Nguyễn Toản nói:
" Phở là đặc sản ở nơi đây, ăn có thể cảm nhận sự ngọt từ xương......"
Shole làu bàu cắt ngang:
" Thôi thôi, đói lắm. Ăn đi. Nói nhiều quá à."
" Haha." Nghe Shole nói, ba người cười xoà.
...........
Cũng lúc này, trong thư phòng, Nguyễn Huệ đang nhắm mắt thiêm thiểm ngủ, Ngọc Hân đang khẽ xoa bóp bờ vai, bỗng cửa khẽ mở. Tiếng động rất nhẹ, cũng khiến Nguyễn Huệ thức giấc, Tiểu Quế Tử thưa:
" Bẩm bệ hạ, Hồ đại nhân có việc cầu kiến."
Nguyễn Huệ gật đầu:
" Được, cho người vào đi."
" Vâng." Nhìn Tiểu Quế Từ lùi ra, Ngọc Hân chậm rãi theo sau, Nguyễn Huệ nói:
" Nàng không cần tránh đi đâu, việc cũng không quan trọng. Đợi chút rồi chúng ta đi nghỉ ngơi cả thể."
" Vâng." Nói xong nhu thuận đứng về phía sau Nguyễn Huệ.
Hồ Thức tiến đến, nhìn thấy Ngọc Hân khẽ giật mình.
Dù biết hoàng hậu vô cùng được sủng ái, nhưng không khỏi cảm thấy kì lạ.
Mật vệ là tổ chức bệ hạ tự mình huấn luyện và đào tạo, với quyền lực vô cùng lớn nhưng rất bí mật. Số người biết đến sự tồn tại của tổ chức chưa đủ một bàn tay, kể cả là Ngô Thì Nhậm, Hồ Công Thuyên..... cũng không hay.
Biết sự hoài nghi của Hồ Thức, Nguyễn Huệ lắc đầu:
" Không sao. Ngươi cứ nói đi."
" Vâng." Hồ Thức đáp rồi nói một lượt cuộc hành trình của ba người Shole sau khi, Nguyễn Huệ rời đi, kể cả từng chữ đối thoại với bà Năm, đều được thuật lại chi tiết.
Nguyễn Huệ nghe xong, gật đầu:
" Được rồi. Ngươi tiếp tục cho người theo dõi, tránh tiếp cận quá gần. Tiện thể cho người san bằng quân nước đó đi."
" Vâng. Hạ thần đi làm ngay. " rồi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Nguyễn Huệ cùng Ngọc Hân, Nguyễn Huệ mở miệng:
" Hồi cung thôi.
" Vâng."
.............
Bốn người ăn uống xong, cũng lên phòng nghỉ ngơi. Phòng đã được Lão Trần chuẩn bị từ trước, theo đề nghị của Wellington mỗi người thuê riêng một phòng, thuận tiện việc riêng và rộng rãi hơn.
Tiến vào, khẽ chốt khoá cửa, Wellington nằm vắt tay lên trán suy tư.
Dù là một kẻ ăn chơi khét tiếng, nhưng dù sao cũng mang trong mình dòng máu Wesley - một dòng họ đầy danh giá, tại số 4 đường Merron, Dublin, đối diện trường Đại học Khoa học Hoàng gia.
Nên dù không quá quan tâm, nhưng Wellington cũng biết sơ qua về những chiến lược, chiến thuật cùng nghệ thuật phản gián lừa gạt nghe đã quá quen thuộc; cũng như bộ mặt xảo trá của những nhà khoa học, toàn những bọn đạo đức giả, tất cả đều chỉ vì tiền mà thôi........
Nên từ khi cùng Shole đến nơi đây, Wellington đã cảm giác có một ai đó đang nhằm vào mình và lợi dụng mình.
Lúc đầu chỉ là những suy đoán mơ hồ, nhưng khi dạo quanh, nghe ngóng cùng lời bà Năm, Wellington càng xác định ý nghĩa của mình là đúng. Mà tiến đến Đông Lào, Wellington chỉ tiếp xúc thân cận với hai người thân cận là Nguyễn Toản và Nguyễn Huệ
..............
Nguyễn Toản là con người mà Wellington tiếp xúc đầu tiên. Ngay lần đầu gặp, Nguyễn Toản đã có thái động vô cùng nhiệt tình, đã khiến Wellington đề phòng.
Nhưng ở lại làng Đại một thời gian, chứng kiến sự sùng bái nhiệt thành của tất cả dành cho Nguyễn Toản, đồng thời cùng nhau chiến đấu chống kẻ ngoại xâm., thấy sự thông minh, cơ trí, lấy nhỏ thắng lớn, hạn chế thương vong....... Wellington cảm thấy Nguyễn Toản thật đáng ngưỡng mộ, cũng cảm thấy kẻ này chỉ có thể làm bạn được, không thể làm thù, nếu không chính mình sẽ thua thiệt.
Càng đặc biệt hơn, chính là khi quân lính đang giao chiến, nhìn những kẻ giặc bị giết chết, nước mắt cũng khẽ lăn trên gò mà của Nguyễn Toản, dù nhanh chóng được che giấu, nhưng đối với Wellington càng làm cho thêm kính trọng.
Bởi, như John Churchill - Công tước Marlborough thứ nhất - người Wellington vô cùng ngưỡng mộ nói:
" Muốn xâm chiếm một nơi, tốt nhất là lấy dân nơi đó đánh dân nơi đó. Kế sách đó là tuyệt hảo, hại người lợi mình. Đó là cách của bậc trí giả."
Nên giọt nước mắt cho thấy sự đau lòng khi phải chứng kiến dân mình giết lẫn nhau, chỉ vì quyền lực của cá nhân, đó là người đau nỗi đau của dân, lo tất cả cho nhân dân........Điều Wellington hiếm thấy, cho cả đến những vị học giả uyên bác.
Còn người thứ hai, Wellington cảm thấy vừa xa la, lại thân quen.
Thời gian tiếp xúc khá là ngắn, nhưng có thể thấy Nguyễn Huệ là một con người mạnh bạo. Dùng mọi cách kể cả thô bạo nhất để thực hiện hoá điều lệ của mình.
Mặc dù những điều đó là tốt cho nhân dân. Nhưng có câu, cứng quá thì gẫy, rất nhiều người dù ngoài mặt thuận hoà nhưng trong bụng lại một bồ dao găm, luôn ngấm ngầm phá hoại, khiến căn cơ không vững.
Nhưng nếu đặt vào hoàn cảmh đó, Wellington nghĩ chác ai cũng làm vậy, bởi áp lực là cực lớn.
Nguyễn Huệ khởi nghĩa từ bàn tay trắng, phải chống chọi liên tục với ba thế lực lâu đời: Lê- Trịnh- Nguyễn. Cùng một bá chủ Châu Á. Nên hành động quyết liệt để ổn định bên trong đương đầu bên ngoài là cần thiết........ nếu không sớm muộn thì cũng diệt vong.
..........
Nằm nghĩ miên man, trời cũng giờ Tý, Wellington mặc lấy bộ áo đen chui ra khỏi cửa ra ngoài, tiến về bờ sông. Wellington muốn chứng thực một điều.
.........
Ra khỏi thành, Wellington chậm rãi phóng ngựa.
Từng rèn luyện cùng binh sĩ của Nguyễn Toản, Wellington cũng vô cùng thuần thục, không lâu, Nguyễn Toản đã đến sát bờ sông
Đập vào mắt là một đám lửa đang cháy rừng rực, thấy vậy con ngươi không khỏi co vào. Điều đó là đúng, là đúng ư.... trong cơn hoảng loạn. Wellington quay đầu nhưng bỗng ánh mắt tối sầm.
Bóng áo đen đứng bên nhìn Wellington đã ngất, lắc đầu, ôm lấy hướng vào trong thành.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
235 chương
14 chương
84 chương
349 chương
80 chương