Đế Chế Đông Lào

Chương 5 : Thuận Thiên kiếm

Sáng sớm hôm sau, sai Võ Tam trả phòng, hai người bắt đầu cưỡi ngựa ra khỏi châu Bảo Lạc. Nguyễn Toản chậm rãi tiến lại bờ sông quan sát trang gia đang bốc cháy nghi nghút, nhiều người đang tụ tập tập xung quanh bàn tán chỉ chỏ, quan phủ bắt đầu khám xét. Rất nhanh Vũ Tam đi nghe ngóng quay lại, bẩm: “ Thưa công tử, Trang gia họ Lê cắm rễ ở Châu Bảo Lạc từ thời Thái Tổ Lê Lợi, rất được lòng người, khi đói nạn đều phát cháo cứu đói. Mặt khác nghe đồn bất cứ triều đại nào, các vua - chúa đều từng đến qua.” Nguyễn Toản gật đầu: “ Ừm, đi thôi.” Vũ Tam bất ngờ hỏi lại: “ Công tử không phải muốn tìm hiểu vụ án sao?” Nguyễn Toản lắc đầu, rồi chỉ về một trung niên, một gấu xắn cao một gấu buông lỏng đang đứng xa xa nói: “ Đã dám gây ra vụ án như vậy. Hẳn bọn chúng đã có chuẩn bị. Đến Vũ Văn Nhậm cũng giả danh đứng xa quan sát thì biết triều đình cũng bất lực. Ở lại cũng vô ích.” Vũ Tam quay lại, Nguyễn Toản hắng giọng: “ ĐI nhanh, nhìn nhiều khéo bị sinh nghi.” Vũ Tam nhìn lại, dù đã che lấp, nhưng cũng đối sát khí vô cùng mẫn cẩm, rùng mình lên ngựa đuổi theo, thật không nghĩ vụ việc này kinh động đến cả Tiết Chế, quả thật tin đồn là sự thật. ………. Trời đứng bóng, cả hai cũng đi tới cửa rừng Pắc Ban, Võ Tam như nhớ tới điều gì, sắc mặt trắng bệch, vội vã căn ngăn: “ Thưa công tử, không nên đi vào, bên trong hàng đêm đầu có tiếng thét lớn tựa long gầm, mặt khác bất cứ ai đi vào nếu may mắn đi ra thì cũng bị điên, còn hầu hết đều một đi không trở lại. Chúa Trịnh Sâm cũng từng điều gần 1000 người đi khám phá trong vòng 10 năm nhưng đều không ngoại lệ.” Nguyễn Toản chỉ cười, không nói, buộc ngựa vào gốc cây vệ đường rồi tiến bước vào trong. Vũ Tam thấy vậy cũng đành cắn răng đi theo. Vừa vào quanh tai đã bắt đầu vang lên những tiếng ù ù kinh tởm, Vũ Tam người nổi da gà, nhích lại thật gần Nguyễn Toản, sắc mặt tái mét, Nguyễn Toản vừa đi vừa nói: “ Chớ run sợ, chỉ là tiếng gió thổi thúc vào khe đá phát ra những tiếng động đó thôi, người thử đưa tay che lại xem sao.” Vũ Tam bắt đầu làm theo, quả thật như vậy, lòng cũng bớt lo lắng hơn. Thỉnh thoảng có những con rắn, rết bò ra, nhưng đều nhanh chóng giải quyết, gần hai tiếng đi bộ, những khung cảnh rừng rậm dần biến mất, hiện ra là một thác nước trong ngầm, đổ xuống suối đập tung lên những bọt trắng xóa, nhìn vô cùng vui mắt, những tảng vàng rải đầy phía dưới, Vũ Tam ngac nhiên, há to miệng: “ Thật không ngờ sâu bên trong đây lại có nơi như thế này, với số vàng này thì có thể không lo ấu cả đời.” Tính nhảy xuống vớt lấy, bỗng dưng Nguyễn Toản cản lại, Vũ Tam gương mặt khá ngạc nhiên, định hỏi thì khung cảnh trước mắt biến hiện, không còn là thác nước thơ mộng mà là một đàn rắn đen kịt được chôn xuống dưới, những bộ xương người nằm la liệt, binh khí giáo mác hoen rỉ khắp nới. Vũ Tam kinh sợ, nếu không có công tử thì….” Vì đó nhìn Nguyễn Toản ánh mắt đầy sùng bái. Thấy ánh mắt Vũ Tam, Nguyễn Toản nổi cả da gà, nói: “ Đi thôi.” Vũ Tam đi một lúc nhưng còn thấp thỏm truyện đó, đánh gan cả hỏi: “ Tại sao công tử biết đó là giả ạ? Công tử thật thần kì.” “ Khỏi phải vỗ mông ngựa, đó chỉ là hiện tượng ảo ảnh Fata Morgana, là do sự biến hóa phi tuyến tính của nhiệt độ trên tầng cao không khí. Thoạt đầu, nhiệt độ tăng lên theo chiều cao, nhưng sau khi lên tới một độ cao nhất định, thì tốc độ biến hóa của nó chậm dần. Loại tầng đứt gẫy hình thành do sự biến đổi mạnh của nhiệt độ này được các nhà khoa học gọi là “thấu kính không trung”. Có thể khẳng định rằng hiệu ứng khí tượng như vậy là nguyên nhân trực tiếp sinh ra ảo ảnh Fata Morgana.” Nói xong, lắc đầu: “ Mà thôi, nói với ngươi cũng chả hiểu, đi nhanh, không trời tối mất.” “ Vâng.” Nguyễn Tam ù ù cạc cạc theo sau. Trời khuất bóng, hai người cuối cùng cũng đến bờ suối, bên cạnh có một ngôi nhà dựng bên, Nguyễn Toản tiến lại, một thanh niên bỗng từ đâu nhảy ra, cầm mũi kiếm trực thẳng yết hầu quát: “ Các ngươi là ai.” Vũ Tam định xông lên, Nguyễn Toản phất tay, cười nói: “ Ta không phải kẻ xấu, đến để lấy thứ thuộc về mình” rồi lách mình quật ngã thanh niên, bàn giao với Vũ Tam: “ Canh chừng hắn.” Rồi bước vào, chàng thanh niên muốn cản lại nhưng bị Vũ Tam nhìn chằm chằm, chỉ biết tức tối, đằng đằng sát khí nhìn Nguyễn Toản. Đi vào, lần mò một lúc, Nguyễn Toản cũng mở được mật thất, phía dưới đơn sơ, chỉ có một thanh kiếm cắm ở giữa trụ, Nguyễn Toản chậm rãi cầm lên và đi ra. Lúc sau, thấy Thuận Thiên Kiếm trên tay Nguyễn Toản, thanh niên quát: “ Để nó lại, không làm ma ta cũng không tha các ngươi.” Nguyễn Toản cười: “ Ta chỉ đến lấy thứ thuộc về mình thôi.” Rỗi chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, cả bầu trời sáng rực, tiếng long ngầm vang vọng. Vũ Tam cũng giật mình trước cảnh tượng hùng vĩ, quên mất thanh niên. Chỉ thấy thanh niên đã tiến lại gần Quang Toản, bất ngờ hơn, không còn gay hấn mà ánh mắt đầy sùng bái, hô lớn: “ Kính chào chủ nhân, cuối cùng Lê gia cũng hoàn thành nhiệm vụ.” Nguyễn Toản cầm kiếm cắt tay mình, nhỏ máu, lúc sau thanh kiếm chỉ trở lại bình thường, trong đầu xuất hiện một tấm linh phù ẩn hiện trong đầu: “ Thượng đế sắc mệnh Bảo kiếm uy cương Cử chỉ nhất động Sơn băng địa liệt Phá tặc thần tàng Cấp cấp như Luật Linh” Đưa kiếm đeo bên mình, nhìn thanh niên đang quỳ gối, nói: “ Đứng lên đi, ngươi tên gì. “ “ Tiểu nhân tên Lê La, cháu 8 đời của Thái Tổ Lê Lợi.” “ Đúng rồi, mà tại sao đêm qua Lê gia trang bị người sát hại.” “ Xin chủ nhân bớt trách, hôm kia, cụ tổ có mơ thấy chủ nhân đã đến, tính mang kiếm về thuận tiện đưa chủ nhân, không ngờ trong Lê gia đã ẩn nấp gian tế, nên bị tập kích, may mắn thần kiếm còn, không Lê gia sẽ là tội nhân thiên cổ.” “ Được rồi. Cuối cùng mọi chuyện cũng không sao. Trời cũng khuya, nghỉ lại một đem, mai về thành.” “ Rõ.” “ Vũ Tam ngươi giúp Lê La băng bó, ta đi kiếm chút đồ ăn.” “ Việc này, để tiểu nhân đi, chủ nhân không nên động tay. Vết thương này là việc nhỏ.” “ Không nên câu lệ vậy. Mà sau học Vũ Tam kêu ta công tử là được. Băng bó đi. Khỏi hẳn, ta có việc cần ngươi làm.” “ Rõ.” Lúc sau Nguyễn Toản quay lại, trên tay là vài đống hoa quả lót dạ. Không biết Lê La nói gì chỉ biết Vũ Tam nhìn càng thêm nóng bỏng. Nguyễn Toản vừa nhâm nhi vừa ngâm nga: “ Sáng ra bờ suối, tối vào hang, Cháo bẹ, rau măng vẫn sẵn sàng. Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng, Cuộc đời cách mạng thật là sang.” Vũ Tam, Lê La liên tục khen hay. ……………………. Trong một căn phòng xa lệ, một trung niên đang ngồi, thấy đao bên cạnh mình khẽ rung động, thì thầm: “ Thật đến. Hi vọng không phải là ngươi.”