Đế Chế Đông Lào
Chương 171 : Bắc Thành(2)
Hai người cũng tiến đến một quán ăn khá nổi tiếng, gọi hai bát bún cá, thưởng thức chậm rãi.
Vừa dùng không lâu, một đám người, ai ai quần áo cũng một mầu trắng, trước ngực thêu một đóa hoa sen củng cây đa, giếng nước đi vào, lên lầu. Đám người đi qua, tất cả mọi người xì xào bàn tán, một người hâm mộ:
“ Không biết con ta năm nay có thể thi đậu không. Nghe nói vào đó học, vừa có kiến thức vừa có tiền... Đi đâu cũng được ưu đãi, coi trọng. Thật hâm mộ.”
Một đứa bé, ánh mắt kiên định nói:
“ Năm ngoái ta thi trượt. Năm nay sẽ quyết tâm đỗ.”
.....
......
Có người cười mỉa:
“ Mơ đi. Dù vào học cũng không đơn giản là được đâu. Đợt dồi dào cũng 2000 người. Mà nửa năm đã thoải loại gần 1000.”
“ Cái này ta xác nhận. Ta quen một người. Bảo trong đó không thu phí, cho tiền ăn nhưng nghe nói phải làm mới có ăn, không ăn cứt ý. Nên trong đó ngoài học còn rất nhiều việc ngoại khóa. Ai cũng phải hoàn thành. “
“ Vậy á, đã học còn phải làm kiếm cái ăn. Mệt mỏi...”
“ Đúng.... Khác nào địa ngục đâu....”
Một người khác chen ngang:
“ Nhưng nghe nói tốt nghiệp là được trọng dụng. Bổ nhiệm về kinh...”
Trong góc bàn, một tên trung niên, dáng vẻ hung tợn, nói nhẹ:
“ Hừ. Học cũng bốn năm. Biết khi ấy còn không. Ta thấy mấy người cụ bá định liên hiệp đấu tranh...”
Bên cạnh đồng bạn, khe che mồm, nhìn quanh nói:
“ Xuỵt. Be bé mồm thôi. Bọn nó nghe được thì chết... Cả hai chúng ta không đắc tội được.”
.....
......
Câu chuyện vẫn tiếp diễn, dù hai người nói nhỏ nhưng hắn vô cùng nghe rõ, ngừng đũa, nhưng nhanh chóng tiếp tục. Ăn xong, hắn đứng lên trả tiền. Đi đến nơi không xa, nói với Lê Huy:
“ Cho người theo dõi xem. Ta nghi ngờ có lẽ do đất đai. Cần thiết huy động thêm quân triều đình. Trước hết lặng lẽ để tìm đối sách.”
“ Vâng.”
........
Phân phó xong, hắn cùng nàng đi tới điểm bus, lúc này là không phải giờ cao điểm. Lên cũng rất ít người. Không quá lâu, một xe ngựa mang số hiệu 01 đến. Trả tiền xong, hai người tiến lên, chọn một chỗ gần sát cửa sổ, ngồi xuống, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Xe ngựa kích thước lớn hơn thể loại ban đầu, bởi tận dụng nguyên lý công - lực. Những cánh tay đòn được làm vươn ra, đỡ lấy khoang, bề mặt rộng, khiến phân đều lực, công kéo giảm đi. Mặt khác, do phóng trên làn riêng, không gặp vật cản, nên tốc độ khá nhanh. Dần dần việc sử dụng xe bus ngựa di chuyển trở thành thói quen của mọi người.
Xe ngựa đi nhanh, đến từng chặng, có người xuống, người lên. Nhưng đến chặng về bến, cả xe còn có hai người.
Lúc này, hắn mới quan sát toàn bộ, bởi ngoài người đánh ngựa. Ngồi bên cạnh còn có một cảnh an phụ trách thu vé, lúc này, tay năm năm súng. Nhìn sơ qua rất giống hỏa hổ, hắn cười nói:
“ Ta cũng có người làm trong quân. Nhìn không lầm thì bên cạnh huynh đài là hỏa hổ. Đây là vũ khí thiết yếu, giờ cũng phân bố trên cả xe bus ư.”
Thấy không còn ai, chặng đường về bến cũng không nguy hiểm, rảnh rỗi, tên cảnh an Tòng Phúc cười nói:
“ Tất nhiên, Vương gia khi xây dựng xe bus ngoài việc đảm bảo mỹ quan đô thị, thuận tiên. Vô cùng đề cao an toàn của mọi người, nên mỗi xe bus đều có một khẩu hỏa hổ cùng hỏa cầu lưu hoàng. “
Hắn gật đầu, tiếp:
“ Tầm sát thương hiệu quả khá thấp, dưới 100m, khi nạp cũng khá lâu. Thứ này thường gây ra sát thương mạnh khi thành hành. Đơn lẻ thì kém xa đao, kiếm. Phân phối nó cho xe bus ngựa có vẻ không hợp lí lắm.”
Tòng Phúc cười:
“ Có vẻ cậu khá am hiểu a. Thật ra hỏa hổ giờ là hàng thải loại dần trong quân đội. Nên phá hủy thì tiếc, đành phân phối cho xe bus ngựa. Tác dụng trấn an là chính. Quãng đường này cũng không nguy hiểm. Bởi quân đội cũng thường xuyên tuần tra. Thỉnh thoảng có đơn lẻ thì hỏa hổ tác dụng chấn nhiếp cao hơn.”
Rồi cười lớn:
“ Không dấu gì cậu, chứ với khẩu này, tôi từng bắn một nhát giết hai tên cướp.”
Đang đánh xe, Chu Phiên quay lại, vẻ mặt khinh bỉ:
“ Thôi thôi lão phúc, có một thôi lấy đâu mà hai. Còn tên còn lại bị ta diệt bằng đao.”
Rồi nhìn hắn với nàng nói:
“ Lão Phúc hay bốc phét. Hai người đừng tin.”
Tòng Phúc thấy vậy, hơi xấu hổ, vẫn nói:
“ Thì tên kia bị ta dùng hỏa hổ bắt nát sọ tên bạn mới bị chấn nhiếp. Ngươi có cơ hội, chém nén. Công lao vẫn thuộc hỏa hổ mà.”
“ Được.” Chu Phiên cười phá, hai người hắn củng cố nhịn.
Lúc sau, Tòng Phúc bớt xấu hổ, hắn nói:
“ Thải loại ư, chả nhẽ giờ có loại mới hơn...”
Tòng Phúc nghe hỏi vậy, ánh mắt hâm mộ nói:
“ Ừm, nghe nói, trình tự nạp đạn đơn giản lắm, tầm sát thương cao. Nhưng chúng chỉ phân phó cho trại lính phía Bắc thành phố. Mỗi lần đi qua nghe tiếng nổ mà thật thích.”
Nghe vậy, hắn trầm tư. Lần trước về làng tuy biết có kiểu súng mới. Nhưng được nhìn quen vũ khí hiện đại, nên súng tuy khác lạ, hắn không quá để tâm. Có lẽ lên tới trại lính xem một lên.
.....
.......
Hắn cùng hai người trò chuyện, không quá lâu, xe đến bến, hắn cùng nàng chào tạm biệt hai người, rồi lên chiếc xe 01 khác, trở lại trong thành. Một lần nữa thăm thú xung quanh.
Chiều tối, hai người trở lại, vừa về tới phòng, cu tí đã oe oe hờn dỗi, nàng vội vã âu yếm con. Hắn định tiến đến ôm, đã bị cu Tí đẩy ra. Sắc mặt tỏ vẻ hậm hực, hắn đi đến thư phòng. Lê Huy vội vã báo lại toàn bộ tình hình. Xem xong, hắn trầm ngâm nói:
“ Cho Ngô Thì Nhậm tức tối tập hợp mọi người. “
“ Vâng.”
........
Hai canh sau, hắn đến đã thấy mọi người ngồi sẵn. Những truyện vừa rồi, Lê Huy cũng kể lại, ai ai cũng tâm trạng lo lắng, buồn phiền đan xen.
Hắn ngồi vào ghế chủ tọa, thấp giọng nói:
“ Trước đây khi bệ hạ đưa ra cải cách ruộng đất. Ta cũng chưa tham gia. Còn khi ta tham gia thì ngay sau đó là chiến tranh, không kịp để ý. Nhiều kẻ đã hiểu sai, đưa ra những khẩu hiệu tiêu cực hóa ‘ phú, địa, hào.. đào tận gốc, trốc tận rễ’....... Nhưng ta khẳng định: đây không phải mục đích của chính sách.
Bởi trong cuộc chiến tranh này, bệ hạ cũng được sự giúp đỡ rất nhiều của tầng lớp này. Người hiểu và biết ơn, không bao giờ có chuyện đưa ra chính sách đó.
Nhưng có người hiểu sai, rất nhiều địa chủ có công bị xử oan. Khiến dân chúng vô cùng bất bình. Đây là lỗi của ta, cũng như bệ hạ. Ta thay mặt người nhận trách nhiệm sâu sắc.
Vụ bạo động này có, có nhiều người có công bị xử oan tham gia. Vô cùng khó giải quyết. Chính vì vậy, trước mắt, từ ta cùng Ngô Thì Nhậm, Lưu Anh, Nguyễn Dư...... sẽ tiến tới tiếp xúc, xin lỗi, đưa các chính sách đền bù thỏa đáng, thuyết phục họ rời bỏ
Liên minh chúng thành lập trên vấn đề lợi ích, chỉ cần vài người rời đi sẽ có thể đơn giản tan vỡ. Nhưng tránh cho trường hợp xấu nhất xảy ra, quân đội cũng trong trạng thái sẵn sàng.....
Còn vấn đề bọn thầy đồ tham gia lần này. Bọn chúng cũng vì miếng cơm manh áo, cải cách khiến bọn chúng mất việc. Đây cũng là điều ta sơ sót khi đề nghị phổ biến chữ Quốc Ngữ, thật xin lỗi.
Theo như Lê Huy tiếp xúc một vài người thì bọn chúng ngoài tiền mặt, còn muốn quan chức. Điều này hơi khó.....”
Ngẫm nghĩ lúc, hắn nói:
“ Sắp tới có dự dự án phục dựng di tích, sách vở cha ông...... đang thiếu người. Có thể triệu tập, gom bọn chúng nhét vào để quản. Trước chỉ cho ngồi chơi xơi nước, phong vài chức quan thật kêu. Đợi một thời gian khi cải cách ruộng đất lắng xuống. Sẽ sờ tới, kẻ nào thay đổi, có ích thì giữ lại, không tống về. Nếu làm loạn thì xử mạnh tay.... Ai có ý kiến không.”
Ngô Thì Nhậm vội nói:
“ Hạ quan đồng ý. Ngoài ra cũng lên kết hợp với việc giết gà doạ khỉ. Bởi có vài kẻ trong tay có án mạng. Trước đây, do những người bị hại là người của nhà Nguyễn, ta không xử lý. Nhưng có thể thừa dịp này, lấy cớ đó, bắt vài người....”
“ Ừm. Nhưng cần cẩn trọng, huy động lực lượng lớn, tránh bọn chúng chó càn cắn liều. Ngoài bọn này, cũng phải để ý mấy tay thương nhân người Hoa. Nghiêm cấm tiến vào. Kẻ nào lén vào, đều trọng điểm theo dõi, có nghi hại, giết không tha. Chúng ta đang thiết lập mạng lưới bên đó. Sau này chỉ cho người Hoa thuộc mạng lưới của ta tiến vào....”
“ Vâng.”
......
......
Rất nhiều vấn đề bàn bạc.
Sáng hôm sau, Nguyễn Toản một mình cùng Lê Huy tiến đến bái phỏng người đóng góp nhiều nhất mà chịu án oan. Hắn không mong tha thứ nhưng bày tỏ lòng nào. Dù sao thành ý của bọn Ngô Thì Nhậm chưa đủ. Chỉ có hắn hay Nguyễn Huệ mới có sức thể hiện tiếng nói quốc gia.
Hắn ngồi đợi thật lâu, cũng nghe hàng xóm kể thêm. Đợi khi lục tục đám người từ trong nhà đi ra. Thì hắn mới lặng lẽ tiến đến, gõ cửa.
Thật lâu lúc sau, một đứa bé mở cửa, ánh mắt rụt rè, hỏi:
“ Hai người là ai?”
“ Chúng tôi là người mộ danh cụ Nghè mà đến. Anh báo cho cụ là được.”
Cậu bé lại đóng lại, vội vã chạy vào:
“ Thưa cụ, có hai người nói mộ danh cụ mà đến. Trông rất lạ mặt. Có tiếp không ạ.”
Cụ Nghè xoa đầu cháu, nhìn hương ân hai con, lau đi nước mắt, cười chua chát:
“ Mộ danh ư. Danh vọng được cái gì ư..... “rồi cười mỉa:
“ Cũng được. Cho họ vào đi. Cho họ chứng kiến cái tốt đẹp sau cùng..... Haha.”
Cậu bé đi ra, mở cửa cho hai người nói:
“ Cụ đang bận chút. Hai người đi theo tôi vào ngồi đợi.”
Dưới sự dẫn dắt của cậu bé, hai người đi tới, nhìn mảnh đất khang trang, giờ nóc nhà thưa thớt, chuồng gà trống không, hắn không khỏi quặn lòng hối lỗi.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
235 chương
14 chương
84 chương
349 chương
80 chương