Đế Chế Đông Lào

Chương 137 : Thiên Tước (1)

Hòa Thân càng nghĩ càng tức, bởi nếu Càn Long hành động luôn thì rất có thể là lô vũ khí mới khó cập bờ. Như vậy, kế hoạch mà hắn bố trí có thể đổ xuống sông, xuống biển. Khẽ thở hắt, hắn đạp mạnh vào giá, những đồ gốm sứ quý giá vỡ tan tành. ........ Trường Nhị Cô nhìn sang Ngô Khanh Liên, đối chiếu kết quả sổ sánh thu chi trong năm, thấy không quá sai lệch, mỉm cười, nói: “ Ta mang đến cho lão gia xem. Muội thu dọn lúc rồi cũng nghỉ ngơi đi.” “ Vâng.” Ngô Khanh Liên, gật đầu, đáp. ........ Nàng cầm sổ sách vừa đến thư phòng, thấy Lưu Toản đang đứng ngoài, hỏi khẽ: “ Lão gia đâu?” “ Thưa phu nhân, lão gia ở bên trong.” “ Ừm.” Nàng gật đầu, sau đó bước vào, nhìn những mảnh sứ vỡ trên sàn, còn Hòa Thân đang gục trên bàn suy nghĩ. Tiến lại gần, nhỏ nhẹ: “ Phu quân, người có chuyện?” “ Ừm, có chút vấn để nhỏ.” Hòa Thân đáp, sau đó ngước lên nhìn, thấy nàng đang cầm sổ, tiếp: “ Đã kiểm kê xong rồi ư. Vất vả nàng.” “ Dạ. Cảm ơn lão gia.” Sau đó, nàng lần lượt nói qua về khoản thu chi, nghe xong, hắn gật đầu: “ Vậy tiếp tục duy trì mảnh cho thuê mướn. Có thể tiến hành mở rộng thêm về khu vực Quảng Đông. Một thời gian sau, nơi đó có thể là trọng điểm.” “ Vâng.” Nàng khẽ đáp, rồi nhanh chóng nghi chép lại. ......... Xong xuôi, cũng bớt bực dọc, nhưng nhớ tới chuyện của Thiên Tước, hắn nhìn nàng nói: “ Nàng dạo này chú ý hộ ta Thiên Tước. Kể từ khi lấy vợ xong, Văn nhi đi du ngoạn. Hắn càng trầm lặng hơn. Trước còn hay chạy sang nhà Vĩnh Tinh. Nhưng từ khi ta vụt, cấm cửa thì hắn ru rú trong phòng, cả ngày không thấy mặt.” Thở dài, sau đó tiếp: “ Có phải ta đã nặng tay với hắn. “ Nàng nghe vậy, lắc đầu: “ Người xưa đã nói, thương cho roi cho vọt, nghét cho ngọt cho bùi. Lão gia làm vậy là đúng. Tước nhi sau sẽ hiểu thôi.” Hắn cười khổ: “ Hi vọng đi.” ....... Thiên Tước sau khi bị cấm cửa, bắt đầu sai hạ nhân mua rất nhiều sách vở, đủ mọi thể loại. Hắn đọc thâu đêm suốt sáng, thỉnh thoảng nhớ tới việc gì nhanh chóng lấy bút loay hoay nghi chép lại. Gần một tuần, ngày ngày chứng kiến cảnh này. Lúc đầu Hòa Hiếu còn hồ nghi rằng, sau cú đạp đó, đầu óc hắn có vấn đề. Nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn những thứ hắn nghi lại, nàng cảm thấy khá cút hút, nhất là những vần thơ tuyệt tác hắn viết ra, vò nát vất trong thùng rác. Nàng cảm thấy hắn khiêu khích, trêu ngươi nàng. Sau đó, nàng tìm đủ cách như phà trà, bưng cơm, dọn dẹp, cố bắt chuyện...... nhưng hắn vẫn không đoái hoài. Nhất là vừa nãy, nàng khẽ luận vần thơ hắn viết, nhưng hắn chỉ quay lại liếc nhẹ, sau đó che tai. Nàng vô cùng bão nổ. Đúng lúc này, một tên hạ nhân đi tới, thưa: “ Lão gia cho gọi công tử cùng phu thiếu phu nhân đến dùng bữa.” Nghe vậy, nàng thở hắt ra, gật đầu, nhìn hắn, nhưng không thấy hắn di chuyển, nhìn tên noi tài nói: “ Đi. Đi. Kệ tên chết bầm đó.” Khi nàng rời đi, Thiên Tước ngước lại nhìn, cười khổ. Sau đó lại tiếp tục cúi đầu. ....... Hiếu Hòa đến sảng đường, đã thấy ngoài Hòa Thân còn có Trường Nhị Cô khẽ khom người: “ Tham kiến phụ thân, tham kiến Mợ Hai.” Hòa Thân gật đầu, sau đó cau mày: “ Thiên Tước đâu.” “ Thưa phụ thân, phu quân có chút mệt. Nên đã nghỉ trước.” Nghe vậy, hắn quát lớn: “ Hỗn trưởng. Con không phải nói đỡ cho nó. Nó lại ngứa đòn, muốn thi gan với ta đây ư. Người đâu.” “ Dạ, có.” Lưu Toàn vội vã tiến đến. “ Đến, lôi hắn lại đây.” “ Nhưng...” Lưu Toàn nghe vậy ấp úng. Hiếu Hòa cũng hấp tấp, nói: “ Phu quân mệt thật thưa phụ thân.” Hắn nghe vậy, gạt phát: “ Con không phải bênh hắn. “ rồi nhìn Lưu Toản, tiếp: “ Ngươi đến nói với nó. Nếu nó không đến. Ta sẽ đích thân qua. Khi đó thì đừng trách.” “ Vâng.” ........ Lưu Toản vội vã đi. Đến nơi, thấy Thiên Tước đang nằm dài, phơi nắng, cuốn sách úp trên mặt, khẽ bước đến: “ Thưa công tử....” “ Thưa công tử....” ......: Liên tục thật lâu, Thiên Tước mới khẽ mở mắt, càu nhàu: “ Có việc gì?” “ Thưa công tử, lão gia bảo nô tài mới công tử đến ăn cơm.” Hắn lắc đầu: “ Ngươi về nói lại với phụ thân, ta mệt, không ăn. Bảo phụ thân cứ ăn đi.” “ Nhưng, nhưng... công tử không đến... lão gia nói sẽ đích thân đến mời.....” Lưu Toản hấp tấp thưa. Nghe vậy, nghĩ đến bộ mắt đằng đằng sát khí của Hòa Thân, hắn thở dài: “ Vậy đi thôi.” ..... Trên đường, đầu óc hắn bắt đầu lay chuyển. Mặc dù đến hơn tháng nay, nhưng lợi dụng việc tên này trước cùng Hòa Thân vốn không hợp. Nhất là lúc Phùng Tễ Văn ra ngoài du ngoạn. Hai người càng ít nói hơn. Chính vì vậy, dù khác lạ, nhưng hắn không hề bị Hòa Thân nghi ngờ. Nhưng trốn tránh cũng không phải là thượng sách. Chính vì vậy, mấy ngày nay, hắn đã cố gắng đọc sách, bổ sung thiếu sót, đồng thời liên tục nghĩ thật nhiều biện pháp đối phó với các trường hợp khác nhau. Nhưng lúc này, khi sắp sửa đối mặt. Hắn vẫn có chút run sợ. ........ Hắn bước vào sảnh, thì ngoài Hiếu Hòa, Hòa Thân còn có hai người nữa. Hắn vừa bước vào, Hòa Thân đã quát lớn: “ Nghịch tử. Đến muộn còn không nhanh chân. Ngươi định để ta đợi ngươi đến bao giờ.” Bên cạnh, Trường Nhị Cô thấy vậy, nhẹ nhàng vuốt tay: “ Lão gia bớt giận.” Xong nhìn nhẹ hắn nói: “Tước nhi, mau ngồi xuống. Đừng làm cha con tức giận.” Không biết do quá run sợ, hay bị khí thể Hòa Thân phủ đầu, hắn khẽ thốt: “ Vâng, thật xin lỗi phụ thân cùng mọi người. Con đã biết sai.” Nhưng vừa nói xong, hắn cảm thấy là lạ, không khí im ắng, hắn khẽ ngẩng lên, chỉ thấy Hòa Thân khẽ lấy tay dụi mắt, nói: “ Tốt, tốt. Mọi người ăn cơm.” Tuy là lạ, nhưng hắn vẫn ngồi xuống, cầm lấy bát cơm từ Hiếu Hòa chậm rãi dùng. Để không bị nghi ngờ, hắn cũng gắp thêm những món thịt, vừa cắn miếng, vị dầu như tan chảy, hòa tan trong miệng. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy thứ tuyệt hảo như vậy. Có bắt đầu, hắn liên tục gắp ăn. Ngồi đối diện, Hòa Thân nhìn hắn ăn ngon lành, khẽ mỉm cười, ra lệnh cho tên Lưu Toàn: “ Bảo nhà bếp làm thêm một chút thức ăn.” “ Vâng.” ......... Lúc sau, dùng bữa xong, hắn khẽ cáo từ: “ Thưa phụ thân, con trở lại đọc sách.” “ Ừm. Đi đi.” ...... Đợi hắn đi, Hòa Thân cười lớn: “ Haha. Cuối cùng nó cũng gọi ta làm cha. Haha.” Bên cạnh, Trường Nhị Cô cười: “ Thiếp đã nói, Tước nhi trước còn ương ngạnh, nhưng dần dần đã hiểu được tấm lòng lão gia.” “ Mong là vậy. Mong là vậy.” Hòa Thân liên tục vỗ đùi khen. Bên cạnh mấy người khác cũng nhanh trí nịnh hót. ........ Nhưng chỉ có Hiếu Hòa suy tư, sắc mặt có chút lo lắng, Hòa Thân quay sang thấy vậy, hỏi: “ Con có vẻ không được khỏe?” Nghe được câu đó, Hiếu Hòa quỳ xuống: “ Thưa cha, con có lỗi. Mong người trách tội.” Hòa Thân cũng bị phản ứng của Hiếu Hòa làm cho bất ngời, vội nói: “ Đứng lên, đứng lên. Có gì bình tĩnh nói.” Hiếu Hòa vẫn quỳ gối, chậm rãi kể lại chuyện xảy ra đêm tân hôn, cùng một tháng gần đây. Nghe xong, Hòa Thân khẽ cau mày, lúc sau khẽ giãn nói: “ Không sao. Đánh là đúng. Đánh nó mới hiểu ra. Biết vậy, ta đã đánh hắn mạnh hơn rồi.” Hiếu Hòa thấy Hòa Thân không trách phạt, cũng thở phào. Bên cạnh, Trường Nhị Cô nói: “ Từ đó đến nay không sao. Nhưng thiếp nghĩ, cũng bảo đại phu đến khám qua một lần. Cho an toàn.” “ Ừm. Để ta cho người mời Trần lão tới.” “ Vâng.” Trường Nhị Cô gật đầu. Hiếu Hòa nghe vậy thưa: “ Hay để con vào cung, xin phụ hoàng cho mấy vị ngự y đến khám, việc này cũng do con gây ra. Đồng thời, con cũng muốn hồi cung gặp mẫu thân.” Thấy vẻ mặt thành khẩn của Hiếu Hòa, Hòa Thân gật đầu: “Được. “ “ Con cảm ơn phụ thân.” Nói xong cáo từ. ....... Hiếu Hòa hồi cung, đi đến mẫu thân, Đôn Phi nghe con kể lại xong, nói: “ Vợ chồng, cãi nhau là chuyện bình thường. Nhất là trẻ tuổi như hai con. Lỗi từ phía con lên con càng cần phải nhún nhường.” “ Nhưng.... nhưng... con đã làm rất nhiều. Hắn vẫn không thèm đoái hoài.” “ Nha đầu ngốc.” Đôn phi như rèn sắt không thành nói., sau đó nói nhỏ, Hiếu Hòa nghe xong, mặt đỏ bừng, giọng nhỏ li ti: “ Được không.” “ Cứ làm cho ta. Đến phụ hoàng con còn bị khuất phục nữa là. Mà mau mau sớm sinh hài tử. Cơ ngợi họ Hòa sau đó là của hai đứa.” “ Dạ vâng..” Ở lại bồi tiếp mẫu thân lúc, Hiếu Hòa rời đi. ....... Không lâu, trong hoàng cung, Càn Long vừa nghỉ ngơi, bỗng Hiếu Hòa tiến đến, khẽ nháy mắt tinh nghịch với tên nô tài, chạy nhẹ đến, vòng hai tay qua phía sau Càn Long cười hì hì. Càn Long đang căng thẳng, thấy vậy, cũng nở nụ cười, mắng yêu: “ Nha đầu, đã có chồng rồi, mà còn tinh nghịch vậy. Mà sao nay rảnh rỗi đến thăm ta.” Thấy, phụ hoàng đoán đúng, nàng bỏ tay, ôm lấy cánh tay, nũng nịu: “ Người ta nhớ phụ hoàng chứ sao.” Hắn nghe vậy, cười,: “ Thôi đi nhà cô mà Thiên Tước đâu.” Nàng bùi ngùi, đáp: “ Chàng bị ốm. Không thể vào, chàng có nhờ con gửi lời vấn an sức khỏe phụ hoàng.” Sau đó cúi gằm mặt, nhẹ giọng: “Nay con tới cũng muốn phu hoàng cho mượn ngự y đến khám.” “ Biết mà. Đúng là...... Giờ một câu chàng, hai câu chàng.... khéo sau quên cả phụ thân này.” Hắn tự giễu: “ Không không, con yêu phu hoàng nhất.” Bị nói trúng tim đen, nàng bối rối. Hắn thấy nàng như vậy cũng không làm khó, nhìn tên thái giám: “ Ngươi đi gọi hai vị thái y. Lúc nữa theo công chúa.” “ Vâng.” ........ Trong khi chờ đợi, nàng bồi tiếp Càn Long đi dạo. Nhìn Hiếu Hòa ríu rít cười nói xung quanh, Càn Long từ xa nhìn lại, thở dài: “ Nếu không gả đi thật tốt.”