Đế Chế Đông Lào
Chương 135 : Đến Tân An
Một căn phòng nhỏ ở Hồng Kông, Trần Lập trút xuống bộ hoá trang, nhìn Phạm Liêm, thở dài:
“ Mẹ kiếp. Không rõ là sao. Mấy ngày nay, ta luôn cảm giác có người theo dõi. Ra ngoài một chuyến, trở lại thật vất vả.”
Phạm Liêm nghe vậy, cười:
“ Yên tâm đi. Nghe đội trưởng( Lê Huy) báo, mấy ngày nữa sẽ cùng công tử đến. Chắc khi đó sẽ có tăng cường người. Hai chúng ta cũng đỡ vất vả.”
“ Hi vọng đi. Thật không ngờ nơi này khó hơn ta tưởng.”
Vừa dứt lời, Phạm Liêm liền biến sắc, cấp tốc kéo Trần Lập đi.
........
Đúng lúc này, trong căn phòng, năm người áo đen tiến đến, thấy Trần Lập và Phạm Liêm đã biến mất, tên thủ lĩnh cười lạnh:
“ Đúng là lũ chuột, lẩn rất nhanh.”
Nói xong, cấp tốc đuổi theo.
........
Trần Lập đang chạy, ngoái lại không thấy ai, hổn hển thở, lẩm bẩm:
“ Chết tiệt. Tưởng cắt được đuôi. Không ngờ..” Rồi nhìn Phạm Liêm nói:
“ Ta với ngươi tách ra. Sau đó tìm cách liên lạc với đội trưởng.”
“ Ừm. Chỉ tiếc tin tức vừa thu thập.”
............
Năm người áo đen đuổi một lúc mất dấu, tên thủ lĩnh cười lạnh:
“ Rất thú vị. Có thể chốn qua Hữu vệ quả không bình thường.”
Rồi nhìn những người xung quanh nói:
“ Cho người tăng cường lục soát, ta không tin không bắt được.”
“ Vâng.”
........
Lúc sau, tên thủ lĩnh quay lại căn phòng, nhìn phía trên là lít nha lít nhít những nghi chép về Hồng Kông, sắc mặt âm trầm:
“ Thật không ngờ. Kẻ đó cũng muốn nhúng một tay.”
Sau đó vơ vét lấy, thả một mồi lửa.
..........
Nguyễn Toản dự định ban đầu là đi đường bộ đến Thâm Quyến( Quảng Đông), sau đó thông qua thuyền, đi vòng qua Tân Giới đến vùng bến cảng( sau này gọi là cảng Victoria(*) ) nằm giữa bán đảo Cửu Long và đảo Hồng Kông, cũng là nơi phát triển nhất hiện nay. Qua đó tụ tập với căn cứ Hắc Vệ quân ở đó.
Nhưng vừa tới Quảng Đông, Lê Huy nhận được lá thư, sắc mặt trắng bệch, thưa:
“ Bẩm công tử, người của chúng ta bị theo dõi. Căn cứ bị phát hiện, những tin tức thu thập được cũng không còn...”
Nghe vậy, hắn khẽ cau mày, nhẹ nhàng hỏi:
“ Người của ta có sao không?”
“ Không.”
“ Vậy là được. “ ngưng lúc, tiếp:
“ Tạm thời, thay đổi kế hoạch, đến Tân An dừng chân.”
“ Vâng.”
.........
Ba người nhanh chóng tìm được một quán trọ, hắn quay sang thấy Triệu Lan sắc mặt không được tốt, nói:
“ Ngươi tạm thời nghỉ ngơi, chuẩn bị chút đồ ăn. Ta cùng Lê Huy ra ngoài chút.”
“ Vâng.”
...........
Phủ Tân An(**) dòng người tấp nập, có thể coi là thủ phủ kinh tế của nhà Thanh hiện nay, ngoài trừ Bắc Kinh, Hàng Châu. Điều đặc biệt hơn cả là sự nhìn thấy người ngoại quốc là điều hết sức bình thường. Những món đồ xa lạ như ống nhòm, súng.... vô cùng dễ thấy.
Đang dạo bước, bỗng hắn nhìn thấy phía trước một đám đông đang tụ tập, còn có cả binh lính. Hiếu kì, hai người nhanh chân bước lại.
.......
Lại gần, hắn cũng nhìn rõ. Một đám gia nhân dưới sự chỉ huy của một tên công tử đang hình thành một vòng bao quanh, hai người Tây Phương.
Hai người kia thấy vậy sợ hãi, muốn giải thích nhưng do bất đồng ngôn ngữ, đang khoa chân múa tay.
Nhìn qua cũng không quá hiểu việc gì đang xẩy ra, hắn quay người nhìn sang bên cạnh, chắp tay nói:
“ Thật làm phiền huynh đài, tại hạ mới đến, không biết chuyện gì đang xẩy ra? Huynh đài có thể giải thích giúp được không?”
Người kia nghe vậy, quay lại, nhìn qua một lượt, đánh giá Nguyễn Toản, sau đó chỉ vào tên công tử kia nói:
“ Kẻ kia là Hà Liên con của Tri phủ Hà Bắc, là một kẻ háo sắc. Còn hai người Tây Phương kia thì vừa theo thuyền buôn xuống tới, vừa lúc gặp tên này đi qua, hắn muốn chiếm đoạt cô gái kia lên đang làm khó dễ.”
“ Mọi người không ai căn ngăn ư. Ta vừa thấy một lượng lớn binh lính tuần tra.”
Người kia nhìn hắn như kẻ đần nói:
“ Nơi này xa kinh đô. Cha hắn khác gì một ông vua con. Mặt khác, tất cả quan văn, quan võ ở đây đều là trực hệ của Hoà Thân đại nhân. Ngươi nghĩ....?”
“ Huynh đài biết rất nhiều....”
Tên kia nhìn hắn cười lớn:
“ Huynh đệ mới đến phải không. Đây là luật bất thành văn. Ở đây ai chả rõ.”
“ Vâng. Vâng. Tiểu đệ nghe thấy ở đây có nhiều vật lạ, lên đến. Không ngờ thật phức tạp. May có huynh đài chỉ dậy. Không biết có thể mời huynh đài một bữa để hỏi thêm chút chuyện được không?”
“ Haha. Được.”
....:.....
Sau đó, hắn quay lại nói khẽ với Lê Huy vài câu, sau đó rời đi.
Trên quãng đường hắn cũng biết được kẻ này tên là Ngô Giám, quê quán nơi đây.
Đi cũng không xa, hai người đến trước một khách sạn xa hoa, người xe ra vào nườm nượp.
Cả hai đi vào, một tên tiểu nhị, vội vã tiến đến:
“ Không biết hai khách quan dùng gì?”
“ Hai phần đầy đủ.”
“ Vâng. Tổng cộng 45 lượng.”
Thấy tên tiểu nhị, đứng đợi, Nguyễn Toản biết là trả trước, hắn lấy bên mình một túi nhỏ, bên trong có 50 lượng nói:
“ Đủ chứ.”
Tên tiểu nhị đếm xong, mặt tươi như hoa, đưa lên hai tấm thiếp nói:
“ Đây là xác nhận. Mời hai người nhận lấy.”
“ Được.”
Hắn khẽ quan sát, bên trên tấm thiếp có dấu giáp phong, nghi số ngày, phòng.....gật đầu, cất đi. Nhìn Ngô Giám nói:
“ Trả tiền trước không sợ ư?”
“ Haha. Huynh đài yên tâm. Ở đây uy tín đảm bảo. Nếu không vừa lòng, có thể khiếu nại.”
.......
Hai người lên một lúc, cũng không phải đợi quá lâu. Đồ ăn nhanh chóng bưng lên, kèm theo cả hai mĩ nhân đứng bên phục vụ rượu; hai người khác ở đằng sau xoa bóp. Rượu vào lời ra, Ngô Giám nói:
“ Không dối huynh đài, ở đất Tân An hay cả Quảng Đông này, Ngô mỗ không sợ ai. Huynh biết sao không?”
“ Haha. Huynh đài là con ông cháu cha?”
“ Không. Không....Vùng này trước là một mảnh đất, quỉ ho cò gáy. Bởi sau khi nổ ra tranh chấp với bọn Bồ, tuy triều đình thắng lợi nhưng cũng nhận thấy sự nguy hiểm của phản tặc, nên đã ra lệnh Hải cấm nghiêm cấm các hoạt động hàng hải và ngăn chặn việc tiếp xúc với người ngoại quốc; luật này cũng hạn chế hoạt động trên biển của địa phương. Nhất là khi Khang Hy ban bố Thiên Giới lệnh năm 1666, hơn 16.000 người từ Tân An huyện đã bị buộc phải di dời vào trong nội địa.”
Nói đến đây, Ngô Giám phỉ nhổ:
“ Thật mẹ chúng. Sợ hãi cái con khỉ. Toàn lũ rùa rụt cổ. Khiến một thành phố phồn hoa bạc nhất bị lụi tàn.”
Hắn gật đầu, sau đó nói:
“ Nhưng sau đó cũng phải mở cửa rồi sao. Giờ đây, ta thấy phát triển chắc cũng không thua kém.”
Nghe đến đây, Ngô Giám tự hào:
“ có được hôm nay đều là nhờ gia tộc chúng tôi. Huynh biết mười ba gia tộc ở Quảng Đông(**) chứ?”
“ Biết. Đến đây, ta cũng có tìm hiểu qua.”
Ngô Giám cười:
“ Tôi chính là thành phần của Ngô gia. Nên biết chuyện khi đó. Nghe bố tôi kể là sau khi trở lại, mười ba gia tộc chúng tôi đã họp bàn, sau đó liên hợp, mua chuộc lấy Tổng đốc Lưỡng Quảng
Chu Đức và Tuần Phủ Quảng Đông Vương Liên mua chuộc quan lại, sau đó ra sức khẩu cần, nên Khang Hy mới mở cửa.
Chứ bọn Chiết Giang có được đâu.”
Ngưng lúc, tiếp:
“ Đó là một phần. Quan trọng nhất là việc mười ba gia tộc chúng tôi đã liên hợp mở ngân hàng công cộng(*), đóng vai trò trung gian trao đổi giữa triều đình và bọn Phương Tây.
Nên huynh hiểu chứ.....”
Nghe vậy, hắn gật đầu.
Có thể là chính sách của nhà vua tốt, nhưng nhân dân chỉ có thể biết đến những quan lại địa phương, hàng ngày cùng với họ, thế mới có câu, phép vua thua lệ làng.....
.........
Cuối cùng, bằng đủ thủ đoạn, Hà Liên cũng đem hai người trói lại, đưa về phủ. Lê Huy thấy vậy, bám sát theo sau.
.........
Sai hạ nhân, trói hai người lại, đuổi hết ra, Hà Liên nói:
“ Ngươi biết bản lĩnh của ta chứ. Thứ mà công tử ta không có ngươi cũng không có.”
Rồi nhìn người đàn ông nói:
“ Haha. Ta sẽ làm cô ta ngay trước mắt ngươi. Cho ngươi cảm nhận xem thế nào là đau. Haha.”
Dứt lời, hắn lao vào, nhưng người con gái kịch liệt phản bối, dẫy rụa, khuỷu tay, đập mặt vào hàm răng. Khiến hắn đau đớn, máu chảy.
Hắn lùi lại, lấy tay xoa lấy vết máu, cười:
“ Thật tốt. Bản thiếu gia thích. Haha.”
Nói xong càng điên cuồng hơn.
..........
Quan sát xung quanh không thấy ai, Lê Huy nhẩy xuống, từ phía sau, đánh ngất Hà Liên.
Trước tình cảnh kia, hai người nọ khá bất ngờ, Lê Huy dùng giọng tiếng anh trôi chảy, nói;
“ Công tử nhà ta muốn gặp hai người. “
Rồi lấy một bộ quần áo đưa cho cô gái nói:
“ Ngưoi mặc vào đi. Bọn chúng không thấy động tĩnh có thể xông vào.”
“ Vâng, vâng.”
........
Ba người về phòng trọ. Ở đó có Triệu Lan, đưa hai người lại, Lê Huy nói:
“ Tỷ thay đổi phong cách, ta đi tìm công tử chút.”
“ Được.”
P/s: (*) Cảng Victoria là bến cảng tự nhiên, độ sâu nước lớn, không đóng băng quanh năm. Là chìa khoá để Hồng Kông phát triển.
Link xem thêm: https://zh.m.wikipedia.org/wiki/%E7%B6%AD%E5%A4%9A%E5%88%A9%E4%BA%9E%E6%B8%AF
(**) Tân An bao gồm Thâm Quyến, Hồng Kông.....ngày nay. Giờ sắp nhập vào Quảng Đông.
Link: https://zh.m.wikipedia.org/wiki/%E5%AF%B6%E5%AE%89%E7%B8%A3
(*) muốn hiểu thêm ý nghĩa của các chức tước, mọi người có thể xem link( khá đủ): https://namlundidong18.wordpress.com/╭╮-luom-lat-︶%EF%B8%BF︶/chuc-tuoc-cap-bac-trong-trieu-dinh-phong-kien-tq/
Hoặc link:( các quan chức triều Nguyễn khá tương tự nhà Thanh) http://khxhnvnghean.gov.vn/m/?x=950%2Fdien-dan%2Fbang-tra-cac-chuc-quan-pham-tuoc-hoc-vi-thoi-phong-kien-viet-nam&fbclid=IwAR229gIsZLA46uX8VClAY1Uh_g_J0nBOBZ4toc4izjL_8tViECaLNf7qmEY
(**) Quảng Đông mười ba tộc: chỉ mười ba người liên hợp thành lập ngân hàng công cộng, đóng vai trò lớn nhất. Hoặc nhiều người gọi là Quảng Đông mười sáu người.
Link: https://zh.m.wikipedia.org/wiki/%E5%B9%BF%E5%B7%9E%E5%8D%81%E4%B8%89%E8%A1%8C
(*) Ngân hàng công cộng( Cohong ) là một tổ chức độc quyền của các nhà nhập khẩu và xuất khẩu được thành lập tại Quảng Châu vào giữa triều đại nhà Thanh . Nó độc quyền thương mại Quảng Châu, là mối quan hệ kinh doanh chính giữa Trung Quốc và phương Tây, trong khoảng một trăm năm.
Ngân hàng đại chúng được thành lập lần đầu tiên vào năm 1720. Để củng cố vị thế và cạnh tranh với các thương nhân đế quốc, nhiều ngân hàng lúc đó đã thành lập một tổ chức. Các thành viên ban đầu bao gồm mười sáu thương nhân đặt ra 13 điều khoản để điều chỉnh Giá cả và thủ tục giao dịch, và quy định rằng các thành viên tham gia sau đó phải trả phí thành viên 1200 bạc để tham gia. Ngoài ra, 3% tất cả các thành viên của giao dịch ngân hàng công sẽ được sử dụng làm "phí văn phòng công cộng".
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
235 chương
14 chương
84 chương
349 chương
80 chương