Đế Bá
Chương 607 : Phong ba của một tràng hôn ước
Đối mặt với sát khí đáng sợ kia của Lâm trưởng lão, Lý Thất Dạ ngược lại là ung dung tự tại, bình tĩnh, mà Lục Bạch Thu nhất thời là mặt liền biến sắc, nàng hiểu được một vị Bảo Thánh Tôn một khi trở mặt, đó là một chuyện đáng sợ.
- Lâm trưởng lão cũng ở đây nha!
Đang ở thời điểm Lâm trưởng lão đằng đằng sát khí, ở ngoài cửa vang lên một cái thanh âm thanh thúy, lúc này Lam Vận Trúc đã đứng ở ngoài cửa rồi.
Lam Vận Trúc đứng ở cửa, nói:
- Không biết trưởng lão tới nơi này là có gì muốn làm đây?
- Là Lam chất nữ!
Nhìn hấy Lam Vận Trúc, Lâm trưởng lão thu hồi sát ý, lộ ra nụ cười, nói:
- Không có gì, lão phu chỉ là tìm Lý công tử tán gẫu một chút thôi, nếu như hiền chất đã trở lại, ta đây sẽ không quấy rầy các ngươi!
Nói xong, xoay người liền rời đi.
Sau khi Lâm trưởng lão rời đi, Lam Vận Trúc không khỏi nhìn Lý Thất Dạ, mà hắn lại là nhún vai nói:
- Không có gì, đơn giản là uy hiếp cũ rích mà thôi. Nha đầu, làm vị hôn phu của ngươi cũng không phải là chuyện dễ dàng, thân tâm của ta đều bị thương tổn, tổn thất như vậy, ngươi nhưng là phải bồi thường lại cho ta.
Lam Vận Trúc tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó không vui, lạnh lùng nói:
- Hôn ước của ta lúc nào đến phiên ngoại nhân tới xen vào rồi!
Lời của nàng dĩ nhiên chỉ chính là Lâm trưởng lão.
- Hắc, cái này không cần thiết đi, ngươi nhưng là truyền nhân của Thiên
Lý Hà, Thiên Lý Hà sẽ cho phép ngươi gả ra bên ngoài sao?
Lý Thất Dạ nở nụ cười, tự nhiên nói:
- Ta biết ngươi là rất muốn gả cho ta, nhưng mà có một số việc không phải là ngươi có thể làm chủ được.
- Phi, không nên trát vàng lên trên mặt của mình, người nào không gả cho ngươi liền không thể.
Lam Vận Trúc tức giận nói, sau đó lại nhàn nhạt nói:
- Đại sự cả đời của ta, chính mình ta định đoạt!
Nói xong, tú mục của nàng ngưng tụ, có một cỗ khí tức bướng bỉnh.
- Ngươi có thể giải quyết lão đầu tử của Thiên Lý Hà các ngươi sao?
Lý Thất Dạ cười nói, truyền nhân Thiên Lý Hà như Lam Vận Trúc, người mà nàng muốn gả cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, đại sự cả đời của nàng mặc dù nói là chuyện riêng của cá nhân nàng, nhưng mà Thiên Lý
Hà cũng tuyệt đối sẽ can thiệp.
Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ một cái, nói:
- Viêm Long đại sư huynh bọn họ có trưởng lão ủng hộ, cái này cũng không đại biểu ta ở Thiên Lý Hà chính là không có người ủng hộ! Ngươi yên tâm, Dương gia gia sẽ ủng hộ chúng ta.
- Dương gia gia?
Lý Thất Dạ híp mắt một chút, nhìn chằm chằm vào Lam Vận Trúc, nói:
- Người xuất ra từ Phi Hoài thôn các ngươi?
Lam Vận Trúc gật đầu nói:
- Không sao, Dương gia gia là một đời già nhất của thôn chúng ta, hiện tại hắn cũng là nguyên lão của Thiên Lý Hà, chuyện này trừ phi là lão tổ xuất thế can thiệp, nếu không Lâm trưởng lão bọn họ cũng không xen vào được!
Phi Hoài thôn, nam họ Dương, nữ họ Lam, hơn nữa Phi Hoài thôn ngừng chỉ xuất ra thiên tài như Lam Vận Trúc, trên thực tế trước đó Phi Hoài thôn nhưng là xuất ra không ít đại nhân vật. Dương gia gia ở trong miệng Lam
Vận Trúc chính là nguyên lão của Thiên Lý Hà, cũng là người dẫn đạo cho
Lam Vận Trúc.
- Hắc, nha đầu, ngươi là đem ta làm đao để điều khiển sao?
Lý Thất Dạ liếc nhìn Lam Vận Trúc, nói:
- Nói trắng ra là ngươi không muốn gả cho Viêm Long, hoặc là sư huynh khác, cho nên hiện tại ngươi mới không muốn giải trừ một cái hôn ước này, lại mượn lần này thoát khỏi phiền não của chính mình! Nha đầu, đây cũng là nội bộ của các ngươi đấu tranh!
Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ một cái, nói:
- Làm sao, sợ? Nếu như ngươi sợ hiện tại liền lựa chọn thối lui, ta đây cũng không trách ngươi, chuyện như vậy ta sẽ giải quyết.
Lam Vận Trúc ở dưới Mộng Nguyện thụ của Phi Hoài thôn hứa nguyện, đây không chỉ là đơn giản là bởi vì cha mẹ nàng bức hôn đến khẩn trương, đồng thời cũng là muốn mượn cái cớ như vậy để thoát khỏi chư lão trong tông môn Thiên Lý Hà bức hôn. Nàng cũng không muốn gả cho bất kỳ sư huynh đệ nào ở trong Thiên Lý Hà, bao gồm đại sư huynh Viêm Long.
Rất đúng dịp chính là Lý Thất Dạ thế nhưng chiếm được cái ngọc bội hứa nguyện kia của nàng, khiến cho Lý Thất Dạ cuốn vào trong tràng tranh đấu nội bộ này của Thiên Lý Hà.
- Sự?
Lý Thất Dạ không khỏi ở nụ cười, tự nhiên mà cười nói:
- Vẻn vẹ là Thiên Lý Hà còn chưa đủ để cho ta sợ, bất quá nha, có câu nói có công lao liền có phần thưởng, ngươi đã lấy ta làm đao để sai khiến, nha đầu, ngươi có phải hay không hẳn là cho ta một chút hồi báo?
Không bằng như vậy đi, tối nay ngươi làm ấm giường cho ta thì như thế nào đây?
- Đi chết đi!
Lam Vận Trúc bị tức đến sắc mặt đỏ bừng, một cước hung hăng đạp tới nhưng mà bị Lý Thất Dạ dễ dàng tránh thoát.
- Nha đầu, ngươi không phải là thục nữ nha, đừng lỗ mãng như vậy!
Lý Thất Dạ thò tay ra vỗ vào mông nàng một cái, đùa giỡn mà cười nói.
Lam Vận Trúc bị tức đến run run, không khỏi nghiến răng, hận không thể hung hăng dạy dỗ tên tiểu quỷ này một trận.
Mà Lục Bạch Thu không khỏi mỉm cười, ở trong mắt nàng, hai người bọn họ càng giống như là đang liếc mắt đưa tình, tựa như là một đôi tiểu vợ chồng vừa mới tân hôn.
Ở lúc Lam Vận Trúc cùng Lý Thất Dạ ồn ào, Thiên Lý Hà cũng mời một lần hội ngị, chư vị trưởng lão đều xuất hiện rồi, lần hội nghị này do chưởng môn nhân Bảo Quy đạo nhân tự mình chủ trì.
- Chuyện hôn ước này, Vận Trúc chính mình làm chủ thì như thế nào?
Ở trên hội nghị, Bảo Quy đạo nhân mở miệng nói.
Lời nói của Bảo Quy đạo nhân lập tức bị không ít trưởng lão phản đối, có trưởng lão nói:
- Sư huynh, đại sự như thế tại sao có thể xem như trò đùa được, chuyện như vậy không chỉ là quan hệ đến chung thân đại sự của Vận Trúc, cũng là quan hệ đến hưng suy của Thiên Lý Hà chúng ta.
- Chưởng môn, chuyện này khó có thể do vãn bối làm chủ!
Thái độ cứng rắn nhất đương nhiên là phải thuộc về sư phụ Lâm trưởng lão của Viêm Long rồi.
Lâm trưởng lão trầm giọng nói:
- Tiểu bối họ Lý đi tới bất minh, nói không chừng bụng dạ khó lường, nếu như hắn đối với Thiên Lý Hà chúng ta có mưu đồ bất chính gì, Thiên Lý
Hà chúng ta không phải là dẫn sói vào nhà sao. Hơn nữa Thiên Lý Hà chúng ta chính là Đế thống tiên môn, Vận Trúc là người thừa kế đạo thống của
Thiên Lý Hà chúng ta, lấy thân phận của nàng cũng không phải là người tùy tiện liền có thể xứng đôi.
- Lâm huynh nói như thế cũng là rất đúng!
Có những trưởng lão khác phụ họa nói:
- Sư huynh, chuyện này không thể khinh suất, nếu như họ Lý thật sự không chịu giải trừ cái hôn ước này, trực tiếp dùng sức mạnh là được, liệu trước hắn là một cái vô danh tiểu bối cũng vén không nổi phong ba gì.
Đối với cách làm như thế, Bảo Quy đạo nhân nhíu mày, lắc đầu nói:
- Cách làm như thế đừng nói là Vận Trúc sẽ không đồng ý, liền là đối với Thiên Lý Hà chúng ta mà nói cũng là không thích hợp. Thiên Lý Hà chúng ta chính là Đế thống tiên môn, còn không đến mức làm ra chuyện hèn hạ như thế, sẽ nhục đế tổ sư đế danh.
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
925 chương
85 chương
3 chương
65 chương
1 chương
31 chương
1641 chương