Đế Bá

Chương 589 : Một tay trấn đế hoàng (2)

Tĩnh Khê quốc chủ nhất thời sắc mặt đại biến, thoáng cái đứng lên, trong nháy mắt từng đạo thần hoàn bên cạnh hắn mở ra, tổng cộng có bảy đạo thần hoàn! Đang ở trong nháy mắt Tĩnh Khê quốc chủ tức giận, bóng dáng chợt lóe, Lý Thất Dạ liền đã xuất hiện ở trước mặt Tĩnh Khê quốc chủ, tốc độ cực nhanh, người nào cũng không thấy rõ ràng. - Hộ giá! Sắc mặt của Tĩnh Khê quốc sư đại biến, quát to. Trong nháy mắt, cường giả xung quanh Tĩnh Khê quốc chủ nhất tề quát lên một tiếng, trong nháy mắt là từng kiện binh khí oanh sát hướng Lý Thất Dạ, có bảo tháp, có thần đao, có huyết kiếm.... Lôi kích thiểm điện nổ vang không ngừng. Đối mặt với công phạt như thế, Lý Thất Dạ ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, cánh tay vung mạnh, liền trực tiếp đập xuống, "Oanh" một tiếng thật lớn, bảo vật binh khí đuổi giết mà đến căn bản là không ngăn được thể chất vô địch của Lý Thất Dạ, thoáng cái bị nện vỡ, cường giả xuất thủ máu tươi cuồng phun, toàn bộ bị đánh bay ra ngoài. - Chớ cuồng vọng! Tĩnh Khê quốc chủ không khỏi giận dữ, từng đạo thần hoàn mở ra như từng luồng đại đạo mang theo lực lượng bàng bạc vô cùng nghiền ép tới. - Tiểu Thánh Tôn ngay cả cửu hoàn đều chưa đầy cũng dám xuất thủ với ta! Lý Thất Dạ ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, trong nháy mắt đế uy ngất trời, Côn Bằng dược không, theo Lý Thất Dạ bước ra một bước, Hỗn Độn Côn Bằng dưới một cái nhảy chính là nhấc lên sóng lớn ngập trời thoáng cái phách về phái Tĩnh Khê quốc chủ. Côn Bằng lục biến chi Đào biến, lúc Hỗn Độn Côn Bằng vỗ cánh, chính là tinh không là biển, sóng lớn cuồn cuộn, một cỗ sóng lớn đều có thể nhấn chìm ngôi sao trên thiên vũ. "Phanh" một tiếng thật lớn, cho dù Tĩnh Khê quốc chủ chính là Tiểu Thánh Tôn, ở dưới đế thuật quét qua như thế cũng nhất thời đông đông đông lui về phía sau mấy bước, từng đạo thần hoàn của hắn nhất thời quang mang ảm đạm, hắn ở dưới một kích của Lý Thất Dạ bị quạt đến huyết khí quay cuồng, điều này làm cho sắc mặt của hắn trắng bệch. Lý Thất Dạ chính là Cổ Thánh lục cung cửu tinh, hắn có tu đế thuật, lại như thế nào là Tiểu Thánh Tôn như Tĩnh Khê quốc chủ có thể tranh phong được! Hai mắt của Lý Thất Dạ lạnh lẽo, lạnh lùng nói: - Liên tục tới chọc ta, liền coi như là tình cảm của tổ tiên ngươi cũng không đủ, không giết các ngươi một vạn tám ngàn liền thật cho ta là đậu hũ rồi. Lời vừa dứt, năm ngón tay mở ra, năm ngón tay như thiên địa hướng Tĩnh Khê quốc chủ bao phủ vào. - Lý đạo huynh, chuyện gì cũng từ từ! Lục Bạch Thu kinh hãi, vội vàng xông lên, chắn ở phía trước Tĩnh Khê quốc chủ, gấp giọng cầu tình nói: - Lý đạo huynh, Tĩnh Khê quốc chúng ta đối với ngươi cũng không có quá nhiều địch ý, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Khi Lục Bạch Thu chắn ở phái trước, Lý Thất Dạ dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Lục Bạch Thu, thu hồi năm ngón tay giống như thiên địa, nhàn nhạt nói: - Lục đường chủ, có lúc mặt mũi của ngươi còn không đủ dùng! Trong lòng Lục Bạch Thu không khỏi khổ sở cười một tiếng, nhưng mà nàng với tư cách là đệ tử của Tĩnh Khê quốc, cũng không thể nhìn Lý Thất Dạ đại khai sát giới với Tĩnh Khê quốc bọn họ đi, nàng vội vàng nói: - Quốc chủ chúng ta là muốn nói chuyện với Lý đạo huynh một chút về chuyện thần đảo bị lạc, đôi bên có chỗ hiểu lầm, mong rằng Lý đạo huynh có thể lượng thứ. Lúc này sắc mặt của Tĩnh Khê quốc chủ cũng là đại biến, hắn thấy Côn Bằng ở trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, đế uy bay lên không, ở trong nháy mắt này hắn ý thức được chính mình đá trúng thiết bản rồi, đối phương tu luyện đế thuật, không nghi ngờ chút nào Lý Thất Dạ là tới từ Đế thống tiên môn, truyền thừa như vậy không phải là Tĩnh Khê quốc bọn hắn có thể trêu chọc được. - Không biết vị đạo hữu này là người của Đế môn nào? Trong lòng Tĩnh Khê quốc chủ rùng mình, lúc này không thể không thu liễm khí thế, mặc dù hắn là một Tiểu Thánh Tôn, nhưng mà nếu thật sự là địch với một cái Đế thống tiên môn, đừng nói là Tiểu Thánh Tôn, coi như là Đại Thánh Tôn cũng không đủ nhìn. Lý Thất Dạ liếc Tĩnh Khê quốc chủ một cái, nói: - Nhìn ở trên mặt mũi của Lục đường chủ, lần này ta coi như xong! Ngươi lên đảo gặp ta đi, chỉ cho Lục đường chủ đi theo! Nói xong xoay người rời đi, trong nháy mắt biến mất ở trong đảo. Tĩnh Khê quốc chủ nhưng là đứng đầu một nước, Lý Thất Dạ nói như vậy không biết để cho bao nhiêu cường giả đi theo sắc mặt liền biến đổi. - Lục đường chủ, theo ta lên đảo! Tĩnh Khê quốc chủ hít vào một hơi thật sâu, mặc dù hắn với tư cách là quốc chủ cũng không khỏi có lúc mở ra tư thái, tự cho mình là tài trí hơn người, nhưng mà hắn trải qua sóng gió cũng là người có thể uốn thân mình xuống! - Bệ hạ! Thấy quốc chủ muốn một mình đi lên đảo, điều này khiến cho cường giả đi theo đều không khỏi kinh hãi, muốn hộ giá đi về phía trước, nhưng mà Tĩnh Khê quốc chủ ngăn cản hộ vệ, lắc nhẹ tay nói: - Liền coi như các ngươi đi cũng là đi chết vô ích, các ngươi liền ở chỗ này chờ đi! Ngay cả Tiểu Thánh Tôn như hắn cũng không được, về phần những cường giả khác thì càng thêm không được, đi cũng là đi chịu chết. Sau khi Tĩnh Khê quốc chủ lên đảo, cường giả thủ ở bên ngoài đều bày sẵn trận địa, giương cung bạt kiếm, chỉ cần bên trong có động tĩnh, bọn họ lập tức xông vào cứu giá. Ở trên đảo, Lý Thất Dạ ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, Tĩnh Khê quốc chủ thấy Lý Thất Dạ, hít vào một hơi thật sâu, hắn để thấp tư thái hướng Lý Thất Dạ cúi đầu một chút, nói: - Lần này Tĩnh Khê quốc ta tiến đến chỉ là muốn lên tiếng hỏi chuyện tình của thần đảo bị lạc, không nghĩ tới phát sinh hiểu lầm như thế, thật sự là đáng tiếc. Tĩnh Khê quốc chủ cũng là một người thông minh, lão tu sĩ giống như hắn đều là nhân vật thành tinh rồi, tiểu môn tiểu phái giống như Tĩnh Khê quốc bọn hắn ở thời điểm nên nhận tội thì sẽ là nhận tội. Ở trong mắt Tĩnh Khê quốc chủ, Lý Thất Dạ chính là xuất thân từ Đế thống tiên môn, quái vật lớn như vậy không phải là Tĩnh Khê quốc bọn hắn có thể chọc được, hơn nữa thực lực của Lý Thất Dạ rõ ràng cũng có thể rung chuyển Thánh Tôn. Cho nên Tĩnh Khê quốc chủ trước nhận tội, lấy đó hòa hoãn không khí giữa hai người. Trên thực tế, Tĩnh Khê quốc chủ mới lúc đầu cũng không phải cố ý là địch với Lý Thất Dạ, với tư cách là quốc chủ không khỏi là tư thái để cao một phen, hắn lại không nghĩ tới Lý Thất Dạ là một ngoan nhân, một lời không hợp liền động thủ giết người. Đối với ngoan nhân như vậy, Tĩnh Khê quốc chủ càng kiêng kỵ, người như vậy một khi động thủ, đó là không cố kỵ cái gì! Lý Thất Dạ nhìn Tĩnh Khê quốc chủ một cái, nói: - Quên đi, ngươi coi như là người thông minh, biết tiến thối, ta cũng không làm khó dễ các ngươi. Tĩnh Khê quốc chủ nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, ở trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không khỏi có chút hối hận ban đầu nghe Hiên Thiếu Quân giật dây, nếu như lúc mới đầu nghe đề nghị của Lý Thất Dạ thì cũng sẽ không gây ra chuyện như vậy.