Đế Bá
Chương 569 : Hòa thượng khu quỷ (2)
Ngạ quỷ đã diệt trừ, mà vợ chồng lão thôn trưởng cường lực giữ lại Đại Trí hòa thượng cùng Lý Thất
Dạ, Đại Trí hòa thượng thế nhưng cũng một lời đáp ứng, ở Phi Hoài thôn vài ngày, Lý Thất Dạ cũng có tâm nhìn lại Phi Hoài thôn một chút, cũng là đồng ý.
Nghe được Đại Trí thiền sư chém chết ngạ quỷ ở hậu viện nhà lão thôn trưởng, cái này khiến cho không ít thôn dân trong thôn chạy tới quan sát, trong khoảng thời gian ngắn Lý Thất Dạ cùng Đại Trí hòa thượng ở dưới hiếu kỳ cùng nhiệt tình của thôn dân giống như là con khỉ trong xiếc thú, bị một đám thôn dân chỉ trỏ.
Cường giả tu đạo biến thành thần côn, Lý Thất Dạ đều có chút cảm giác dở khóc dở cười, mà Đại Trí thì là ngược lại, hắn là hết sức hưởng thụ cảm giác như thế, hắn ứng phó với thôn dân là nước chảy mây trôi, tiến thối tự do, một bộ cao tăng đắc đạo, người không biết lai lịch của hắn thật đúng cho hắn là cao tăng.
Lý Thất Dạ cùng Đại Trí hòa thượng lưu lại ở trong nhà lão thôn trưởng, vợ chồng lão thôn trưởng là hết sức nhiệt tình mà chiêu đãi hai người.
Đặc biệt là đối với Lý Thất Dạ, vợ chồng lão thôn trưởng lại càng nhiệt tình vô cùng, lão thôn trưởng thỉnh thoảng hỏi thăm Lý Thất Dạ nói:
- Tiên nhân tu đạo ở tiên phủ nào? Đã có hôn phối hay chưa?
Đối với lão thôn trưởng hỏi như vậy, Lý Thất Dạ không khỏi cảm thấy là lạ, mà Đại Trí hòa thượng ở một bên thì cười hì hì nói:
- Lão thí chủ hỏi cặn kẽ như thế chẳng lẽ là muốn đem khuê nữ nhà ngươi gả cho đạo huynh của ta hay sao?
Lão thôn trưởng chỉ là cười một chút, lắc đầu nói:
- Chuyện nha đầu kia nhà chúng ta, hai lão đầu chúng ta đều không thể làm chủ được, nếu như tiên trưởng có ý, các ngươi ngược lại có thể làm quen một chút.
Đại Trí hòa thượng cười hì hì nói:
- A di đà phật, chủ ý này của lão thí chủ đích xác là không tệ, khuê nữ nhà các ngươi xinh đẹp như thiên tiên, đạo hữu chúng ta thấy tuyệt đối sẽ thích.
Bị Đại Trí hòa thượng nói như thế, điều này khiến cho Lý Thất Dạ dở khóc dở cười, hắn lắc đầu mà cười, không nói gì thêm, đi ra khỏi nhà của lão thôn trưởng, ở bên ngoài đi dạo một chút.
Mà Đại Trí hòa thượng cười hì hì rồi cáo tội với lão thôn trưởng một cái, sau đó đuổi theo Lý Thất Dạ, cười hì hì với hắn nói:
- Khuê nữ của lão thôn trưởng, đây chính là không biết bao nhiêu người muốn kết hôn với nàng đấy.
- Lưỡi của ngươi lại dài ra một chút, có tin hay không ta đem nó kéo ra?
Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, phong khinh vân đạm nói.
Đại Trí hòa thượng lập tức ngậm miệng lại, tuyên phật hiệu nói:
- Thiện tai, thiện tai, không nói cũng được, không nói cũng được!
Phi Hoài thôn, thôn trang này không lớn không nhỏ, song, một cái thôn trang không lớn không nhỏ như vậy lại xuất ra không ít nhân vậy, có tướng quân đại quan phàm thế, cũng có cường giả trong giới tu sĩ, nhưng mà bất luận thôn trang này xuất ra người như thế nào cũng khó ở trên cái thôn trang này lưu lại dấu vết thuộc về mình.
Tóm lại, bất luận là nhân tài đi ra từ Phi Hoài thôn hay là nhân vật từ bên ngoài tiến vào đều không thể đánh vỡ yên lặng của thôn trang này.
Người không biết có lẽ sẽ cảm thấy kỳ quái, người biết được huyền cơ trong đó lại sẽ không cảm thấy kỳ quái, ở dưới che chở vô thượng của tiên đế, lại có người nào có thể chống cự được ý chí của Tiên đế đây?
Phi Hoài thôn, mặc dù cũng không ngăn cách với ngoại giới, nhưng mà nó giống như thế ngoại đào nguyên, cầu nhỏ nước chảy, thanh sơn thúy lâm, cả thôn trang nhỏ đều đắm chìm ở trong yên lặng tường hòa.
Lý Thất Dạ cùng Đại Trí hòa thượng đi quanh thôn trang một vòng, trên thực tế Lý Thất Dạ không phải là lần đầu tiên tới Phi Hoài thôn, ở thời điểm trước đây thật lâu hắn còn là Âm Nha đã đi qua nơi này.
Trên thực tế qua năm tháng lâu dài như vậy, mặc dù Phi Hoài trang là một đời truyền một đời, nhưng mà thanh sơn nơi này, nước biếc nơi này như cũ không thay đổi, cảnh còn người mất, nhưng, phong cảnh như cũ, đây chính là che chở của Tiên đế!
- Thật sự là đại thủ đoạn cao minh!
Đi ở trong Phi Hoài trang, Đại Trí hòa thượng đồng dạng là đánh giá cách cục của phiến sơn hà này, không khỏi cảm khái than thở nói:
- Thủ đoạn lớn như thế, phải là tồn tại nghịch thiên bậc nào mới có thể đánh vỡ yên lặng của nó!
Lý Thất Dạ cười một chút, cũng không nói gì, thủ đoạn của Tiên đế đương nhiên là cao minh rồi, ở một đoạn năm tháng, hắn đã từng lấy thủ đoạn nghịch thiên suy tính, nói không chừng Phi Dương tiên đế liền chôn ở thôn trang tầm thường này.
Dĩ nhiên, đây chỉ là một loại khả năng, là thật hay giả sẽ rát khó nói được chuẩn, vạn cổ tới nay mặc dù rất nhiều tiên đế là lưu lại đạo thống, thậm chí là kéo dài huyết mạch, nhưng mà trên căn bản là chưa nghe nói có vị Tiên đế nào đem mình chôn ở thế gian!
Cho nên Phi Dương tiên đế có phải là chôn ở Phi Hoài thôn hay không, đây là một điều bí ẩn, trừ phi là mở ra đại phong cấm của Phi Dương tiên đế, nếu không người nào cũng không biết đáp án.
Trên thực tế, vạn cổ tới nay, hướng đi của lịch đại tiên đế là một câu đố, rất nhiều người tin tưởng Tiên đế cũng không thể trường sinh bất tử, cũng không thể mãi mãi ở trên thế gian, cho nên không ít người cho là
Tiên đế cũng có một ngày chết đi.
Mặc dù nói Tiên đế cũng có một ngày chết đi, nhưng mà cho tới bây giờ không có người nào biết sau khi Tiên đế chết đi thì được chôn cất ở nơi nào, cái này cho tới nay là một câu đố.
Cũng có Đế thống tiên môn từng hướng ra bên ngoài tuyên bố, tổ tiên Tiên Đế của bọn hắn là mai táng ở bên trong tổ địa tông thổ, nhưng mà đối với tin tức như thế cũng không phải là người người đều tin tưởng.
Cho dù là Đế thống tiên môn thề son sắt nói rằng tổ tiên bọn họ là chôn ở bên trong tổ địa tông thổ, nhưng mà cho tới nay đều có người hoài nghi thật giả của chuyện này.
Lý Thất Dạ cùng Đại Trí hòa thượng ở Phi Hoài thôn đi một vòng, bất tri bất giác đi tới cửa thôn, ở của thôn của Phi Hoài thôn có một gốc lão thụ, lão thụ vô cùng cổ, không biết đã sống bao nhiêu tuế nguyệt rồi, thân cây phải mấy người mới có thể ôm được, nhánh cây tỏa ra thoạt nhìn giống như một gốc đại tán.
Bởi vì lão thụ không biết đã sống bao nhiêu năm, trên thân cây đều sinh trưởng không ít rêu xanh.
Mặc dù một gốc lão thụ này thoạt nhìn bộ dáng bình thường, nhưng mà Lý
Thất Dạ nhìn đến gốc lão thụ này, hắn cũng không khỏi cảm khái mà thở dài một tiếng, nói:
- Mộng Nguyện thụ, thế gian hiếm thấy nha!
- Thế gian cũng chỉ có Tiên Đế mới có thủ bút như vậy!
Đại Trí cũng không khỏi lẩm bẩm nói:
- Một cái thôn nhỏ lại có thần thụ thủ hộ cửa thôn như vậy, đây là khó lường bực nào! Một gốc Mộng Nguyện thụ thông thần hộ thôn, cho dù là Đại Hiền tới cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm người!
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
925 chương
85 chương
3 chương
65 chương
1 chương
31 chương
1641 chương