Đế Bá

Chương 567 : Di sản của Phi Dương tiên đế

Ở trong cái không gian này nhưng là đại tạo hóa của một vị Tiên Đế lấy thủ đoạn vô địch lưu lại, ngoại nhân căn bản là không có biện pháp đi vào, nếu không bí mật trong đó đã sớm bị người nhìn đến. Sau khi Lý Thất Dạ tiến vào, ngay cả cành tùng của Vực thần đều bị oanh ra ngoài, nếu không phải Lý Thất Dạ có Linh vực không luân cũng đồng dạng là không tiến vào được. Linh vực không luân, kiện bảo vật này cùng Phi Dương tiên đế nhưng là có quan hệ to lớn, mặc dù thế gian đồn rằng bảo vật này chính là Phi Dương tiên đế lấy chân ngôn của "Không Thư" chú luyện mà thành. Trên thực tế, Lý Thất Dạ lại biết, Linh vực không luân không phải là do Phi Dương tiên đế luyện thành, nhưng mà nó có liên quan đến Không Thư là một trong chín đại thiên thư, đồng thời cùng Phi Dương tiên đế càng có quan hệ mật thiết. Ở trong một phiến không gian hỗn độn này để lại rất nhiều bí mật của Phi Dương tiên đế, với tư cách là một trong những Tiên Đế cường đại nhất, Phi Dương tiên đế ở chỗ này để lại trấn áp đáng sợ, ngoại nhân căn bản là không vào được. Lý Thất Dạ dùng một cái phương pháp mưu lợi, từ Nhân Hoàng giới truyền vào U Thánh giới, ở trước lúc chưa tiến vào U Thánh giới liền trực tiếp nhảy vào không gian hỗn độn này của Phi Dương tiên đế, dĩ nhiên, hắn mượn vào chính là linh vực không luân, không có Linh vực không luân, coi như là Lý Thất Dạ từ giới đạo nhảy ra cũng đồng dạng không vào được. Mặc dù nói trong không gian hỗn độn này giấu diếm vô cùng nhiều bí mật của Phi Dương tiên đế, thậm chí có thể nói ở chỗ này cất giấu vô cùng nhiều bảo vật của Phi Dương tiên đế, nhưng mà Lý Thất Dạ cũng không ham nhiều, hắn chỉ lấy một môn bí thuật. Ở dưới trấn áp tuyệt đối vô thượng của Tiên Đế, mặc dù Lý Thất Dạ cũng có biện pháp khác lấy được những bảo vật khác của phiến không gian hỗn độn này, bất quá Lý Thất Dạ không có lamfvayaj, hắn chỉ cầu lấy được Thôi Xán Nhất Kích mà Phi Dương tiên đế lưu lại ở chỗ này. Lý Thất Dạ ở trong phiến không gian hỗn độn này, chỗ hắn ở vừa lúc là hậu viện của lão thôn trưởng Phi Hoài thôn, lúc nà Lý Thất Dạ chỉ có thể mượn Âm Dương Luyện Tiên Kính cùng Linh vực không luân đặt chân chỗ này, không cách nào tương dung với phiến không gian hỗn độn này, chính là bởi vì như thế mới khiến cho Lý Thất Dạ thỉnh thoảng mà hiển hiện hình ảnh ở trong hậu viện của lão thôn trưởng. Đây mới có chuyện tình ma quái ở hậu viện của lão thôn trưởng, ở bên trong không gian hỗn độn này, Lý Thất Dạ cùng hậu viện lão thôn trưởng chỉ cách có một vách tường. Hậu viện của lão thôn trưởng có quỷ thì Lý Thất Dạ cũng có thể đem chuyện tình phát ở hậu viện thấy đến rõ ràng. Ở trong không gian hỗn độn, khi Lý Thất Dạ thấy Đại Trí hòa thượng lấy danh nghĩa khu quỷ ở lại ăn uống, Lý Thất Dạ đều không khỏi cảm thấy buồn cười. Bất quá Lý Thất Dạ cũng lười để ý nhiều đến Đại Trí hòa thượng thần côn này hết ăn lại uống, hắn mắt thấy Linh vực không luân giống như gương, một lần lại một lần mà suy tính phù văn trong gương lấy đó khiến cho nó đan thành pháp tắc, hóa thành tiên chương đầy đủ. Trên thực tế, ở trước đây thật lâu, Lý Thất Dạ cũng từng nhận được Thôi Xán Nhất Kích, chỉ bất quá khi đó Lý Thất Dạ lấy được cổ bí chính là không trọn vẹn, hơn nữa còn là tàn khuyết hết sức lợi hại, mặc dù là như thế, ở khi đó Lý Thất Dạ vẫn là đối với môn bí thuật này nghiên cứu tham khảo thật lâu. Hôm nay tới không gian hỗn độn này, mượn Linh vực không luân đánh cắt phù văn mà Phi Dương tiên đế lưu lại, mặc dù Phi Dương tiên đế là toan tính đánh loạn tổ hợp của phù văn, nhưng mà Lý Thất Dạ vẫn có thể suy tính ra biến hóa của phù văn, hoàn nguyên Thôi Xán Nhất Kích hoàn chỉnh, dĩ nhiên, công pháp cổ xưa mà thần bí giống như Thôi Xán Nhất Kích cũng không phải là một chuyện dễ dàng, vẫn còn cần thời gian dài đến suy tính. Thời điểm Lý Thất Dạ ở không gian hỗn độn suy tính Thôi Xán Nhất Kích mà Đại Trí hòa thượng thì ở hậu viện giả thần giả quỷ, gây ra động tĩnh không nhỏ, thỉnh thoảng thì quỷ khiếu, thỉnh thoảng lại lang hào, dần dần phát ra thanh âm đánh nhau... Tràng diện này để cho người bên ngoài nghe được thật đúng giống như là có chuyện, vợ chồng lão thôn trưởng thật đúng là cho Đại Trí thiền sư ở bên trong đánh nhau với hung quỷ. Cho đến ngày thứ hai, sau khi lão thôn trưởng tiến vào hậu viện, đi tới hỏi thăm Đại Trí thiền sư chuyện khu quỷ, vừa vặn chính là lúc Lý Thất Dạ bị hỗn độn che lại, ở bên trong hậu viện không nhìn thấy được bóng dáng của Lý Thất Dạ, điều này làm cho hậu viện thoạt nhìn là tinh không vạn lý, không có bất kỳ quỷ vật nào quấy phá. Khi lão thôn trưởng thấy một bàn tiệc thịnh soạn chỉ còn lại cơm thừa canh cặn, hắn cũng không khỏi chặc lưỡi hít hà, điều này chẳng lẽ thật sự là ngạ quỷ đang quấy phá? - A di đà phật, ngã phật từ bi! Vừa thấy được lão thôn trưởng, Đại Trí hòa thượng lại là một bộ dáng cao tăng, nhìn bộ dáng cao tăng hiện tại lại có người nào sẽ liên tưởng đến dạng tham ăn như gió cuốn mây bay lúc trước của hắn? Hắn mới là ngạ quỷ chuyển thế! Đại Trí hòa thượng hợp thành chữ thập, tuyên một câu phật hiệu, ra vẻ đạo mạo nói: - Lão thí chủ yên tâm, ngạ quỷ này rốt cuộc bị bần tăng cưỡng chế dời đi rồi, chỉ sợ nó cũng lại không trở lại! - Cảm ơn trời đất, cao tăng quả thật là khó lường, thật không ngờ lần này dễ dàng liền đem hung quỷ đuổi đi! Lão thôn trưởng không khỏi vui mừng nói. Một màn này để cho Lý Thất Dạ ở không gian hỗn độn thấy cũng dở khóc dở cười, hắn thấy Đại Trí hòa thượng đang giả bộ thần côn, trong lòng không khỏi nở nụ cười, Lý Thất Dạ có chủ tâm muốn hủy đi sân khấu của Đại Trí hòa thượng, vào lúc này Lý Thất Dạ vươn ra một cái đại thủ, trong nháy mắt từ không gian hỗn độn lộ ra một bàn tay to, nhất thời kình phong thổi mạnh. Vào lúc này trong hậu viện cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy, một cái cự thủ giống như quỷ thủ ở bầu trời hậu viện mơ hồ muốn hiện lên, thật giống như quỷ thủ này muốn bắt người. - Ngạ quỷ lại tới nữa! Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, một cái đại thủ ló ra, lão thôn trưởng thấy một màn như vậy cũng không khỏi giật mình. - Nghiệt súc, ngươi dám! Đại Trí hòa thượng quát lớn một tiếng, một chuỗi phật châu trên cổ hắn bay lên, trong nháy mắt một chuỗi phật châu này tựa như từng tòa sơn phong chắn ở bầu trời, chặn lại đại thủ này của Lý Thất Dạ. Ở trong không gian hỗn độn, Lý Thất Dạ thấy phật châu như núi cũng không khỏi kinh ngạc, bảo vật này khó lường, bất quá Lý Thất Dạ chỉ là trêu chọc Đại Trí hòa thượng một chút, cũng không có thật sự xuất thủ, thấy phật châu như núi này ngăn cản bầu trời, hắn cũng chỉ là cười cười, thu hồi đại thủ. Sau khi Lý Thất Dạ thu hồi đại thủ trở về, hậu viện lại không phục trời quang mây tạnh, điều này làm cho lão thôn trưởng cũng không khỏi sợ hãi than nói: - Cao tăng cao minh, vừa ra tay liền đem ngạ quỷ dọa chạy mất.