Đế Bá
Chương 4573 : Lên trời
Đối với trưởng lão quát bảo ngưng lại, Hoàng Trữ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nói ra:
- Một kiện bảo vật mà thôi, ngày khác nhất định có thể lấy lại.
- Tốt, đánh cuộc thì đánh bạc.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chẳng lẻ còn sợ phế vật như ngươi hay sao?
Ban đầu luôn có người cười nhạo Lý Thất Dạ là phế vật, cho tới nay đều là mọi người cười nhạo Lý Thất Dạ, hiện tại đến lượt Lý Thất Dạ cười Hoàng Trữ là phế vật.
Đương nhiên làm cho sắc mặt Hoàng Trữ hết sức khó coi, nhưng hắn cũng nhẫn nại, lạnh lùng hừ một tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, ánh mắt bộc phát sát cơ đáng sợ.
Nếu như Lý Thất Dạ thua, sau khi hắn bị trục xuất khỏi Thần Huyền tông, hắn nhất định sẽ cho Lý Thất Dạ đẹp mắt, đến lúc đó, hắn không phải là đệ tử Thần Huyền tông, một khi hắn rời khỏi Thần Huyền tông, đó là lúc Lý Thất Dạ phải chết!
Lý Thất Dạ nhìn sang Chiến Hổ, hắn nói:
- Ngươi muốn đánh bạc thế nào? Vừa rồi ngươi đã bại cho ta một kiện đồng nát sắt vụn, ta không phải thu đồ nát, cho nên ngươi không nên dùng đồng nát đánh cược với ta.
- Ngươi…
Nghe Lý Thất Dạ khiêu khích như vậy, sắc mặt Chiến Hổ đỏ lên, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Vừa rồi hắn thua một kiện bảo vật trân quý như thế cho Lý Thất Dạ, hắn đã đau lòng rất lâu, bây giờ nghe bảo vật đó bị nói thành đồng nát sắt vụn, Chiến Hổ càng tức giận.
Nếu như hiện tại không có trưởng lão ở đây, hắn nhất định sẽ tự tay vặn đầu của Lý Thất Dạ xuống.
Cuối cùng, Chiến Hổ hít sâu một hơi và áp chế lửa giận, hắn lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, cười lạnh nói:
- Chờ ngươi thắng Hoàng Trữ sư huynh lại khiêu chiến ta cũng không muộn, ta tùy thời chờ ngươi ở cửa thứ năm, ngươi muốn chiến, ta tùy thời phụng bồi.
- Không cần chờ, yên tâm, hắn thua chắc rồi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nói đi, muốn đánh bạc thế nào?
Còn chưa có bắt đầu đã nói Hoàng Trữ thua chắc rồi, việc này càng làm Hoàng Trữ tức giận run run, hắn lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, chờ đó, ta sẽ cho ngươi đẹp mắt!
Lý Thất Dạ chỉ nhún nhún vai, hắn hoàn toàn không quan tâm.
Chiến Hổ cũng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, cuối cùng hắn lạnh lùng nói:
- Nếu như ta thua, mạng của ta cho ngươi, nếu như ngươi thua, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi.
Chiến Hổ nói ra lời này, các đệ tử ở đây hít khí lạnh, Chiến Hổ đang đùa thật, hắn muốn lấy mạng của Lý Thất Dạ.
- Không thể!
Đối với Chiến Hổ đánh cược, thủ tịch trưởng lão lập tức quát bảo ngưng lại, trịnh trọng nói:
- Đồng môn sư huynh đệ, luận bàn một chút có thể, không thể tổn thương tánh mạng người khác.
Đối với các trưởng lão mà nói, đương nhiên không đồng ý đánh bạc như vậy, đây là kỳ thi cuối năm, nếu dùng tánh mạng đánh bạc, tông môn sẽ không cho phép, cho dù đồng môn có ân oán với nhau cũng phải dùng biện pháp khác giải quyết.
- Hừ, xem như mạng của ngươi dài.
Chiến Hổ lạnh lùng nói, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nói ra:
- Nếu như ngươi thua, ngươi quỳ xuống dập đầu liếm chân của ta!
- Đúng thế!
Nghe Chiến Hổ đánh bạc như thế, lập tức có đệ tử hét lớn, không ít đệ tử lập tức phụ họa:
- Việc này không tổn thương lẫn nhau, không thể tốt hơn.
- Làm gì …
Nhìn thấy cảnh này, có trưởng lão lắc đầu, hiện tại hắn không thể ngăn cản hai người đánh bạc.
- Tốt.
Lý Thất Dạ cười cười, ung dung nói:
- Nhớ kỹ, chờ một chút nữa liếm bàn chân của ta thật sạch sẽ!
- Ngươi…
Chiến Hổ nghe Lý Thất Dạ nói thế, hắn tức giận đỏ mặt, hai mắt bộc phát sát ý đáng sợ, bên trong Thần Huyền tông, hắn lần thứ nhất bị người ta nhục nhã như thế.
- Bắt đầu đẹp mặt.
Nhìn thấy song phương đã định xong ván cược, không ít đệ tử nhìn có phần hả hê, bọn họ muốn xem náo nhiệt.
- Hừ, cho dù họ Lý có thủ đoạn thần kỳ thì thế nào, chênh lệch thực lực quá xa, hắn không cách nào đền bù.
Có đệ tử nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt nên cười nói:
- Ta cũng không tin hắn có thể đánh bại Hoàng Trữ sư huynh và Chiến Hổ sư huynh.
- Đúng vậy.
Không ít đệ tử đều lắc đầu, bọn họ cũng biết Lý Thất Dạ không có khả năng thắng hai ván, Hoàng Trữ và Chiến Hổ, Lý Thất Dạ có thể thắng một người trong đó đã là kỳ tích, muốn thắng hai người bọn họ là chuyện không có khả năng.
- Những đồng nát sắt vụn này đặt trong túi áo còn vướng bận.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn đống bảo vật như ngọn núi nhỏ, nói ra:
- Tiểu nha đầu, các ngươi cầm đi đi, phân ra, ai tiện tay thì cho ai.
Nói xong, hắn giao bảo vật cho bọn nhỏ Lưu thôn.
- Đúng, đúng, là cho chúng ta sao?
Nhìn bảo vật như ngọn núi nhỏ, Lý Thất Dạ không muốn bất cứ thứ nào, lần này đám nhỏ Lưu thôn giật mình, tiểu nữ hài có tàn nhang trên mặt hưng phấn nói ra.
- Thiếu gia nói ra có thể thu hồi hay sao?
Lý Thất Dạ khoát khoát tay, nói ra:
- Ban thưởng cho các ngươi.
Thật vất vả bọn nhỏ Lưu thôn mới phục hồi tinh thần lại, bọn họ tung tăng như chim sẻ, cũng thập phần vui mừng, bọn họ đều cảm tạ Lý Thất Dạ:
- Đa tạ thiếu gia!
Lý Thất Dạ tiện tay ban thưởng bảo vật, các trưởng lão cảm thấy ngoài ý muốn, trong bảo vật như ngọn núi nhỏ có vài kiện bảo vật thập phần không tệ, đặc biệt là kiện bảo vật của Chiến Hổ rất huyền diệu.
Nhưng cho dù là như thế, Lý Thất Dạ cũng không nhìn, ban tất cả bảo vật cho bọn nhỏ Lưu thôn, hắn không lưu một món cho mình.
Việc này làm các trưởng lão nhìn nhau, bọn họ đang nhìn một đệ tử Thiết Bì Cường Thể hay sao?
Cho dù là thiên tài thế nào, nếu là đệ tử Thiết Bì Cường Thể đều có khát vọng bảo vật, huống chi, trong đó có bảo vật không tệ, đổi lại bất cứ đệ tử nào cũng không bỏ qua.
Nhưng Lý Thất Dạ lại ban cho bọn nhỏ Lưu thôn, các trưởng lão đều cảm thấy Lý Thất Dạ chướng mắt các bảo vật này.
- Đúng là quái thai.
Có trưởng lão nói thầm một tiếng, Lý Thất Dạ làm việc thật sự không theo phỏng đoán, bọn họ nhìn thấy nhiều việc lạ nhưng không có ai làm việc như Lý Thất Dạ.
Về phần các đệ tử khác cũng trợn mắt há hốc mồm, nhiều bảo vật như vậy nói tặng người là tặng người, ngay cả con mắt cũng không nháy, không lưu lại món nào cho mình.
Thủ bút hào phóng như vậy, bọn họ chưa từng gặp qua, cho dù là trưởng bối của bọn họ, cho dù là trưởng lão Thần Huyền tông cũng khó có ai hào phóng như thế, đã ban thưởng cho môn hạ đệ tử của mình.
Nhìn bọn nhỏ Lưu thôn chia cắt những bảo vật này, không ít đệ tử hâm mộ và ghen ghét, cũng đỏ mắt.
Về phần những đệ tử thua bảo vật, trong nội tâm càng khó chịu, bọn họ không chỉ bại bảo vật cho Lý Thất Dạ, hơn nữa Lý Thất Dạ còn không nhìn trúng món nào, bọn họ càng xấu hổ.
- Tốt, cửa thứ tư, đi thôi.
Lúc này Trương Việt đánh vỡ cục diện bế tắc, hắn ho khan một tiếng.
Các đệ tử lúc này mới hồi phục tinh thần lại, bọn họ liên tục đi tới cửa thứ tư.
Trước khi đi tới cửa thứ tư, Cung Thiên Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trên thực tế, thời điểm Lý Thất Dạ diễn biến ra công pháp mười khối đạo cốt, Cung Thiên Nguyệt đã nhìn Lý Thất Dạ.
Trong nội tâm Cung Thiên Nguyệt có một đám sương mù không thể vạch trần, nàng là đệ tử đầu tiên trong Thần Huyền tông nhìn thấy Lý Thất Dạ, lúc ấy Lý Thất Dạ xuất hiện dưới đáy đầm nước.
Hiện tại Lý Thất Dạ lại trở thành đệ tử Thần Huyền tông, hơn nữa trên người hắn phát sinh đủ loại việc lạ.
Vào lúc này, trong nội tâm Cung Thiên Nguyệt cảm thấy khó hiểu, Lý Thất Dạ trở thành đệ tử Thần Huyền tông, thật sự đơn giản như vậy sao? Lý Thất Dạ xuất hiện trong hàn đàm chỉ là trùng hợp sao? Sau lưng có bí mật gì? Cung Thiên Nguyệt hoàn toàn không biết gì cả, không cách nào cởi bỏ bí ẩn này.
Leo lên đài cao, đi tới trước cửa thứ tư. Đứng ở cửa thứ tư, đó là một cái đài cao, đứng trên đài cao là có thể nhìn toàn cảnh Thần Huyền tông.
Đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy bậc thang lên trời, có là bậc thang xông thẳng vào tầng mây.
- Thang lên trời.
Đứng ở dưới đài cao nhìn bậc thang kéo dài lên không trung, có một vị trưởng lão tuyên bố với các đệ tử ở đây.
- Thang lên trời.
Rất nhiều đệ tử Thần Huyền tông đã nghe nói qua, lúc nhìn thấy bậc thang kéo thẳng lên bầu trời, bọn họ nghị luận liên tục, có đệ tử nói ra:
- Càng lên cao, lực lượng trấn áp càng cường đại, nghe nói chưa từng có người nào trèo lên đỉnh.
- Thật không có người trèo lên đỉnh sao?
Có đệ tử mới tới giật mình.
- Đúng vậy, nghe nói trăm bậc thang đầu tiên dùng khảo hạch đệ tử, hai trăm bậc thang kế tiếp khảo hạch trưởng lão, trưởng bối có người leo lên đỉnh hay không cũng khó nói. Nhưng đối với các đệ tử trẻ tuổi mà nói, trăm ngàn vạn năm qua đi, không có người nào trèo lên đỉnh, ít nhất lúc tuổi còn trẻ không ai làm được.
- Điều này sao có thể, nghe nói lực lượng trấn áp phía trên chỉ có nhập Thánh mới có thể ngăn cản, leo lên một bước sẽ đã thừa nhận lực lượng cực lớn, leo lên ngàn bậc sẽ dùng lực lượng của mình ngăn cản, không thể sử dụng bảo vật và thủ đoạn nào khác, cho nên leo lên càng nhiều, ý nghĩa thực lực càng cường đại, trẻ tuổi có thể leo lên một trăm bậc thang đầu tiên đã là tuyệt thế thiên tài...
Đệ tử lâu năm nói:
- Muốn leo lên hai trăm bậc thang phía sau, chỉ có trưởng bối cảnh giới Âm Dương Tinh Thể mới làm được, nếu không, đừng mơ tưởng tiến thêm một bước, trên thực tế, trong tông môn chúng ta ít có người vượt qua hai trăm bậc thang phía sau.
Đệ tử bái nhập Thần Huyền tông thời gian càng lâu sẽ biết càng nhiều....
Trưởng lão nhìn các đệ tử, nói:
- Thang lên trời, các đệ tử có ba mươi điểm tích lũy trở lên sẽ tham gia. Nơi này có ba trăm bậc thang, chúng ta khảo hạch một trăm bậc thang đầu tiên, có thể trèo lên ba mươi bậc thang sẽ có mười điểm tích lũy, sáu mươi bậc thang sẽ có hai mươi điểm tích lũy...
Nói đến đây hắn dừng lại.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
68 chương
100 chương
770 chương
470 chương