Đế Bá
Chương 4561 : Ai mới là người chống cự tới cuối cùng
Đối với tình huống như vậy, một ít đệ tử thiên phú tốt không phục, có đệ tử nói ra:
- Vì cái gì bọn họ đạo hạnh nông cạn còn ở lại bên trong.
Nói xong hắn chỉ về một hướng.
Đệ tử này chỉ vào bọn nhỏ Lưu thôn, có thể nói, bọn nhỏ Lưu thôn không phải đặc biệt ưu tú trong đệ tử đời thứ ba của Thần Huyền tông, cũng không tính là kiệt xuất, chỉ có thể nói là một đám hạt giống tốt.
So với rất nhiều sư huynh, sư tỷ, đạo hạnh của bọn họ còn kém khoảng cách rất lớn.
Nhưng sau khi chương một kết thúc, một ít sư huynh đệ mạnh hơn bọn họ bị đào thỉa, nhưng bọn nhỏ Lưu thôn vẫn còn.
- Ta cảm thấy có vấn đề.
Trước hết nhất bị loại bỏ đi ra đệ tử cũng là thập phần không phục, nói ra:
- Ngay cả phế vật như Lý Thất Dạ vẫn còn ở bên trong, vì cái gì chúng ta ở ngoài này?
- Đúng vậy, có lẽ bọn họ đang lừa gạt, bọn họ dùng một ít thủ đoạn người ta không nhận ra để đầu cơ trục lợi.
Có không ít đệ tử bị loại lên tiếng phụ họa.
Đối với những đệ tử bất mãn, hộ pháp đang giữ cửa nhìn bọn họ và nói:
- Không phục thì nói với tổ sư đi, này một chuông nhạc này do tổ sư lưu lại, tổ khúc cũng là tổ sư tự tay soạn, chẳng lẽ các ngươi tự nhận mình mạnh hơn tổ sư sao?
Trưởng lão vừa dứt lời, các đệ tử bất mãn lập tức câm miệng, nếu như bọn họ còn dám nói hưu nói vượn thì đó chính là bất kính tổ sư, đây chính là tội lớn.
Huống chi, tổ sư bọn họ chính là thần thú Huyền Vũ, không biết mạnh cỡ bao nhiêu, trong thời đại thượng cổ, có Đại Đế cổ xưa tiếp kiến tổ sư bọn họ đấy.
Phần tổ khúc thứ hai vang lên, không phải là tu la địa ngục, mà là vạn trượng hồng trần, công thành danh toại, khoái ý ân cừu trong hồng trần... Nhân sinh có đủ loại tận hứng trong đó, từ đó đứng trên đỉnh phong nhân sinh.
- Ha ha ha ha, ha...
Trong khoái ý ân cừu, có đệ tử cười lớn, vào lúc đó, hắn bị trục xuất ra khỏi đại điện.
Trên thực tế, vào lúc tổ khúc vang lên đã có rất nhiều đệ tử bị trục xuất ra ngoài, những đệ tử tư chất bình thường hoặc đệ tử nhập môn lâu, thời điểm tổ khúc vừa vang lên, bọn họ không nhịn được hấp dẫn, cũng mất phương hướng trong tổ khúc.
Thời điểm tổ khúc vừa vang lên, những sư huynh sư tỷ kia không nhịn được hấp dẫn, trong khoảng thời gian ngắn cũng có người bị trục xuất.
Sau khi những đệ tử này bị đưa ra ngoài, bọn họ liên tục thở dài thở ngắn, nhưng việc này không cải biến được cái gì, đương nhiên, so với các đệ tử bị trục xuất thì bọn họ tốt hơn quá nhiều.
Lúc tổ khúc thứ hai vang lên một nửa, bọn nhỏ Lưu thôn đã không chịu nổi hấp dẫn nên không thể chịu được nữa, cuối cùng cũng bị trục xuất ra ngoài.
Lúc chuông nhạc sắp dứt, trong đại điện đã trống rỗng, trong đệ tử đời thứ ba của Thần Huyền tông đã có hai phần ba đệ tử bị trục xuất, còn lại một phần ba đệ tử lưu lại.
- Tại sao có thể như vậy?
Một ít đệ tử thực lực mạnh cũng không thể chống lại chương thứ hai, đối với bọn họ mà nói, đây là việc không thể tha thứ.
- Thiếu gia còn ở bên trong.
Bọn nhỏ Lưu thôn nhìn tình huống trong đại điện, bọn họ hết sức cao hứng.
- Thiếu gia nhất định có thể chống qua ba chương.
Bọn nhỏ Lưu thôn rất tin tưởng vào Lý Thất Dạ, bọn họ sùng bái Lý Thất Dạ một cách mù quáng.
- Hừ, mèo mù gặp được chuột chết mà thôi.
Có một ít đệ tử không phục, lạnh lùng nói:
- Nhất định là bởi vì hắn ngồi ở bên cạnh Thiên Nguyệt sư tỷ, đã bị Thiên Nguyệt sư tỷ dùng hỗn độn chân khí chỗ che chở, cho nên mới không chịu ảnh hưởng.
- Đúng vậy, chính là như vậy.
Lúc này các đệ tử nghĩ mãi mà không rõ cũng phụ họa, đều cảm thấy như vậy mới hợp lý nhất, bằng không dựa vào phế vật như Lý Thất Dạ có thể chèo chống lâu như thế.
- Đúng vậy, hắn chiếm tiện nghi của Thiên Nguyệt sư tỷ mà thôi.
Một đệ tử Yêu tộc khác hâm mộ ghen ghét, bọn họ ghen ghét đỏ mắt, nói ra:
- Loại hạ lưu vô sĩ này mặt dày mày dạn dán vào Thiên Nguyệt sư tỷ, hừ, nếu như không phải Thiên Nguyệt sư tỷ nhân hậu, đổi lại sư tỷ khác đã sớm bóp chết hắn, còn cho được dựa vào lâu như vậy hay sao?
- Hừ, vì cái gì Thiên Nguyệt sư tỷ chỉ tốt với thiếu gia chúng ta mà không tốt với các ngươi?
Bọn nhỏ Lưu thôn lập tức không phục, nói ra:
- Nói rõ Thiên Nguyệt sư tỷ yêu thích thiếu gia chúng ta nha.
Bọn nhỏ Lưu thôn rất ngây thơ, bọn họ cho rằng Lý Thất Dạ là người không gì làm không được, bọn họ không cho rằng Lý Thất Dạ không xứng với Cung Thiên Nguyệt, ngược lại, bọn họ cảm thấy Cung Thiên Nguyệt mới có thể xứng đôi với thiếu gia bọn họ.
Bị bọn nhỏ Lưu thôn hỏi ngược lại, sắc mặt đệ tử vừa rồi không phục đỏ lên, cuối cùng hắn đành phải oán hận nói:
- Hãy chờ xem, không bao lâu, Thiên Nguyệt sư tỷ vô lực che chở hắn, hắn nhất định sẽ bị tiếng chuông đáng sợ làm tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó, hắn nhất định sẽ biến thành kẻ người không người, quỷ không ra quỷ!
Trên thực tế, lúc này không ít đệ tử đều ghen ghét nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nhìn thấy Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt thân mật như thế, bọn họ đều bị ghen ghét trong lòng thiêu đốt.
Sau khi chương này kết thúc, các đệ tử còn ở lại không nhiều, trừ Cung Thiên Nguyệt, Lý Thất Dạ, Chiến Hổ, Hoàng Trữ ra, các đệ tử còn lại đều lớn tuổi, bọn họ đã tiếp cận trung niên.
Những đệ tử này là đệ tử nhập môn lâu nhất trong đời thứ ba, thời gian bọn họ nhập môn chỉ muộn hơn đám người Lưu Lôi Long, Trương Việt một ít mà thôi, nếu gia nhập sớm hơn vài năm, đám người bọn họ có thể xưng huynh đệ với Lưu Lôi Long.
Nhóm đệ tử này đã được gọi là trụ cột của Thần Huyền tông, bọn họ có chút đệ tử là đại sư huynh hoặc đảm nhiệm vị trí nào đó trong bốn ngọn núi chính, thậm chí có đệ tử đã là gánh vác chức trách của hộ pháp.
Có thể nói, trong đại điện, bốn người Cung Thiên Nguyệt là trẻ tuổi nhất.
Lúc khúc chuông thứ ba vang lên, đại đạo uy nghiêm, thần uy mênh mông cuồn cuộn giống như Đại Đế xuất hiện, khí tức vô địch trấn áp các đệ tử.
Cho dù trong đại điện đã có phong ấn nhưng lúc tổ khúc vừa vang lên, rất nhiều đệ tử bên ngoài đại điện đều chịu ảnh hưởng, đều bị thần uy trấn áp, cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử khác liên tục lui lại phía sau.
- Đông!
Chuông lớn mênh mông cuồn cuộn như Đại Đế đích thân tới, thời điểm này, đệ tử còn lại không nhiều lắm cũng chống đỡ không nổi, lập tức bị lực lượng cường đại trấn áp, bọn họ không thể không thần phục.
Chỉ trong nháy mắt, những đệ tử không chịu nổi bị trục xuất ra khỏi đại điện.
- Thật cường đại!
Xuyên qua phong ấn, cảm nhận được thần uy của Đại Đế, không biết bao nhiêu đệ tử hít khí lạnh, nổi da gà, bọn họ cũng không dám tới gần.
Những đệ tử bị trục xuất đều đổ mồ hôi ròng ròng.
- Tên họ Lý kia chết chắc.
Cảm nhận được thần uy cường đại như thế, có một ít đệ tử lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nói:
- Thời điểm hắn không có che chở, hắn nhất định sẽ bị thần uy vô địch nghiền thành huyết vụ.
Các đệ tử xem ra, Lý Thất Dạ bây giờ còn có thể chịu đựng được, nhất định là do Cung Thiên Nguyệt che chở cho hắn, thời điểm Cung Thiên Nguyệt chống đỡ không nổi, sẽ không còn ai che chở cho hắn, đến lúc đó, bị lực lượng đáng sợ như thế áp bách, chỉ sợ hắn nhất định sẽ bị nghiền thành huyết vụ.
- Phế vật này dẫm nhằm cứt chó, hừ, nếu không phải hắn đạt được Thiên Nguyệt sư tỷ ưu ái, hắn không phải là cái gì cả.
Những đệ tử ái mộ Cung Thiên Nguyệt như ngồi trong đống lửa, bọn họ căm giận bất bình.
- Chờ xem, không bao lâu nữa, không có che chở, cho dù họ Lý không bị nghiền chết cũng bị lạc trong tiếng chuông, từ đó bị tẩu hỏa nhập ma, sẽ trở thành tên điên, hắn không có khả năng thừa nhận nổi!
Một ít sư huynh lớn tuổi cũng ghen ghét.
Không nói tại sao Lý Thất Dạ đạt được Cung Thiên Nguyệt ưu ái như thế, một phế vật như hắn có thể chèo chống tới chuông nhạc thứ ba, cầm lấy hai mươi điểm tích lũy, việc này làm cho bọn họ khó chịu.
Bọn họ còn mạnh hơn phế vật Lý Thất Dạ không biết bao nhiêu lần, bây giờ lại bị Lý Thất Dạ đoạt danh tiếng, trong nội tâm bọn họ có thể thoải mái sao?
Làm cho rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn là, Hoàng Trữ và Chiến Hổ đang ngồi bên trong, Hoàng Trữ là người đi ra trước, tuy ngay sau đó không bao lâu là Chiến Hổ đi ra, bọn họ đều cầm được hai mươi điểm tích lũy hơn nữa thời gian chênh lệch với nhau không nhiều, nhưng cũng có ý nghĩa đạo tâm của Chiến Hổ kiên định hơn Hoàng Trữ.
- Chiến Hổ sư huynh mạnh hơn ta ba phần. Hoàng Trữ cảm khái, nói xong lại nhìn Cung Thiên Nguyệt trong đại điện.
- Không, bởi vì tâm thần Hoàng Trữ sư huynh bị quấy nhiễu mà thôi.
Chiến Hổ lắc đầu, hắn cũng không có đắc ý.
Trên thực tế, bọn họ không phân trên dưới, chỉ có điều, lúc này Hoàng Trữ bị Lý Thất Dạ kích thích lửa giận, cho nên dao động đạo tâm của hắn.
Thời điểm khúc chuông nhạc thứ ba vang lên, cho dù là Nam Loa phong Đại sư huynh cũng chống đỡ không nổi, bị trục xuất ra khỏi đại điện.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả đại điện trống rỗng, trong đại điện chỉ còn lại hai người Lý Thất Dạ cùng Cung Thiên Nguyệt.
Cung Thiên Nguyệt vẫn ngồi tại chỗ, nàng thừa nhận uy lực của chương thứ ba, nàng vẫn bình thản, về phần Lý Thất Dạ, hắn vẫn ngủ bên cạnh nàng.
Nhìn thấy cảnh này, cho dù là trưởng lão chủ trì nhạc chuông cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn cũng phải nhìn Lý Thất Dạ thêm vài lần, hắn cũng hoài nghi nhạc chuông của mình có vấn đề hay không.
Nhưng nhiều đệ tử rời khỏi như vậy, chỉ còn lại có Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt, điều này nói rõ bọn họ không xảy ra vấn đề.
Trưởng lão và hộ pháp đều biết rõ, Cung Thiên Nguyệt có thể chịu được còn dễ hiểu, nhưng mà Lý Thất Dạ chỉ có thực lực Thiết Bì Cường Thể, hắn làm sao có thể chịu đựng được, làm sao có đạo tâm kiên định như thế?
Chẳng lẽ hắn trời sinh hắn có ý chí sắt đá hay sao? Trưởng lão và các hộ pháp đều không hiểu.
- Không có khả năng!
Nhìn trong đại điện chỉ còn lại Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt, các đệ tử bên ngoài đại điện cảm thấy đây không phải là sự thật.
- Nhất định là có vấn đề gì.
Có đệ tử nói ra.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
68 chương
100 chương
770 chương
470 chương