Đế Bá

Chương 4559 : Ai đến

Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt đứng trên bậc thang, các đệ tử chung quanh im lặng, các đệ tử cũng chỉ có thể mở to mắt nhưng không thể làm gì. Ở cửa đầu tiên là đoàn đội quyết đấu, người tu vi cao nhất trong đoàn đội sẽ quyết định người nào, đạo hạnh gì quyết chiến. Nói thí dụ, hiện tại Lý Thất Dạ cùng Cung Thiên Nguyệt tạo thành đoàn đội, như vậy bọn họ sẽ đối quyết đoàn đội, như vậy nhất định là đoàn đội cao cấp nhất, vậy thì ý nghĩa trong đoàn đội của bọn họ cũng phải có một cường giả Tam Muội Chân Thân mới được. Nhưng nhìn khắp toàn bộ Thần Huyền tông, trong hàng đệ tử trẻ tuổi, trừ Cung Thiên Nguyệt ra, đã không còn đệ tử nào có thể đạt tới cảnh giới Tam Muội Chân Thân. Điều này cũng có ý nghĩa, Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt căn bản không cần quyết đấu, có thể trực tiếp tấn chức, trở thành đoàn đội đứng đầu nhất. Đối với Lý Thất Dạ mà nói, đây chính là chuyện tốt, hắn không cần làm việc gì cũng có thể trực tiếp vượt qua kiểm tra. - Không biết xấu hổ! Có không ít đệ tử khinh thường, nhìn Lý Thất Dạ, không biết có bao nhiêu đệ tử dùng ánh mắt khinh thường Lý Thất Dạ, khi bọn họ xem ra, Lý Thất Dạ chính là người hạ lưu không biết xấu hổ, hắn lại dựa vào Cung Thiên Nguyệt vượt ải. Các trưởng lão và Trương Việt trên đài cao nhìn nhau, có trưởng lão cười khổ một tiếng, đoàn đội như vậy không có bất cứ vấn đề gì, Thần Huyền tông cũng không có quy định cường giả cảnh giới cao không thể đoàn đội với người cảnh giới thấp. Trên thực tế, trong quy định của Thần Huyền tông đã ngầm đồng ý đoàn đội như vậy tồn tại, mục đích chính là bảo hộ đệ tử cảnh giới thấp. Đương nhiên, trong tình hình chung, đạo hạnh kém quá nhiều, đệ tử có thực lực chân chính đều không muốn tổ đội với người có đạo hạnh kém, dù sao, ai nguyện ý mang theo một con ghẻ kí sinh như vậy đi chiến đấu? Như vậy sẽ ảnh hưởng tới thực lực của đoàn đội. - Ai không phục cứ đi lên đánh một trận! Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt đứng chung với nhau, hắn nói ra. Lúc này, Lý Thất Dạ lười biếng dựa sát vào người Cung Thiên Nguyệt, có thể nói vai tựa vai với Cung Thiên Nguyệt, làm như hai người rất thân mật. Cung Thiên Nguyệt đẩy Lý Thất Dạ ra, nhưng mà Lý Thất Dạ không quan tâm, hắn vẫn tựa vào nàng, dáng vẻ rất đương nhiên và hùng hồn. Lý Thất Dạ làm ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, các đệ tử khác rất hận Lý Thất Dạ, cảm thấy gia hỏa này rất buồn nôn! - Dựa vào tài năng của chính mình thì đó mới là bản lĩnh thật sự. Đối với dáng vẻ đắc chí của Lý Thất Dạ, Hoàng Trữ lạnh lùng nói: - Có bản lĩnh thì tự mình đánh bại đối thủ đi! - Đúng vậy, như vậy không công bình! Đệ tử tên là Lưu Văn Dũng gào lên: - Đây không phải là xông cửa, hắn đang dựa vào phúc của sư muội. Nhìn thấy Lý Thất Dạ dựa vào vai của Cung Thiên Nguyệt, đôi mắt của Lưu Văn Dũng như phun lửa. Trên thực tế, lúc này không chỉ có đôi mắt của Lưu Văn Dũng phun lửa, rất nhiều đệ tử ái môn Cung Thiên Nguyệt đều hận không thể bầm thây Lý Thất Dạ thành vạn đoạn. Bao nhiêu đệ tử nghĩ được Cung Thiên Nguyệt ưu ái mà không được, đối với không ít đệ tử trẻ tuổi mà nói, nghe Cung Thiên Nguyệt nói một câu, hoặc được Cung Thiên Nguyệt nhìn một cái cũng đã hưng phấn lắm rồi. Về phần đứng sóng vai với Cung Thiên Nguyệt, hoặc thân mật với Cung Thiên Nguyệt, cho dù bọn họ nằm mơ cũng muốn, nếu thật sự như thế, bọn họ đang nằm ngủ cũng mỉm cười. Hiện tại, Lý Thất Dạ lại dựa vào vai Cung Thiên Nguyệt, dáng vẻ lười biếng của Lý Thất Dạ giống như không quan tâm, hắn kém chút đã tựa sát vào người Cung Thiên Nguyệt. Cung Thiên Nguyệt chính là tình nhân trong mộng của vô số người, là nữ thần trong suy nghĩ của bao nhiêu người, Lý Thất Dạ vương bát đản vô sỉ lưu manh, dám chiếm tiện nghi của Cung Thiên Nguyệt, không ít đệ tử trẻ muốn bầm thây Lý Thất Dạ thành vạn đoạn. Lúc này ánh mắt Hoàng Trữ nhìn vào bờ vai Lý Thất Dạ, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, hắn lộ ra sát cơ, lúc này hắn hận không thể lập tức cắt bờ vai của Lý Thất Dạ xuống. - Hiện tại có người không phục chúng ta. Lý Thất Dạ dựa vào vai Cung Thiên Nguyệt, lười biếng nói: - Ngươi nói nên làm cái gì bây giờ? - Là không phục ngươi. Cung Thiên Nguyệt lạnh lùng lườm Lý Thất Dạ, nàng đã gặp người không biết xấu hổ nhưng to gan và không biết xấu hổ như Lý Thất Dạ, nàng lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí nàng còn muốn đạp hắn vài cái. - Ngươi không phải nói muốn treo lên đánh bọn họ hay sao? Vậy thì ra tay đi. Cung Thiên Nguyệt lạnh lùng nói với Lý Thất Dạ. - Nói cũng phải. Lý Thất Dạ xoa xoa cái mũi, lười biếng nhìn các đệ tử ở đây, nói: - Được rồi, các ngươi ai không phục thì cùng nhau lên đi, ta dùng một tay đánh với các ngươi! - Khẩu khí thật là lớn! Các đệ tử ở đây không phục, tất cả mọi người liên tục nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nhưng không thể làm gì, người mạnh nhất ở đây chính là Hoàng Trữ, Hoàng Trữ có cảnh giới Chân Nhân Bảo Thân, cũng cũng là người cường đại nhất trong đoàn đội của bọn họ, nhưng hắn là đoàn đội Chân Nhân Bảo Thân cũng không có tư cách khiêu chiến đoàn đội Tam Muội Chân Thân của Cung Thiên Nguyệt. - Có bản lĩnh thì ngươi đi ra đánh một trận. Lúc này Lưu Văn Dũng lạnh lùng nói: - Hừ, chỉ cần ngươi giảm xuống cùng cấp bậc với ta, ta một tay có thể đánh ngươi răng rơi đầy đất! - Như vậy nha. Lý Thất Dạ lười biếng cười cười, nói: - Được rồi, ta tùy tiện chơi đùa một chút. Lý Thất Dạ không thèm quan tâ, các trưởng lão ở đây im lặng, quyết đấu tùy ý như thế, nói sửa là sửa giống như nơi này là nhà của bọn họ. - Nếu có người tạm thời đứng thành đội với ngươi cũng không có gì, cho ngươi một cơ hội tự do lựa chọn. Cuối cùng các trưởng lão ở nơi này thương lượng với nhau, cũng cho Lý Thất Dạ một quyết định tự do. Trên thực tế, có chút trưởng lão cảm thấy Lý Thất Dạ kỳ quái mà thôi, gia hỏa kích phát mười ba khối lập phương có thể tạo ra kỳ tích như thế nào. - Cũng có thể, ai tạm thời tổ đội với ta? Lý Thất Dạ mỉm cười nói một câu. Các đệ tử ở đây ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nguyện ý tổ đội với Lý Thất Dạ? Đây là việc không có khả năng. - Hừ, ai muốn tổ đội với phế vật như vậy chứ, không có Thiên Nguyệt sư tỷ, hắn là kẻ tự rước lấy cực khổ, mất mặt xấu hổ. Có đệ tử nói lời khinh thường. - Loại phế vật này, một chiêu là có thể đánh hắn nằm bẹp xuống đất, hắn còn dám đứng dây cuồng vọng như vậy. Các đệ tử khác không muốn tạm thời tổ đội cùng Lý Thất Dạ. - Xem ra nhân duyên của ngươi không được tốt lắm. Thấy không có người nào tổ đội với Lý Thất Dạ, Cung Thiên Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ. - Người vô địch không cần nhân duyên. Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói: - Chỉ cần người khác quỳ là được. Cung Thiên Nguyệt giật mình, nàng nhìn gương mặt bình thản của Lý Thất Dạ, khi Lý Thất Dạ nói ra lời này ra khỏi miệng, nàng có ảo giác nam nhân đứng trước mắt không còn đệ tử lười biếng và vô lại, mà là tồn tại vô địch vạn cổ. Cung Thiên Nguyệt ngây ngóc, cho rằng đây là một loại ảo giác, thời điểm khôi phục tâm thần thì thấy Lý Thất Dạ rất bình thường. Tuy bọn nhỏ Lưu thôn muốn tổ đội với Lý Thất Dạ, chỉ có điều Lý Thất Dạ không cho phép bọn nhỏ mà thôi, bọn nhỏ có con đường cần phải đi, Lý Thất Dạ sẽ bắt bọn nhỏ cố gắng! - Ta, ta, ta tạm thời tổ đội với thiếu gia được chứ? Vào thời điểm không có bất cứ đệ tử nào tổ đội với Lý Thất Dạ đáp đội, một đệ tử đứng ra, hắn nói rất yếu ớt. Tên đệ tử này chính là Lỗ Đạo Ngụy, Lỗ Đạo Ngụy đã tạo thành tổ đội với đồng môn sư huynh đệ của mình. Nhưng hắn nhìn thấy không có người nào tổ đội với Lý Thất Dạ, hắn lại nguyện ý đứng ra tổ đội với Lý Thất Dạ. - Chính là kẻ đần theo hắn học Vương Bát Quyền sao? Nhìn thấy Lỗ Đạo Ngụy đứng ra nguyện ý tổ đội với Lý Thất Dạ, có đệ tử cười nhạo. - Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vật hợp theo loài. Cũng có đệ tử khinh thường nói: - Chỉ có ngu xuẩn mới có thể lăn lộn chung với phế vật. - Được, ngươi ta là đệ tử có tiềm lực nhất Thần Huyền tông đấy. Nhìn thấy Lỗ Đạo Ngụy đứng ra, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói: - Tới đây, chúng ta tạm thời tạo thành một đội. Lỗ Đạo Ngụy cười khan một tiếng, hắn đành phải đi qua, hắn cũng muốn trợ giúp Lý Thất Dạ một tay, nhưng hiện tại hắn có cảm giác mình là kẻ địch với đệ tử Thần Huyền tông, hắn vẫn kiên trì tiến lên. - Chính là ngươi. Lý Thất Dạ chỉ vào Lưu Văn Dũng, mỉm cười nói: - Hôm nay sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất! Tất cả mọi người đang kêu gào Lý Thất Dạ, sắc mặt Lưu Văn Dũng khó coi tới cực điểm, hắn vốn bái nhập Thần Huyền tông tương đối sớm, cho nên hắn mới gọi Cung Thiên Nguyệt một tiếng sư muội. Đạo hạnh của hắn vốn không tầm thường, bây giờ lại bị phế vật như Lý Thất Dạ khiêu chiến, sắc mặt của hắn có thể dễ nhìn hay sao? - Có thể chứ? Lúc này Lưu Văn Dũng nhìn sang các trưởng lão. - Có thể! Các trưởng lão thương nghị với nhau, cuối cùng vẫn đồng ý, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, người nào cũng nhìn thấy đạo hạnh của Lý Thất Dạ, hắn đang tự tìm đường chết, tăng thêm một Lỗ Đạo Ngụy cũng không được. - Không cần một đoàn đội, một mình ta là được. Lưu Văn Dũng leo lên bậc thang, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nói: - Ngươi đang tự tìm đường chết, đừng trách ta ra tay vô tình! - Ta, chúng ta có thể sao? Nhìn thấy Lưu Văn Dũng hung hãn như thế, nội tâm Lỗ Đạo Ngụy sợ hãi, đạo hạnh của hắn không thể so sánh với Lưu Văn Dũng. Trên thực tế, tất cả mọi người xem ra, Lý Thất Dạ tăng thêm Lỗ Đạo Ngụy cũng không phải đối thủ của Lưu Văn Dũng, thực lực hai bên chênh lệch khá xa. Lúc này, nội tâm Lỗ Đạo Ngụy rất sợ hãi, hắn cảm thấy bi kịch của mình sắp tới. - Tại sao không thể? Lý Thất Dạ cười nhạt, nói: - Ngươi dùng Vương Bát Quyền là có thể đánh hắn răng rơi đầy đất! Lời này làm Lỗ Đạo Ngụy ngây ngốc, hắn nói chuyện cà lăm: - Vương, Vương Bát Quyền, điều, này, có thể không? Hắn vốn muốn sử dụng công pháp khác, hiện tại Lý Thất Dạ lại bảo hắn sử dụng Vương Bát Quyền, trong lòng Lỗ Đạo Ngụy không có bất kỳ lực lượng nào. - Lên đi, ta sẽ lừa ngươi hay sao? Lý Thất Dạ cười mỉm nói. Lỗ Đạo Ngụy sợ hãi, vào lúc này hắn cảm thấy Lý Thất Dạ lấy chính mình làm vũ khí sử dụng, nhưng hắn đã đâm lao phải theo lao, không có cách nào, đành phải nghe Lý Thất Dạ, bày ra tư thế Vương Bát Quyền . - Đến đây đi, một Vương Bát Quyền cũng có thể đánh ngươi răng rơi đầy đất. Lý Thất Dạ mỉm cười nói với Lưu Văn Dũng. - Vương Bát Quyền! Nhìn thấy Lỗ Đạo Ngụy bày ra Vương Bát Quyền, sắc mặt Lưu Văn Dũng khó coi tới cực điểm, nhưng hắn là cường giả Tử Hầu Cuồng Thể, muốn dùng Vương Bát Quyền đấu với hắn, hắn cảm thấy đây là sỉ nhục lớn lao. - Ta, ta không có ý này. Lỗ Đạo Ngụy cũng hiểu Lưu Văn Dũng bị nhục nhã, hắn vội vàng giải thích. - Vương Bát Quyền! Nhìn thấy Lỗ Đạo Ngụy bày ra Vương Bát Quyền, các đệ tử mở to mắt nhìn. - Hắn bị điên sao? Chỉ bằng Vương Bát Quyền cũng muốn đánh Lưu sư huynh. Nhìn thấy việc này, rất nhiều đệ tử cười lớn. - Không biết sống chết, hắn dám nhục nhã Lưu sư huynh như vậy, hắn chắc chắn phải chết. Các đệ tử có giao tình với Lưu Văn Dũng cười nói. - Tiểu súc sanh, ta muốn bóp nát xương cốt của ngươi. Lưu Văn Dũng tức giận nghiến răng nghiến lợi. Ở trước mặt tất cả mọi người, nhìn thấy Lỗ Đạo Ngụy và Lý Thất Dạ dùng Vương Bát Quyền đấu với mình, đối với hắn đây là nhục nhã lớn lao, Lưu Văn Dũng có thể không giận dữ hay sao?