Đế Bá
Chương 4557 : Chúng ta tổ đội
Mặt trời lên cao, đệ tử Thần Huyền tông liên tục xuất hiện trước võ đài, chỉ thấy đệ tử tốp năm tốp ba, bọn họ có đi một mình, cũng có đi với bằng hữu và tạo thành đội ngũ.
Lúc này có tiếng kèn vang lên, tiếng kèn tràn ngập lực lượng, giống như tiếng kèn điểm binh sa trường.
Vừa nghe thấy tiếng kèn như thế, các đệ tử trên võ đài liên tục nghị luận, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Vào lúc đó, âm thanh ầm ầm vang lên, chỉ thấy có âm thanh xe ngựa nổ vang, chỉ thấy từng chiếc xe ngựa đè nát hư không và chạy tới chân núi tổ phong.
Xe ngựa đi tới đài cao trước tổ phong mới dừng lại, một lão giả bước ra khỏi xe ngựa.
- Trưởng lão đến.
Nhìn thấy lão giả bước ra khỏi xe ngựa, đệ tử Thần Huyền tông lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, không ít đệ tử khom người trước lão giả.
Bọn họ là trưởng lão Thần Huyền tông, ngày bình thường những trưởng lão này rất ít lộ mặt, bọn họ không phải bế quan tu luyện thì đi vân du bốn phương, hôm nay tất cả trưởng lão đều đến, bọn họ đại biểu cho năm đại chủ phong Thần Huyền tông.
Âm thanh “đông đông đông” vang lên, vào lúc này, trên bầu trời xuất hiện âm thanh như sấm sét, chỉ thấy một hán tử trung niên đạp không đi tới, hắn bước đi trong hư không, lưu lại một dấu chân trên không gian.
Trong nháy mắt hán tử trung niên xuất hiện dưới tổ đỉnh và leo lên đài cao.
Hán tử trung niên thân người đầu sói, bên ngoài mặc áo khoác bằng da, lúc giơ tay nhấc chân mang theo khí tức hung mãnh, hình như hắn chính là Lang vương đứng đầu đàn sói, đôi mắt xanh biếc của hắn mang theo lực uy hiếp rất mạnh.
- Phong chủ!
Nhìn thấy hán tử trung niên, rất nhiều đệ tử ở đây đều khom người cúi đầu.
- Để các vị sư thúc sư bá chờ lâu.
Hán tử trung niên hơi cúi người, hắn đi tới vị trí trung ương của đài cao.
- Chúng ta cũng vừa đến, hiền chất vất vả sự vụ, chậm một lát cũng không sao.
Có một trưởng lão mỉm cười.
Hán tử trung niên này chính là phong chủ Thúy Điểu phong Trương Việt, cũng được gọi là Liệt Viêm Lang Vương, lúc này Trương Việt, tỏa ra tia sáng rực rỡ giống như có vô số ngôi sao ẩn chứa trong cơ thể của hắn.
Mặc dù nói các vị trưởng lão trên đài cao đều lớn hơn Trương Việt, thậm chí còn có trưởng bối của Trương Việt, nhưng dùng đạo hạnh so sánh, bọn họ cũng chỉ tương đương Trương Việt, thậm chí có trưởng lão còn yếu hơn.
Trương Việt đã tu luyện thành Âm Dương Tinh Thể, hắn là một trong những người mạnh nhất trong hàng đệ tử đời thứ hai của Thần Huyền tông, có thể nói là một trong những người mạnh nhất, trừ khi Tô Húc năm đó không chết, nếu không, cùng một thế hệ khó tìm ra người mạnh hơn Trương Việt.
Trương Việt với tư cách phong chủ Thúy Điểu phong, một trong năm đại phong chủ, hắn hoàn toàn có tư cách bình khởi bình tọa với các trưởng bối trước kia, hơn nữa, mỗi lần khảo hạch cuối năm đều là phong chủ Thúy Điểu phong chủ trì, cho nên hiện tại Trương Việt ngồi ở vị trí trung tâm cũng không có gì không ổn.
- Thời gian đã tới, các đệ tử chưa tới nên nhanh tới đây.
Trương Việt ngồi trên chủ vị, hắn nhìn mặt trời trên cao, sau đó lên tiếng, giọng nói không vang vọng nhưng lại quanh quẩn khắp Thần Huyền tông.
Giọng nói của Trương Việt quanh quẩn trong Thần Huyền tông, hắn nhắc nhở những đệ tử chưa tới nên nhanh chóng tới đây.
Không ít đệ tử ở đây sững sờ, phát hiện mọi người trên cơ bản đều đã tới, dù sao, đối với rất nhiều đệ tử mà nói, lần khảo hạch cuối năm không phải chuyện đùa, quan hệ đến tiền đồ và vận mệnh của bản thân, có đệ tử nào dám lãnh đạm?
Cho dù là thiên tài như Cung Thiên Nguyệt cũng đến từ sớm, đám người Chiến Hổ, Hoàng Trữ không dám tới chậm, tất cả đều chạy tới trước các vị trưởng lão.
- Ân, thời gian vừa đúng, vừa đúng mới tốt.
Đúng vào lúc này, giọng nói lười biếng vang lên.
Có trưởng lão và phong chủ Thúy Điểu phong ở đây, có thể nói đệ tử ở đây vô cùng yên tĩnh, giọng nói lười biếng vang lên cũng bị mọi người nghe rõ.
Vào lúc đó, mọi người nhìn sang, chỉ thấy là bọn nhỏ Lưu thôn đến, bọn họ còn mang võng mềm, trên võng mềm chính là Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ vẫn lười biếng nằm trên võng mềm, tùy ý đón ánh mặt trời, hình như hắn là đại thiếu gia chưa tỉnh ngủ vào sáng sớm.
Lý Thất Dạ có dáng vẻ giống lúc khảo hạch nhập môn, hắn không đến muộn đã là chuyện hiếm có, đây đã là chuyện khó có được.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ như thế, các đệ tử ở đây nghị luận với nhau, bởi vì Lý Thất Dạ quá mức hung hăng càn quấy, quả thật xemThần Huyền tông như nhà mình.
Mọi người ở đây, kể cả các vị trưởng lão, phong chủ Trương Việt đều không bày giá đỡ lớn như thế, nhìn xem, Trương Việt với tư cách một trong năm đại phong chủ cũng là tự mình tới, Lý Thất Dạ thì tốt rồi, một đệ tử Thúy Điểu phong lại được người ta mang tới, hắn lười biếng giống như đại thiếu gia nhà giàu.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ lười biếng như thế, không ít đệ tử đều lắc đầu, thấp giọng nói:
- Thật sự không hợp thói thường.
- Thái độ hung hăng càn quấy, ngươi thật cho rằng mình là đại thiếu gia hay sao?
Một đệ tử không nhịn được đứng ra trách móc Lý Thất Dạ.
Tên đệ tử này tên là Lưu Văn Dũng, hắn chính là người ái mộ Cung Thiên Nguyệt, lần trước hắn muốn nịnh nọt Cung Thiên Nguyệt nhưng dính đầy tro bụi.
Hôm nay, Lưu Văn Dũng nhìn thấy Lý Thất Dạ bày ra giá đỡ lớn như thế, đương nhiên trong nội tâm khó chịu, huống chi hắn muốn lập công trước mặt trưởng bối, cho nên hắn đứng ra trách móc Lý Thất Dạ.
- Đúng đấy, chúng ta đến tu hành, không phải đến làm đại thiếu gia.
Không ít đệ tử cũng liên tục phụ họa, rất nhiều đệ tử đều khó chịu nhìn Lý Thất Dạ.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ không quan tâm, hắn vẫn lười biếng nằm trên võng mềm, rất nhiều đệ tử Thần Huyền tông hận ngứa răng.
Về phần ngồi trưởng lão và Trương Việt ngồi trên đài cao, bọn họ chỉ nhăn cau mày, bọn họ cũng không có tức giận, dù sao Thần Huyền tông không có quy định không cho phép đệ tử nằm võng mềm, huống chi, Lý Thất Dạ và bọn nhỏ Lưu thôn cũng không có đến muộn.
- Keng!
Một tiếng chuông vang lên, lúc này các đệ tử yên lặng.
- Tốt, hiện tại bắt đầu sát hạch cuối năm.
Lúc này Trương Việt nhìn các đệ tử ở đây, nói:
- Ta không cần nói nhiều về quy củ cụ thể với các ngươi, các ngươi cũng nên biết, tổng cộng năm cửa, mỗi cửa có mười hai điểm tích lũy, xông được càng nhiều, điểm tích lũy lại càng cao. Hiện tại bắt đầu quyết đấu cửa thứ nhất.
- Bắt đầu.
Nghe nói như thế, rất nhiều đệ tử nhìn nhau, tất cả mọi người cảm thấy rất hưng phấn.
- Mỗi đội ngũ đến báo danh, có thể tự do chọn đối thủ, cũng có thể do tông môn an bài đối thủ.
Một vị trưởng lão mở miệng, nói:
- Có hai lần cơ hội, tự giải quyết cho tốt.
Nghe trưởng lão nói như thế, các đệ tử ở đây lập tổ đội, cũng báo cáo tình huống với các trưởng lão.
Cửa thứ nhất của sát hạch rất đơn giản, đó chính là quyết đấu, thềm đá ba mươi sáu bậc trước mặt là nơi quyết đấu tốt nhất.
Hơn nữa quyết đấu như vậy không phải một đấu một, chính là đệ tử tạo thành đội ngũ khiêu chiến lẫn nhau, Thần Huyền tông thiết lập đoàn đội quyết chiến như vậy, trừ khảo hạch tu vi đạo hạnh của môn hạ đệ tử ra. đồng thời cũng thúc đẩy đoàn kết và tương tác giữa các đệ tử.
Trên thực tế, rất nhiều đệ tử lúc trước đã tạo thành đội ngũ, bọn họ có thể tạo thành đội ngũ, đa số đều là hảo hữu, một ít đệ tử không thích sống chung cũng có thể tạm thời thành lập đội ngũ.
- Đi thôi.
Lý Thất Dạ phân phó bọn nhỏ Lưu thôn một tiếng, bọn họ tạo thành đội ngũ quyết chiến.
Bọn nhỏ Lưu thôn ứng một tiếng, tất cả đi lên báo danh, bọn nhỏ Lưu thôn, bọn họ từ nhỏ đã sống chung thôn xóm, lại do Lưu Lôi Long và Lý Thất Dạ dạy dỗ ra, cho nên bọn họ có cảm tình và tín nhiệm thập phần kiên cố, cho nên bọn họ sẽ tạo thành đội ngũ khăn khít với nhau.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử Thần Huyền tông đều tạo thành đội ngũ báo danh.
Lúc này đệ tử, không có tạo thành đội ngũ không nhiều, hơn nữa đã ít lại càng ít, có thể nói, đệ tử không thể tạo thành đội ngũ đều là người không thích sống chung hoặc bị bài xích.
Vào lúc đó, Cung Thiên Nguyệt cũng không có tạo thành đội ngũ, nàng đứng một mình tại chỗ, đương nhiên, Cung Thiên Nguyệt không có tạo thành đội ngũ cũng là chuyện nằm trong dự liệu.
Dù sao, trong các đệ tử Thần Huyền tông không có người nào có tư cách tạo thành đội ngũ với nàng, với tư cách trẻ tuổi đệ nhất nhân, nàng có thể đánh bại tất cả đệ tử khác.
Trừ đệ tử khác cũng tạo thành đội ngũ, cuối cùng chỉ có Cung Thiên Nguyệt và Lý Thất Dạ không có tạo thành đội ngũ.
Hai người bọn họ đứng tại chỗ, từ đó tạo thành hình ảnh độc nhất vô nhị, đương nhiên, trong mắt đệ tử Thần Huyền tông, độc nhất vô nhị chính là Cung Thiên Nguyệt, trong mắt bọn họ, kẻ bị bài xích chính là Lý Thất Dạ.
- Hắc, xem ra năm nay không giống bình thường, có người lạc đàn.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đứng một mình không có người tổ đội với hắn, đệ tử tên là Lưu Văn Dũng lại cười nhạo Lý Thất Dạ.
Vào lúc đó, ánh mắt các đệ tử nhìn lên người Lý Thất Dạ.
- Hắc, ai nguyện ý tổ đội cùng hắn?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đứng một mình, có đệ tử cười nhạo:
- Một con ghẻ kí sinh, nếu tổ đội với hắn, chỉ sợ không qua được cửa đầu tiên.
- Hắc, nói không chừng Vương Bát Quyền của hắn vô địch thế gian, có thể đánh bại các đệ tử.
Các đệ tử khác cũng trào phúng.
Vào lúc đó, không ít người cười nhạo Lý Thất Dạ, có rất nhiều đệ tử khinh thường nhìn sang Lý Thất Dạ.
Lúc này, Cung Thiên Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, cuối cùng, nàng nói:
- Ta tổ đội với ngươi.
- Cái gì?
Nghe thấy Cung Thiên Nguyệt nói như vậy, các đệ tử ở đây ngây người vì cho rằng mình nghe lầm.
- Ta, ta không nghe lầm chứ?
Nghe thấy Cung Thiên Nguyệt nói như vậy, có không ít đệ tử cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ nhìn Cung Thiên Nguyệt, lại nhìn Lý Thất Dạ.
Rất nhiều đệ tử cảm thấy việc này không tưởng tượng nổi, Cung Thiên Nguyệt là đệ nhất thiên tài của Thần Huyền tông, mà Lý Thất Dạ là đệ nhất phế vật của Thần Huyền tông, hai người bọn họ muốn tổ đội?
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
68 chương
100 chương
770 chương
470 chương