Đế Bá

Chương 4485 : Mình ta vô địch

Trong ba vạn năm, đây cũng không phải lần đầu tiên Lý Thất Dạ giao phong với vô thượng khủng bố, cũng không biết bọn giao phong với nhau bao nhiêu lần. Trừ lần thứ nhất vô thượng khủng bố rất có lòng tin vào thực lực của mình ra, lúc đó hắn độc chiến với Lý Thất Dạ thật lâu, nhưng cuối cùng hắn vẫn thua trong tay Lý Thất Dạ, trong mấy lần giao phong sau đó, vị vô thượng khủng bố này vừa va chạm đã vội vàng chạy trốn, căn bản không muốn đánh lâu cùng Lý Thất Dạ. Bởi vì có giao phong lần đầu tiên, vị vô thượng khủng bố này đã hiểu hắn không phải đối thủ của Lý Thất Dạ. Làm cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ là, hắn một mình ở lại Bất Độ Hải, tứ cố vô thân, cho dù hắn muốn tìm giúp đỡ cũng không tìm được. Tuy hắn muốn dẫn đồng bọn đi vào thế giới này, nhưng thời cơ chưa chín muồi, nếu không, hắn cũng không chờ tới ngày hôm nay. Mấy lần giao chiến, vô thượng khủng bố liên tục thua trong tay Lý Thất Dạ, hắn không có tâm ham chiến, hắn vội vàng ứng phó, sau đó liền xoay người bỏ trốn mất dạng. - Ta đã không rõ, cho dù ngươi mạnh hơn nữa cũng khó có thể tìm ra ta thật nhanh. Vô thượng khủng bố nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, hắn nói ra. Tuy hắn không phải đối thủ của Lý Thất Dạ, nhưng hắn không cảm thấy kinh hãi, ngược lại hắn rất bình tĩnh. Có một việc làm vô thượng khủng bố không rõ, thuật ẩn thân của hắn vô song thế gian, nếu không, hắn cũng không trốn trong Bất Độ Hải trốn như vậy, nếu không Tam Tiên đã tìm ra hắn từ lâu rồi. Nói đến quỷ dị, từ khi Lý Thất Dạ xuất hiện lật tung khắp Bất Độ Hải, những lần sau đều tìm được hắn, việc này rất dễ dàng, dường như thuật ẩn thân cao minh của hắn trong mắt Lý Thất Dạ lại không đáng nhắc tới. Vị tồn tại vô thượng khủng bố này rất có lòng tin vào thuật ẩn thân của bản thân, hắn tuyệt đối không tin Lý Thất Dạ có thể dựa vào bản lĩnh của mình tìm ra hắn. Đối với vị vô thượng khủng bố này mà nói, hắn đã cảm thấy bất lực, hình như hắn bỏ chạy như thế nào đều bị Lý Thất Dạ tìm ra dễ dàng, dường như tất cả phản kháng của hắn đều vô lực. Nhưng hắn là vô thượng khủng bố, trong mắt của hắn, đừng nói chúng sinh, cho dù là Thuỷ tổ cũng chỉ là con sâu cái kiến, nhưng hiện tại hắn bị Lý Thất Dạ đuổi giết khắp nơi, hắn có cảm giác tất cả phản kháng rất buồn cười, dường như hắn đang lãng phí khí lực, cuối cùng hắn sẽ chết thảm trong tay Lý Thất Dạ. Vào lúc đó, cho dù hắn có thể xem thường Tam Tiên giới và Bất Độ Hải, vô thượng khủng bố lại không có chút sức lực nào, bởi vì Bất Độ Hải là nơi giấu người nhưng hắn ẩn nấp thế nào cũng bị Lý Thất Dạ tìm ra. Mặc kệ hắn dùng thủ đoạn nghịch thiên thế nào, mặc kệ hắn che đậy tốt ra sao, cho dù hắn ẩn nấp sâu trong hung địa, cuối cùng hắn vẫn bị Lý Thất Dạ tìm được, từ đó ép hắn rời khỏi nơi ẩn thân. - Muốn tìm ngươi, đối với ta mà nói không phải việc khó gì. Lý Thất Dạ cười cười, nói ra: - Ta có thể tìm ra ngươi nhanh như vậy lại không phải công lao của ta. Nói xong, Lý Thất Dạ cầm hộp nhỏ ra, hắn vỗ nhẹ và nói: - Điểm này, phải nói phải đa tạ Hỏa tổ, là hắn cung cấp đầu mối cho ta. Nhìn thấy hộp nhỏ trong tay Lý Thất Dạ, tồn tại vô thượng khủng bố tức giận, hắn lạnh lùng nói: - Ta đã sớm hoài nghi hắn có dị tâm! Lý Thất Dạ đạt được hộp nhỏ trong tay trên thuyền Viễn Chinh, thứ này có thể chiêu hồn người chết, lọt vào trong tay Hỏa tổ, Hỏa tổ dùng nó làm lò phục sinh, trong lò có ẩn giấu hộp nhỏ này, sau khi Lý Thất Dạ đánh bại Hỏa tổ, hắn cũng đạt được hộp nhỏ. - Hắn có dị tâm hay không, chỉ sợ ta đã không cách nào trả lời ngươi, có lẽ trên đường hoàng tuyền, nếu ngươi gặp được hắn, ngươi có thể hỏi hắn, nói không chừng hắn sẽ nói cho ngươi biết. Lý Thất Dạ cười cười, hắn nói ra. - Dùng lông Thuế Hạ tìm ra ta, ta nên sớm tru diệt hắn! Lúc này vị vô thượng khủng bố đã có phần hối hận, năm đó hắn đi sai một bước nên thua cả bàn cờ, nếu không, hắn sẽ không bị Lý Thất Dạ đuổi giết được như chó nhà có tang. Thì ra Thuế Hạ khủng bố năm đó chính là lông tay của hắn, Hỏa tổ vụng trộm cắt xuống và giấu đi. Lông tay của Thuế Hạ không phải là thứ gì đáng giá, trọng yếu nhất chính là, đồ vật như thế lọt vào trong tay Lý Thất Dạ sẽ khác biệt rất lớn. Đây chính là lông tay của vô thượng khủng bố, trên đó ẩn chứa khí tức của hắn, từ đó ẩn chứa nhân quả khủng bố. Cho nên, cường đại đến cấp độ của Lý Thất Dạ, hoàn toàn có thể thông qua lông tay thô diễn ra tung tích của vô thượng khủng bố. Đây cũng là nguyên nhân vô thượng khủng bố không nấp được, bởi vì mặc kệ hắn trốn dấu ở nơi nào, Lý Thất Dạ cũng có thể thông qua lông tay và tìm ra hắn. Kể từ đó, vô thượng khủng bố có nấp ở nơi nào, đối với Lý Thất Dạ mà nói đều không khó tìm, hắn dễ dàng tìm ra đối phương. - Không cần hối hận. Lý Thất Dạ cười nói: - Nếu không có thứ này, ta cũng cũng có thể tìm ra ngươi, chẳng qua ta cần chút thời gian mà thôi. - Ngươi ý muốn như thế nào? Vô thượng khủng bố cũng không hề xoắn xuýt chuyện đã qua, năm đó đã sai một nước cờ, lúc này hắn cũng không quan tâm, huống chi, trong năm tháng dài dằng dặc như thế, chút sai lầm này không tính là cái gì. - Không thì như thế nào. Lý Thất Dạ cười nói rất tùy ý: - Dùng ngươi luyện tập mà thôi, ta đã lâu không tập thể dục, ta muốn tập thể dục một chút. Lý Thất Dạ nói ra lời này, rất nhiều Thủy tổ trong Bất Độ Hải nghe thấy, bọn họ đều cười khổ. Đây là vô thượng khủng bố, bọn họ nghe tên đã sợ hãi, năm đó có không biết bao nhiêu Thuỷ tổ sa đọa trong tay hắn, nhưng Lý Thất Dạ lại dùng hắn luyện tập, hoàn toàn không xem hắn là cường địch. Suy nghĩ cẩn thận sẽ không cảm thấy kỳ quái, hiện tại Lý Thất Dạ đã cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi, vô thượng khủng bố đã không phải là đối thủ của hắn, hắn cầm vô thượng khủng bố luyện luyện tập, việc này có gì không thể? Nghe thấy Lý Thất Dạ nói như vậy, đôi mắt hắc ám của vô thượng khủng bố co rút dữ dội, hắn là tồn tại coi rẻ Tam Tiên giới, đã từng có nhiều Thủy tổ sa đọa trong tay hắn, hiện tại, Lý Thất Dạ chỉ xem hắn là kẻ làm nóng người mà thôi, từ trình độ nào đó mà nói, hắn cảm thấy đây là sỉ nhục lớn lao. Vấn đề là, hết lần này tới lần khác Lý Thất Dạ có thực lực như vậy, có thực lực nhục nhã hắn, cho dù trong lòng của hắn tức giận cũng không làm nên việc gì. - Đương nhiên, ngươi có thể không trốn đi. Lý Thất Dạ nhìn sang vô thượng khủng bố, hắn vừa cười vừa nói: - Ngươi có thể đánh cược sinh tử một lần. Lý Thất Dạ nói lời này làm vô thượng khủng bố im lặng, con kiến hôi còn muốn sống tạm bợ, huống chi là hắn, hắn sống vô số năm tháng, tốn hao vô số thủ đoạn chỉ vì sống sót, nếu hắn thấy chết không sờn, hắn đã không sống tới bây giờ. Đối với tồn tại như hắn, chỉ cần còn sống sẽ tràn ngập cơ hội vô hạn, thời gian không phải là vấn đề với bọn họ, chỉ cần bọn họ còn sống! Cũng chính bởi vì như thế, cho nên mỗi lần giao thủ với Lý Thất Dạ, hắn đều vội vàng bỏ trốn, hắn không ham chiến, đối với hắn mà nói, tất cả hư danh, tôn nghiêm và mặt mũi đều không đáng giá, chỉ cần hắn còn sống, cho dù trả giá thế nào cũng được. - Cho dù ngươi giết ta cũng không thể cải biến được gì. Tồn tại vô thượng khủng bố khẽ lắc đầu, từ từ nói: - Nên đến, cuối cùng sẽ đến, bất kể là ngươi hay là thế giới này, hoặc nói ba ngàn thế giới, tất cả đều trốn không thoát. - Vậy sao? Lý Thất Dạ cười nói: - Ai nói là nhất định? Ngươi nói sao? Chờ ta giết sạch các ngươi, vậy ngươi nói một chút cái gì là nhất định? Lý Thất Dạ nói ra lời này, ánh mắt vô thượng khủng bố rung động mạnh, hắn nhìn thẳng vào Lý Thất Dạ, cuối cùng hắn nghiêm túc nói: - Không thể không thừa nhận, ngươi rất cường đại, hiện tại còn mạnh hơn ta, nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể dẹp yên tất cả, ngươi sai rồi! Ngươi đánh giá thấp địch nhân của mình. Tương lai ngươi sẽ đối mặt với tồn tại không thể tưởng tượng nổi, đến lúc đó, không phải ngươi dẹp yên cái gì, mà là ngươi sẽ trở thành mỹ vị! - So với lão tặc thiên thì thế nào? Lý Thất Dạ cười nói: - Các ngươi tự cho rằng mình mạnh bao nhiêu, nhưng các ngươi tự hỏi xem, các ngươi so với lão tặc thiên thì thế nào? - So sánh với ngươi thì thế nào? Tồn tại vô thượng khủng bố nói ra. - Không thế nào so, tiêu diệt hắn, chỉ như vậy mà thôi. Lý Thất Dạ cười cười, phong khinh vân đạm, nói ra: - Các ngươi đã cường đại như thế, có thể đánh chết hắn! Lý Thất nói ra lời này làm vô thượng khủng bố im lặng. - Ta muốn tiêu diệt hắn, muốn đánh chết hắn. Lý Thất Dạ hời hợt nói: - Cho nên nói, nếu các ngươi không đánh lại thì sao? Các ngươi chỉ là đá kê chân cho trận chiến cuối cùng mà thôi. Lý Thất Dạ nói như thế, tồn tại vô thượng khủng bố im lặng, Lý Thất Dạ nói như vậy đã rõ ràng. Lý Thất Dạ muốn tiêu diệt lão tặc thiên, bọn họ thì sao? Nếu như bọn họ mạnh hơn lão tặc thiên, bọn họ không cần chờ tới ngày hôm nay. Cho nên nói, Lý Thất Dạ không đặt bọn họ vào trong mắt, thậm chí nói không quá lời, bọn họ chỉ là đá kê chân của Lý Thất Dạ trước trận chiến cuối cùng mà thôi. Giống như Lý Thất Dạ một đường đuổi giết hắn, tất cả chỉ làm nóng người mà thôi. Mục đích cuối cùng của Lý Thất Dạ không phải bọn họ, hắn chỉ muốn đánh bọn họ mà thôi, không hơn. Nghĩ đến điểm này, đồng tử của tồn tại vô thượng khủng bố co rút dữ dội, từ xưa tới nay chỉ có bọn họ xem kẻ khác là con sâu cái kiến. Hôm nay bọn họ biến thành con mồi của Lý Thất Dạ!