Đế Bá

Chương 4472 : Khiêu chiến

Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ kia, hắn giống như Chân Tiên vĩnh hằng, hắn dùng ánh mắt lãnh đạm quan sát cửu thiên thập địa, cho dù tồn tại kinh thiên trong mắt hắn cũng chỉ là con kiến hôi. Thời điểm này, bất kể là ai, thời điểm nhìn Lý Thất Dạ đều sinh ra tâm kính sợ, cho dù là nhân vật như thập đại Thuỷ tổ cũng không dám đối địch, chỉ có thể ngưỡng mộ. Tất cả mọi người nhìn tiên quang trên người Lý Thất Dạ, nội tâm sinh ra kính sợ, người gặp qua Lý Thất Dạ đều biết hắn đáng sợ, cũng biết tại sao hắn tới nơi này. Dù là người chưa từng gặp qua Lý Thất Dạ, lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Lý Thất Dạ như vậy, bọn họ biết rõ người có thể đối địch với Lý Thất Dạ chỉ có tồn tại khủng bố vô thượng kia mà thôi. Oanh! Lại có tiếng nổ lớn vang lên, chỉ trong nháy mắt, tiên diễm bao phủ toàn thân Lý Thất Dạ. Thời điểm tiên quang bộc phát giống như mở cánh cửa Tiên giới, từng đám tiên quang vô tận chìm nổi, nói không chút quá mời, một đám tiên quang của Lý Thất Dạ đủ chịu tải ba ngàn thế giới. Thời điểm này, tiên quang trên người Lý Thất Dạ không chiếu sáng cửu thiên thập địa, cũng không có tỏa sáng chói mắt như ngàn vạn mặt trời, nhưng thời điểm tiên quang trên người Lý Thất Dạ bộc phát, trong Bất Độ Hải, thậm chí là cả Tam Tiên giới cũng có thể nhìn thấy tiên quang của Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ bộc phát tiên quang không chói mắt, nó cũng không có rực chiếu sáng vạn cổ, nhưng tiên quang của hắn tỏa sáng không nhìn khoảng cách và thời gian.. Mặc kệ ngươi xa tận chân trời hay gần ngay trước mắt, ngươi đều có thể nhìn thấy tiên quang chập chờn, hơn nữa, tiên quang như vậy cũng không chói mắt, ngươi nhìn thấy tiên quang sẽ có cảm giác thoải mái. Vào lúc đó, Lý Thất Dạ đã ngồi xếp bằng trước mặt mọi người, mọi người có cảm giác hắn gần trong gang tấc Nhìn thấy từng tia tiên quang tỏa sáng, cho dù Lý Thất Dạ không có bộc phát lực lượng trấn áp vạn cổ, mọi người vẫn rung động, bên trong Bất Độ Hải, đừng nói là sinh linh, cho dù thập đại Thủy tổ nhìn thấy tiên quang cũng phải sùng bái quỳ xuống. Tiên quang không chỉ chiếu sáng Bất Độ Hải, nó còn làm tất cả sinh linh trong Bất Độ Hải nhìn thấy tiên quang tỏa sáng, tiên quang cũng chiếu sáng toàn bộ Tam Tiên giới, tất cả sinh linh trong Tam Tiên giới ngẩng đầu nhìn sang, đều nhìn về hướng Bất Độ Hải, lúc bọn họ nhìn thấy tiên quang lóe sáng cực kỳ xinh đẹp, cũng rung động nhân tâm. - Là tiên quang, tiên quang chính thức, chẳng lẽ có Chân Tiên hàng lâm Bất Độ Hải? Trong Tam Tiên Giới, có tu sĩ nhìn thấy cảnh này thì rung động. Nhưng có cường giả nghĩ tới một việc, hắn hít sâu một hơi và hét lên: - Chẳng lẽ là vạn cổ đệ nhất tổ thành tiên! - Vạn cổ đệ nhất tổ thật thành tiên sao? Tin tức như vậy như nổ tung khắp Tam Tiên giới, Tam Tiên giới sôi trào như nước sôi. Nhìn thấy hào quang bao phủ Bất Độ Hải, tất cả sinh linh trong Tam Tiên giới đều rung động, trong khoảng thời gian ngắn, vô số sinh linh trong Tam Tiên giới đều quỳ lạy trên mặt đất, tất cả đều dập đầu về hướng Bất Độ Hải. - Vạn cổ đệ nhất tổ sắp thành tiên, Tam Tiên giới chúng ta sẽ có phúc trạch vô thượng. Trong khoảng thời gian ngắn, vô số tu sĩ cường giả trong Tam Tiên giới đều rơi lệ đầy mặt. Đối với vô số cường giả mà nói, cho dù bọn họ không nhìn thấy vạn cổ đệ nhất tổ thành tiên, nhưng có thể biết tin tức này cũng làm bọn họ kích động, đây là vinh quang vô thượng của Tam Tiên giới. Về phần tồn tại như lão Thụ Yêu, hắn nhìn chằm chằm về hướng Bất Độ Hải mà không nói một lời, cũng chỉ có tồn tại tuyệt thế vô song như hắn mới có thể nhìn xa xôi hơn, cũng biết tin tức mà người khác không biết. Thời điểm này, cho dù là Tam Tiên giới hay Bất Độ Hải, vô số ánh mắt đều nhìn về phía Lý Thất Dạ, tiên quang của hắn chiếu sáng khắp nơi, cho dù là tồn tại vô địch ẩn nấp cũng không thể thoát. Nói cách khác, mặc kệ ngươi trốn trong lòng đất, hay trốn vào nơi sâu nhất trong Bất Độ Hải, hoặc ngươi tiến vào nơi bí mật nào đó trong Tam Tiên giới, chỉ cần ngươi còn trên thế gian đều nhìn thấy tiên quang của Lý Thất Dạ. Vào lúc đó, mặc kệ tồn tại hắc ám khủng bố kia nấp ở nơi nào, hiện tại hắn có thể nhìn thấy tiên quang của Lý Thất Dạ, lúc này, hắn cũng biết Lý Thất Dạ đang khiêu chiến hắn. Trong Bất Độ Hải có đôi mắt mở ra, đôi mắt này lặn ở chỗ sâu nhất trong Bất Độ Hải, không người nào biết được, không người nào có thể phỏng đoán, cũng không có người nào có thể ra dấu vết, đôi mắt kia không mang theo chấn động, cũng che đậy tất cả khí tức của chính mình, cho dù ngươi đi ngang qua đôi mắt kia cũng không thể phát hiện đôi mắt này mở ra, càng không phát hiện có đôi mắt ở đây. Đôi mắt này đang nhìn từng tia tiên quang trên người Lý Thất Dạ, nhưng ánh mắt hắn rất bình tĩnh, không có chút chấn động nào, giống như hắn đang quan sát chúng sinh. Tại Bất Độ Hải, cho dù Thuỷ tổ cường đại cỡ nào, tất cả đều hít thở không thông, bọn họ yên lặng chờ đợi, lúc này, cho dù bọn họ từng là nhân vật quát tháo phong vân cũng không dám lỗ mãng. Lý Thất Dạ ngồi tại nơi đó giống như hóa thành một pho tượng đá, thời gian như dừng trôi. Qua thật lâu, tồn tại hắc ám khủng bố không xuất hiện, cũng không có bất kỳ người nào tới đây ứng chiến, toàn bộ Bất Độ Hải rất yên tĩnh. - Cho dù ngươi nấp ở nơi nào, ta nhất định trảm ngươi. Cuối cùng, Lý Thất Dạ đứng dậy rời đi, hắn chỉ nói một câu như thế là xong. Lý Thất Dạ nói rất bình thản nhưng tất cả sinh linh trong Bất Độ Hải đều nghe rõ ràng, bất kể sinh linh núp ở chỗ nào, tất cả đều nghe Lý Thất Dạ nói lời này. - Tất có một trận chiến. Nghe Lý Thất Dạ lên tiếng, tất cả Thuỷ tổ, thế hệ vô địch trong Bất Độ Hải đều hiểu, Lý Thất Dạ sẽ đánh một trận với tồn tại khủng bố kia. Lý Thất Dạ nói rất bình thản nhưng lời hắn nỏi ất có sức nặng. - Có lẽ, thời điểm này nên kết thúc một ít việc, là thời điểm nên đãng sạch Bất Độ Hải. Cũng có Thuỷ tổ thì thào tự nói. Tất cả Thuỷ tổ, thế hệ vô địch đều hiểu, chỉ cần tồn tại khủng bố vẫn còn ở trong Bất Độ Hải, kẻ này chính là họa lớn trong lòng mọi người, đều trở thành uy hiếp của Bất Độ Hải thậm chí là cả Tam Tiên giới. Trên thực tế, đã từng có không ít Thuỷ tổ, thế hệ vô địch muốn trừ tồn tại hắc ám thật nhanh, nhưng tất cả mọi người lòng có dư mà lực chưa đủ. Cho dù tồn tại khủng bố không đứng ra khiêu chiến, tất cả mọi người trong Bất Độ Hải cho rằng, Lý Thất Dạ và hắn sẽ đánh một trận, trận chiến này chẳng qua là sớm muộn mà thôi. Tuy tồn tại hắc ám không đứng ra ứng chiến cũng không ảnh hưởng tới Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ vẫn đi lại trong Bất Độ Hải, trảm đại hung, nhập cự uyên, đá mài đại đạo, hắn đã làm tất cả. Đương nhiên, Lý Thất Dạ thực sự không phải chuẩn bị vì đại chiến tồn tại hắc ám, hắn chuẩn bị vì khai sáng kỷ nguyên của mình, có thể nói, đây là mục đích cao nhất khi hắn tới Tam Tiên giới, cũng là nguyên nhân tiến vào Bất Độ Hải. Không có nơi nào thích hợp khai sáng kỷ nguyên bằng Bất Độ Hải. Oanh! Một tiếng nổ lớn vang lên, ngày hôm nay, Lý Thất Dạ xâm nhập vào một phiến hải vực, hải vực này bị bóng đêm bao phủ, sẽ không có ban ngày, nơi này chỉ có bóng tối. Lúc này, chỉ thấy có một con cự thú lao lên không trung đánh nát bầu trời, trong tiếng nổ lớn, từng ngôi sao trên bầu trời rơi xuống. Không hề nghi ngờ, cự thú này có thực lực Thuỷ tổ. Đương nhiên, ở bên trong Bất Độ Hải này, cự thú hung vật có được thực lực Thuỷ tổ không có gì lạ, có không ít cự thú hung vật mạnh đến mức Thủy tổ cũng không dám trêu chọc. Con cự thú đánh nát bầu trời gầm thét, nó tấn công một lão nhân. Lão nhân đang vận chuyển bảo vật, vạn đạo diễn biến ngăn cản cự thú công kích, hoàn toàn không thua kém chút nào. Lão giả này vẫn còn tráng kiện, sắc mặt hiền lành giống như thọ tinh bước ra khỏi bức tranh, trên người mang theo vận luật đại đạo. Lúc này, lão giả đứng trên một khối đá ngầm, hắn đứng bất động. Con cự thú không ngừng tới gần và oanh kích liên tục, một lúc sau, lão giả không đủ huyết khí duy trì, dù sao hắn đã cao tuổi, hắn không ngừng phục dụng linh đan. Mặc dù hắn khó chèo chống công kích của cự thú, nhưng lão giả không nhường một bước, hắn vẫn bám chặt khối đá ngầm dưới chân. Nhìn kỹ sẽ hiểu mọi việc, thì ra lão giả và cự thú đang tranh đoạt khối đá ngầm. Chỉ có điều khối đá ngầm nhìn không có gì lạ, đá ngầm xám trắng có mặt ở khắp nơi, nhưng một người một thú lại liều mạng tranh đoạt khối đá ngầm. - Cút! Lý Thất Dạ đã đến, hắn phất tay áo lên, lực lượng đại đạo quét ngang bầu trời, uy lực khôn gì địch nổi. Tiếng nổ mạnh vang lên, con cự thú kia bị Lý Thất Dạ phát tay đánh vào trong biển. Dường như cự thú cũng biết Lý Thất Dạ đáng sợ, nó gào lên một tiếng nhưng không ham chiến, càng không dám đi khiêu chiến Lý Thất Dạ, nó kẹp đuôi bỏ trốn mất dạng. - Đa tạ tiên sinh, tiểu lão nhân vô cùng cảm kích. Sau khi được Lý Thất Dạ giải vây, lão giả kia hành lễ cảm tạ Lý Thất Dạ. Mặc dù nói, lão giả này cũng là Thuỷ tổ, nhưng cho tới nay, đại danh của Lý Thất Dạ đã truyền khắp cả Bất Độ Hải, trong Bất Độ Hải này, có Thuỷ tổ hay tồn tại vô địch nào không biết tên của Lý Thất Dạ? Tất cả sinh linh trong Bất Độ Hải đều biết, Lý Thất Dạ là người dám khai chiến với tồn tại khủng bố! - Đứng dậy. Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn lão giả, nói: - Ngươi là Dược Tiên, nên gọi là Dược si mới đúng, vì bảo vệ thứ này, thậm chí không cần cả mạng nhỏ của mình, một lúc sau, ngươi tuyệt đối sẽ biến thành đồ ăn trong bụng cự thú. Lão giả nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, hắn cảm thấy xấu hổ, mặt già đỏ lên, hắn cười gượng và nói: - Thứ này, ta đã bảo vệ thứ này suốt mười vạn năm, nếu bảo ta buông tha nó, ta không nỡ.