Đế Bá
Chương 4468 : Người từng chết
Người này lui về phía sau một bước, hắn nhìn thẳng vào người vừa xuất hiện, thanh niên trước mắt bình thường tới mức không thể bình thường hơn được nữa, nhưng ẩn giấu dưới dung mạo bình thường đó là lực lượng cực kỳ kinh khủng, chỉ cần lực lượng trong cơ thể hắn bộc phát sẽ có lực lượng hủy thiên diệt địa sinh ra.
- Không biết đạo tôn xưng hô như thế nào?
Người này lui về phía sau một bước, hắn cũng tiến vào trạng thái phòng ngự, cũng có thể chiến đấu ngay lập tức.
Lý Thất Dạ nhìn người trước mặt, đó là một lão giả với dung mạo dễ nhìn, đôi mắt có thần giống như hai ngôi sao trên trời, hai tóc mai màu bạc, chỉ có điều sắc mặt hắn tái nhợt không khỏe mạnh.
Không biết vì hắn quanh năm không thấy ánh mặt trời hay nguyên nhân khác, lão giả trước mặt không được khỏe, dường như hắn có tật bệnh trên người.
- Ta không có ác ý.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn lão giả bày ra tư thế phòng ngự, hắn cười nói:
- Nếu như ta ôm ác ý đến đây, ngươi đã không sống tới bây giờ.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, lão giả cũng cảm thấy có đạo lý, hắn chán nản thu tay lại, huyết khí cũng biến mất.
Lão giả hiểu Lý Thất Dạ nói rất có đạo lý, nếu như Lý Thất Dạ thật sự ôm ác ý đến đây, hắn thật sự không sống đến bây giờ.
Thử nghĩ xem, một người tiến vào tiểu thiên thế giới của hắn, hắn hồn nhiên không biết, đáng sợ hơn là, cổ địa của hắn không có tác dụng với đối phương, người ta xuất hiện trước mặt thì hắn mới phát hiện sự hiện diện của đối phương.
Thử nghĩ một chút, người nọ cường đại cỡ nào, kinh khủng bao nhiêu, nếu như hắn thật sự có ác ý, vừa rồi mình đã chết tại chỗ.
- Không biết tiên sinh xưng hô như thế nào.
Lão giả kia khom người với Lý Thất Dạ thật sâu, cũng bày ra kính ý cao nhất với Lý Thất Dạ.
Cho dù hắn là Thuỷ tổ, đã từng có thành tựu phi phàm, nhưng thực lực của Lý Thất Dạ đáng giá hắn cung kính như thế, đủ cho hắn bày ra ra kính ý cao nhất.
- Lý Thất Dạ!
Sau khi báo ra tên của mình, Lý Thất Dạ ngồi xuống.
- Hổ thẹn, ta xa rời thế gian quá lâu, cũng không biết hiện tại xảy ra chuyện gì, ta hoàn toàn không biết gì cả.
Lão giả chưa từng nghe qua đại danh của Lý Thất Dạ, hắn cảm thấy hổ thẹn nói ra một câu.
Lý Thất Dạ khoát tay, hắn vừa cười vừa nói:
- Không sao, ta đã gặp qua ngươi, thật không ngờ còn gặp lại lần nữa, việc này làm ta cảm thấy ngoài ý muốn.
- Tiên sinh đã gặp qua ta?
Lần này đến lượt lão giả ngạc nhiên, hắn suy nghĩ thật kỹ nhưng không biết mình gặp Lý Thất Dạ khi nào.
Theo đạo lý mà nói, tồn tại kinh khủng như Lý Thất Dạ, nếu như mình thật sự gặp được Lý Thất Dạ, mình phải có ấn tượng sâu sắc mới đúng.
- Đương nhiên ngươi không biết.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn khẽ lắc đầu cắt ngang dòng suy nghĩ của lão giả:
- Thời điểm ở Kim Tiễn Lạc Địa, ta đã thấy thi cốt của ngươi.
- Thì ra là thế, pháp nhãn của tiên sinh như đuốc.
Lão giả cúi đầu, nói ra:
- Nói như vậy, Thánh Y có duyên với tiên sinh.
- Ta cảm thấy ngoài ý muốn, tuy ngươi không chết, hơn nữa ngươi còn chạy vào Bất Độ Hải.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Thế nhân đều nghĩ rằng Thánh Y Thủy tổ đã chết, chết thảm bên trong Kim Tiễn Lạc Địa.
- Hổ thẹn.
Lão giả cười khổ một tiếng, nói ra:
- Cũng không phải ta cố ý giấu diếm, tình thế năm đó thật bất đắc dĩ.
Thì ra, lão giả này chính là Thánh Y Thủy tổ, năm đó hắn đã từng tiến vào Kim Tiễn Lạc Địa và gặp địa chủ hung hãn nhất, hắn đã đại chiến với địa chủ và chết thảm bên trong.
Năm đó Lý Thất Dạ tiến vào hung địa Kim Tiễn Lạc Địa đã nhìn thấy thánh y và thi cốt của Thánh Y Thủy tổ.
Nhưng người trên thế gian cho rằng Thánh Y Thủy tổ đã chết trong tay hung vật, không ngờ hắn lại còn sống, hơn nữa hắn tiến vào Bất Độ Hải, trốn vào tiểu thế giới mà không ai biết.
Thánh Y Thủy tổ cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói ra:
- Năm đó ta thật sự vô lễ, tự nhận có thể trảm địa chủ, nhưng đạo hạnh của ta còn nông cạn, sau khi đại chiến, ta không địch lại nó và bị thương rất nặng, nhờ có thánh y che chở cho nên mới bỏ lại thân thể và chạy trốn.
Nói đến đây, Thánh Y Thủy tổ thở dài.
Thử nghĩ xem, một vị Thuỷ tổ đã từng quát tháo phong vân, đã từng vô địch, nhưng cuối cùng chỉ có thể bỏ lại thân thể và chạy trốn mất dạng, đối với Thuỷ tổ mà nói, đây là thất bại thảm hại, cho dù là Thủy tổ nào cũng cảm thấy không dễ chịu.
- Lúc ấy ta bị thương quá nặng, cho dù dùng chân mệnh trốn đi cũng hấp hối.
Thánh Y Thủy tổ cười khổ nói:
- Lúc ấy ta chỉ có thể dựa vào dược vật chữa trị, nhưng muốn chữa khỏi thương thế, ta ở tại Vạn Thống Giới là không thể nào, cho nên ta nghĩ biện pháp rời đi, cũng không nói rõ với bất cứ kẻ nào.
Vào năm đó, Thánh Y Thủy tổ vô thanh vô tức rời khỏi Vạn Thống Giới, không chỉ bởi vì vấn đề mặt mũi, cũng không chỉ bởi vì tôn nghiêm, càng nhiều là vì… an toàn.
Thử nghĩ xem, với tư cách một Thuỷ tổ, hắn đã từng huyết chiến thiên hạ, quét ngang cửu thiên thập địa, cả đời của hắn có bao nhiêu kẻ thù, hiện tại người trong thiên hạ biết hắn bị thương nặng hấp hối.
Như vậy, lúc đó sẽ có bao nhiêu người tìm hắn báo thù, bao nhiêu người sẽ thừa dịp này lấy mạng của hắn.
Cho nên, bởi vì đủ loại cân nhắc, Thánh Y Thủy tổ lén lút rời khỏi Vạn Thống Giới, không nói với bất cứ kẻ nào, hắn cũng không báo với người thân nhất của mình, cũng chính bởi vì như thế, tất cả mọi người trên thế gian cho rằng Thánh Y Thủy tổ chết thảm trong hung địa.
- Tại Tam Tiên giới, ta tìm được rất nhiều linh dược nhưng đều không thể trừ tận gốc thương thế của ta.
Thánh Y Thủy tổ bất đắc dĩ nói.
Đối với một Thuỷ tổ mà nói, đây là chuyện không dễ dàng, hắn bị trọng thương không thể trị hết, có thể nói đi một bước cũng khó khăn.
- Cho nên, ngươi ra biển.
Lý Thất Dạ hiểu tâm tình của Thánh Y Thủy tổ.
Dù sao, bất kể là ai cũng không ngồi chờ chết, cho dù chỉ có một ít cơ hội cũng không buông tha.
- Khi đó, ta chỉ có thể buông tay đánh cược một lần.
Thánh Y Thủy tổ cười khổ nói ra:
- Bất Độ Hải là nơi có nhiều tiên dược nhất thế gian, cho nên, ta cũng chỉ có thể mạo hiểm tới đây.
- Có thể sống đến bây giờ, không dễ dàng.
Lý Thất Dạ nói.
Lý Thất Dạ nói lời này không phải đang bỏ đá xuống giếng, mà là tình hình thực tế, thử nghĩ xem, Bất Độ Hải là nơi hung hiểm cỡ nào, cho dù Thánh Y Thủy tổ lúc đỉnh phong cũng có thể vẫn lạc, Thánh Y Thủy tổ đang bị trọng thương, thực lực không bằng năm đó, hắn lại tiến vào nơi hung hiểm như Bất Độ Hải này, hắn tùy thời chết đi, hắn chết như một con kiến hôi.
- Trời xanh phù hộ.
Thánh Y Thủy tổ cảm khái, hắn gật đầu nói:
- Khá tốt, ta không chết thảm trên đường đi, nhưng ta không thể tìm ra tiên dược trị liệu thương thế của mình, trong bất hạnh có vạn hạnh, ta vô tình phát hiện ra tiểu thiên thế giới, linh khí nơi này có thể chữa thương cho ta.
Nói đến đây, Thánh Y Thủy tổ thở dài một hơi, chính vì phát hiện ra tiểu thiên thế giới, lúc này mới cứu hắn một mạng.
Linh khí của tiểu thiên thế giới có hiệu quả chữa thương, Thánh Y Thủy tổ lại không tìm được tiên dược, cho nên, hắn dứt khoát ở lại trong tiểu thiên thế giới chữa thương.
Tuy thương thế của hắn rất nghiêm trọng, nhưng hắn được tiểu thiên thế giới uẩn dưỡng trăm vạn năm, thương thế đã khôi phục bảy tám thành.
Ở lại trong tiểu thiên thế giới thời gian dài, hắn cũng xem tiểu thiên thế giới như nhà mình, bắt đầu dùng các loại thủ đoạn truyền thụ một ít tâm pháp trụ cột, từ đó giúp cư dân trong tiểu thiên thế giới có thể tu luyện công pháp, cường thân kiện thể.
Đương nhiên, Thánh Y Thủy tổ không có truyền công pháp nghịch thiên, cũng không dẫn đạo sinh linh trong tiểu thiên thế giới tu luyện.
Dù sao, nơi này chỉ là tiểu thiên thế giới, nếu mỗi người đều tu luyện công pháp cường đại, đây tuyệt đối là một hồi tai nạn.
- Đây là cử chỉ sáng suốt.
Đối với cách làm của Thánh Y Thủy tổ, Lý Thất Dạ gật đầu đồng ý, nói:
- Mặc dù nói, năng lực có bao nhiêu, trách nhiệm có bao nhiêu, nhưng cũng có một câu —— năng lực có bao nhiêu, dã tâm lớn bao nhiêu.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nói:
- Một khi cư dân nơi này tu hành công pháp cường đại, tiểu thiên thế giới này sẽ không an bình, chiến hỏa sẽ thiêu đốt không ngừng.
- Đúng thế.
Thánh Y Thủy tổ cảm khái, nói:
- Huống chi, Bất Độ Hải bên ngoài càng hung hiểm, một khi bọn họ đi ra ngoài, không chỉ chịu chết, thậm chí có khả năng dẫn hung hiểm vào tiểu thiên thế giới.
Với tư cách một vị Thuỷ tổ đã từng hành tẩu thiên hạ, Thánh Y Thủy tổ nhìn rất thấu triệt.
Nếu như nói hắn truyền công pháp của mình cho cư dân tiểu thiên thế giới, như vậy cư dân trong tiểu thiên thế giới sẽ tàn sát lẫn nhau.
Cho dù có người tu luyện cường đại đến mức rời khỏi tiểu thiên thế giới, nhưng thực lực của bọn họ đi vào Bất Độ Hải cũng chỉ chịu chết mà thôi.
Cho dù không chết trong Bất Độ Hải, cũng có khả năng dẫn hung hiểm từ Bất Độ Hải vào tiểu thiên thế giới, khi đó sinh linh trong tiểu thiên thế giới sẽ gặp tai nạn ngập trời.
Cũng chính vì suy nghĩ như vậy, Thánh Y Thủy tổ chỉ truyền tâm pháp trụ cột, từ đó giúp cư dân cường thân kiện thể, hơn nữa phong bế cửa vào tiểu thiên thế giới, từ đó người ngoài không thể phát hiện.
Cũng chính bởi vì như vậy, tiểu thiên thế giới mới có thể bình yên suốt trăm vạn năm qua, không có bất kỳ tai nạn nào, cũng không có bất cứ chiến tranh quy mô lớn xảy ra, từ đó con dân trong tiểu thiên thế giới mới có thể an cư lạc nghiệp.
Có thể nói, đây cũng là việc Thánh Y Thủy tổ kiêu ngạo nhất trong trăm vạn năm qua.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
68 chương
100 chương
770 chương
470 chương