Đế Bá

Chương 4423 : Tam Tài Kỳ Nhân

Quân Tức, đây là cái tên thú vị, cũng là một loại tôn kính trong Tam Tiên giới. Quân tử đường xa, không ngừng vươn lên! Ý nghĩa cái tên Quân Tức, có thể nói, tên và danh xưng đều là đánh giá cực cao với hắn. Với tư cách Viễn Đạo thứ hai, hắn đạt được cái tên như thế cũng nói hắn đi quá xa, tuy thế nhân gọi hắn là Quân Tức Viễn Đạo cũng không phải bởi vì hắn đi được quá xa. Quan trọng hơn là, đây là quá trình truy cầu đại đạo dài đằng đẳng, cũng cố gắng rất lớn. Trăm vạn năm qua đi, thế gian xuất hiện rất nhiều Chân Đế, sinh ra không ít Thuỷ tổ, trong rất nhiều Thuỷ tổ có Thuỷ tổ xuất thân từ đại giáo hoặc danh môn, cũng có Thuỷ tổ xuất thân từ tiểu môn tiểu phái, hoặc tới từ đạo thống xuống dốc. So với các Thuỷ tổ xuất thân tiểu môn tiểu phái, xuất thân Quân Tức Viễn Đạo càng hèn mọn hơn, càng nhỏ bé hơn nhiều. Quân Tức, hắn không chỉ là một tán tu, xuất thân từ lùm cỏ, hơn nữa hắn vừa sinh ra chỉ là nô bộc trong một gia đình phàm nhân giàu có, xuất thân thập phần đê tiện. Hơn nữa Quân Tức không đạt được bất cứ tu sĩ hay môn phái nào ưu ái, từ nay về sau cải biến vận mệnh. Quân Tức là nô bộc vô cùng đê tiện, nhưng hắn từ nhỏ lại nhiệt tình học hỏi, hướng tới tu đạo thành tiên, cho nên hắn dùng thân phận nô bộc đê tiện truy cầu tu đạo. Thử nghĩ xem, một nô bộc xuất thân thấp hèn không biết chữ, muốn tu đạo là chuyện không dễ dàng cỡ nào, huống chi, chưa từng có đại giáo hay môn phái nào ưu ái hắn, thu hắn làm đồ đệ. Nhưng cho dù là như vậy, Quân Tức vẫn siêng năng đi cầu đạo, từ một nô bộc hèn mọn trở thành tiểu tu sĩ không có ý nghĩa. Có thể nói, Quân Tức đi một con đường xa xôi và khó khăn hơn rất nhiều tu sĩ, mặc dù là như thế, khi Quân Tức siêng năng cầu đạo, cuối cùng hắn hậu tích bạc phát đột phá đỉnh phong, trở thành Viễn Đạo thứ hai. Cho nên, với người đời sau, hắn tên gì cũng không trọng yếu, cũng không có người nào nhớ tên của hắn, tất cả mọi người đều gọi hắn là “Quân Tức”. Quân tử đường xa, không ngừng vươn lên, đây là xưng hô tôn kính cỡ nào. Qua thời gian rất lâu, rất nhiều đại giáo tông môn, rất nhiều lão tổ trưởng bối đều dùng Quân Tức làm điển cố, dùng làm tấm gương cổ vũ vãn bối của mình. Trong thời gian rất lâu, cũng có được vô số tu sĩ cường giả dùng Quân Tức Viễn Đạo làm điển hình, trong năm tháng dài dằng dặc, có bao nhiêu tu sĩ xuất thân thấp hèn dùng Quân Tức làm tấm gương? Chính vì câu chuyện Quân Tức đã khích lệ vô số người đi về phía trước. Hôm nay, Quân Tức xuất hiện ở chỗ này, những người biết câu chuyện của hắn đều ngạc nhiên, đặc biệt những lão tổ dùng Quân Tức làm tấm gương càng rung động hơn nữa, khóe mắt của bọn họ đã ướt. Thử nghĩ xem, có một ít lão tổ cũng xuất thân hèn mọn, nhưng bọn họ đều dùng Quân Tức làm tấm gương, câu chuyện của Quân Tức vẫn khích lệ bọn họ tiến lên phía trước, câu chuyện của Quân Tức đánh bóng đạo tâm của bọn họ, cuối cùng bọn họ đã thành nghiệp lớn, trở thành lão tổ vô cùng cường đại. Nhưng hôm nay, khi bọn họ chính thức nhìn thấy Quân Tức, hắn cũng rơi vào hắc ám. Một tấm gương khích lệ ngươi cả đời, là điển hình trong suy nghĩ của ngươi, hình tượng đó đã sụp đổ, đối với bao nhiêu người đây là chuyện thống khổ và khổ sở. - Quân Tức Viễn Đạo, vì cái gì! Cho dù đã thành tưu lão tổ, thời điểm nhìn thấy Quân Tức, lúc này bọn họ cũng phải thống khổ và lẩm bẩm một mình. Oanh! Một tiếng nổ lớn vang lên, trong tiếng nổ rung trời này, trời giáng thần uy cắt đứt công kích của Quân Tức Viễn Đạo lên lão Thụ Yêu, trong tiếng nổ lớn, vài đạo lực lượng nổ tung, cục diện hạ phong bị đánh vỡ. Thời điểm tất cả lực lượng nổ tung, cho dù là Quân Tức hay lão Thụ Yêu hoặc đám người Phi Thiền Thủy tổ, lực lượng của bọn họ giao thoa và xoắn vào nhau. Lực lượng từ trên trời đánh vỡ cục diện bế tắc, ngay sau đó có một lão giả đi tới, hắn bước ra trong sương mù. Lão giả có gương mặt nhăn nheo, xem tuổi tác đã không nhỏ nhưng tinh thần sáng ngời, bước chân rất ổn, hắn có thân thể tráng kiện không giống như một người già. Lão giả mặc xiêm y rất kỳ lạ, xiêm y trên người hắn dù cũ kỹ nhưng thập phần sạch sẽ, chất liệu làm ra xiêm y rất quý giá, điều này cũng làm cho người khác nhìn vào cũng biết lão giả xuất thân phú quý. Lão giả này không giống tu sĩ, trên người hắn không có khí tức của tu sĩ, cũng không có chân khí bao quanh thân thể như tu sĩ, lão giả này càng giống một phàm nhân, trên người hắn có khí tức trí thức, nhìn hắn không khác gì thầy đồ dạy trẻ con ở nông thôn. - Ai vậy? Nhìn thấy lão giả kia xuất hiện, rất nhiều người không biết. - Tam Tài, là ngươi! Rất nhiều người không nhận ra lão giả này, nhưng Quân Tức lại nhận ra, hắn ngạc nhiên nói: - Ngươi còn lưu lại Ngũ Hành Sơn, thật sự làm ta ngoài ý muốn. - Tam Tài Kỳ Nhân! Vừa nghe Quân Tức Viễn Đạo nói thế, lập tức có lão tổ biết rõ lai lịch của lão nhân này, bọn họ cùng hét lớn. Nếu có Lý Thất Dạ ở đây, hắn sẽ nhận ra lão nhân trước mặt, năm đó bọn họ tránh mưa trong đình, chính lão giả này lôi kéo Lý Thất Dạ không thả người, còn gán ghép Lý Thất Dạ cho nha đầu nhà hắn, còn tặng một khối ngọc bội cho Lý Thất Dạ. Đương nhiên, nha đầu trong miệng lão giả này chính là Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền. - Tam Tài Kỳ Nhân! Nghe cái tên này, rất nhiều người đều giật mình, bọn họ cũng rất hưng phấn. - Tam Tài Kỳ Nhân còn tại thế, nội tình của Ngũ Hành Sơn sâu không lường được, xem ra Tiên Thống giới chúng ta có thể được cứu. Trong khoảng thời gian ngắn, lại có một ít lão tổ hưng phấn. Tam Tài Kỳ Nhân, hắn chính là lão tổ cường đại nhất Ngũ Hành Sơn, là người thứ ba đạt tới Viễn Đạo sau Quân Tức. Tam Tài Kỳ Nhân, thiên, địa, nhân tam tài, đồn đãi nói Tam Tài Kỳ Nhân bác học vô song, cho dù trong thời đại của hắn hay rất nhiều năm tháng sau đó, luận bác học, không có người nào có thể so sánh với hắn. Cho nên, nói tới Tam Tài Kỳ Nhân, thế nhân nói chuyện say sưa, không chỉ bởi vì hắn là người thứ ba đạt tới cảnh giới Viễn Đạo, càng tôn kính hắn bụng đầy kinh luân, bác học không gì sánh kịp. Đồn đãi nói, trong thời gian rất lâu, Thuỷ tổ kinh tài tuyệt diễm gặp phải vấn đề khó khăn không hiểu đều thỉnh giáo Tam Tài Kỳ Nhân, bình thường Tam Tài Kỳ Nhân đều có thể giải quyết dễ dàng. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong thiên hạ ngừng thở, sự việc trước mặt quá rung động, bốn vị Thuỷ tổ, không đúng, tăng thêm lão Thụ Yêu là năm Thuỷ tổ, còn có hai Viễn Đạo, đây là tràng diện rất lớn. Trận doanh khổng lồ như thế, không nói lúc bình thường, chỉ sợ vạn cổ đến nay chưa từng xuất hiện tràng diện to lớn như thế! - Quân Tức, kính ngưỡng đã lâu. Nhìn thấy Quân Tức Viễn Đạo, Tam Tài Kỳ Nhân nhìn hắn, hắn cảm khái và nói: - Lúc ta còn nhỏ đã rất ngưỡng vọng tiền bối, tiền bối chính là tấm gương trong lòng ta. Tam Tài Kỳ Nhân nói câu này làm rất nhiều người rung động, không chỉ có Tam Tài Kỳ Nhân từng dùng Quân Tức Viễn Đạo làm tấm gương, rất nhiều người đã từng xem Quân Tức Viễn Đạo như tấm gương, sự tích của Quân Tức đã cổ vũ con đường tu đạo của bọn họ. - Không có hay để kính ngưỡng. Quân Tức Viễn Đạo lắc đầu, rất bình thản, nói ra: - Ta không phải vĩ nhân gì, cũng không có sự tích vĩ đại gì, những việc ta làm cả đời chỉ vì giãy dụa mà thôi, cũng vì ta muốn sinh tồn, ta muốn sống sót mà thôi. Về phần sự tích khích lệ thế nhân, cái gì truyền kỳ đánh bóng đạo tâm, tất cả chỉ là hậu nhân tô vẽ cho đẹp mà gán ghép thôi. Quân Tức, sự tích của hắn được người đời kính ngưỡng, nhưng chính hắn lại không cho là đúng. Đối với bao nhiêu người mà nói, mình đã trở thành điển hình của thế nhân, khích lệ rất nhiều thế hệ tiến lên, việc này rất quang vinh, nhưng Quân Tức lại không cho rằng như vậy. Tam Tài Kỳ Nhân im lặng một lúc, hắn lại gật đầu, nói ra: - Tiền bối nói cũng đúng. Chúng ta chỉ là tư dục mà thôi, cầm một mục tiêu cổ vũ hậu nhân tiến bộ, kỳ thật, chúng ta chưa từng nghĩ tới cảm thụ của tiền nhân. Tam Tài Kỳ Nhân nói lời này làm rất nhiều lão tổ ngây ngốc, cũng có không ít lão tổ hiểu ra. Đúng thế, tất cả mọi người nhìn thấy Quân Tức thành công, dùng thành công của hắn khích lệ mình, nhưng có ai hiểu được cực khổ của Quân Tức, có ai cảm nhận được chua xót của hắn? Bao nhiêu người xem Quân Tức thành thần tượng, xem hắn rất vĩ đại, nhưng chính hắn chưa từng nói mình vĩ đại, đúng như lời hắn nói, hắn chỉ vì sống sót mà thôi. Về phần những sự tích khó lường kia, tất cả chỉ là người đời sau tạo ra mà thôi. - Thế sự như gió. Quân Tức thật bình tĩnh, cười cười, nói ra: - Tất cả đều là mây bay, không có gì để nói. Tâm tính Quân Tức rất bình tĩnh, những người tôn kính và xem hắn như thần tượng, hình tượng của hắn đã sụp đổ, nhưng Quân Tức vẫn là Quân Tức, huống chi hắn cũng không có quảng cáo mình vĩ đại, cũng không nói mình là con người vẹn toàn. - Nhưng ta không nghĩ tới, tiền bối cũng đi con đường này. Tam Tài Kỳ Nhân vẫn cảm thấy tiếc nuối. Đâu chỉ Tam Tài Kỳ Nhân tiếc nuối, trên thực tế có vô số người dùng Quân Tức làm tấm gương cũng đau lòng, dù sao trong lòng tất cả mọi người, Quân Tức trải qua ngàn hiểm vạn ngăn, cuối cùng trở thành Viễn Đạo, có thể nói hắn trải qua nhiều trắc trở hơn người khác, đạo tâm của hắn rất kiên định, có lẽ còn kiên định hơn bất cứ kẻ nào, nhưng hắn lại lâm vào hắc ám. - Lựa chọn mà thôi. Quân Tức nói: - Ta vẫn là ta, ta không có thay đổi gì, chỉ vì sinh tồn mà thôi. Ta xuất đạo đến nay, ta chỉ vì mình ta, Tam Tiên giới thế nào thì liên quan gì  đến ta? Quân Tức nói câu này làm rất nhiều người ngây người, rất nhiều người không nghĩ tới, tồn tại như Quân Tức rơi vào hắc ám là chuyện rung động cỡ nào, là chuyện làm người ta đau đớn ra sao.