Đế Bá

Chương 4244 : Thất Hoàn Lãnh Thần (2)

Mọi người biết gia sản của Lý Thất Dạ rất hùng hậu, ra tay là động trời, hở chút ném mười ức. Dù là ai so về tài phú không thể sánh bằng Lý Thập Ức, con ông cháu cha Đường Bôn cũng không bằng được. Giờ cái người nồng nặc mùi tiền này có mặt ở đây. Mỗi người bọn họ được Thái Doãn Hỉ mời đến tham gia thịnh yến đã là vinh hạnh, giờ Lý Thất Dạ đầy mùi tiền cũng có mặt khiến nhiều người thấy bứt rứt khó chịu. Nhìn Lý Thất Dạ xuất hiện tại đây, chưởng giáo cau mày nghi ngờ tư cách của hắn: - Hắn kiếm đâu ra thiệp mời? Dù sao người ngồi tại đây đều có lai lịch động trời, địa vị và thân phận kinh người. Nhà giàu mới nổi như Lý Thất Dạ lẽ ra không thể được Thái Doãn Hỉ mời, gã không có lý nào mời một tiểu bối vô danh tham gia thịnh yến như vậy. Tộc trưởng cười khẩy nói: - Có lẽ mua bằng tiền, vì có tiền là có thể sai khiến ma quỷ mà. Chỉ cần giá trên trời thì có thể kiếm được một tấm thiệp mời thôi. Đám người nghe xong nhìn nhau, thấy có lý. Mọi người đều biết Lý Thập Ức ra tay rất điên cuồng, hở chút là mười ức. Nếu Lý Thập Ức thật sự ném ra mười ức, hay mấy chục ức thì không chừng có người đồng ý bán thiệp mời cho hắn. Lý Thất Dạ liếc hướng nữ nhân bí ẩn, nàng gật đầu chào lại. Lý Thất Dạ cười cười, đi hướng lâu vũ cao nhất nơi có nữ nhân bí ẩn. Nhóm Hoàng Tôn Chân Đế cùng nhìn Lý Thất Dạ. Khi nhóm Lý Thất Dạ đi hướng lâu vũ cao nhất thì có người đứng chắn giữa đường, lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường nói: - Hừ! Nơi đây không phải chỗ ngươi nên tới. Người chắn đường là Quản Vân Bằng, truyền nhân của Kình Thảo đạo thống, sư đệ của Lan Thư Tài Thánh. Đại Hắc Ngưu đi phía sau cười nói: - Ô, ngựa đầu người đây mà, còn có mặt mũi tới đây? Thấy Đại Hắc Ngưu, Quản Vân Bằng mặt đỏ rần. Bị Đại Hắc Ngưu cưỡi giữa đường thành sỉ nhục lớn nhất đời gã. Quản Vân Bằng biến sắc mặt nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, gã ưỡn ngực lạnh lùng nói: - Hừ! Yêu nghiệt, nơi đây không phải chỗ cho ngươi giương oai! Quản Vân Bằng dứt lời, một lão nhân đứng sau lưng gã lặng lẽ như hồn ma. Lão thu giấu hơi thở vô địch nhưng thần hoàn ẩn hiện trên người lão. Nhìn lão nhân âm thầm dến sau lưng Quản Vân Bằng, có cường giả nhận ra lão, nói nhỏ: - Thất Hoàn Lãnh Thần! Nhìn thần hoàn lấp lóe trên người lão nhân, đám người tim rớt cái bịch: - Là đại đệ tử của Quản Vân Thần! Thất Hoàn Lãnh Thần là đại đệ tử của Quản Vân Thần, sư huynh của Quản Vân Bằng, một vị Bất Hủ kỷ nguyên, thực lực rất mạnh. Quản Vân Bằng có gan gây hấn với nhóm Lý Thất Dạ thì ra là vì kêu cứu binh. Lần trước bị Đại Hắc Ngưu cưỡi giữa đường thành nỗi nhục cả đời gã, Quản Vân Bằng thầm thề phải báo thù rửa hận. Nên Quản Vân Bằng mời sư huynh Thất Hoàn Lãnh Thần đến báo thù cho mình. Lý Thất Dạ không thèm nhướng mí mắt, lạnh nhạt nói: - Chó ngoan không cản đường, biến! Quản Vân Bằng nét mặt sa sầm nói: - Láo dữ, ngươi nghĩ có vài đồng tiền dơ bẩn là giỏi lắm sao? Trong thiên hạ có nhiều người mạnh hơn ngươi, rất nhiều người giàu hơn ngươi... Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói: - Người trong thiên hạ chỉ như lông trâu, xéo! Lý Thất Dạ mới dứt lời chợt có tiếng niệm phật: - A di đà phật. Hai sa di đứng sau lưng Quản Vân Bằng, là Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng. Minh Vương Tả Đồng niệm phật hiệu: - Thí chủ nói vậy là sai, bất kính với người trong thiên hạ. Hôm nay là Doãn đại nhân mời anh hùng thiên hạ, không được càn rỡ tại đây! Lý Thất Dạ hờ hững liếc họ: - Không phải ai cũng có thể gọi là anh hùng, như các ngươi thì chỉ là cẩu hùng. Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng biểu tình cực kỳ khó xem, mắt tóe lửa trừng Lý Thất Dạ: - Ngươi...! Các khách khứa nhìn Lý Thất Dạ, nhiều cường giả thầm líu lưỡi. Ngay trước mắt bao người nói Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng là cẩu hùng, đổi lại là ai cũng không nuốt trôi cục tức này. Đánh chó phải nhìn mặt chủ, Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng không xem như tuyệt thế vô song gì nhưng chủ nhân của họ, Minh Vương Phật là đại phật tiếng tăng lừng lẫy, càng là trụ trì của Lăng Gia Tự. Lý Thất Dạ nói như thế là làm Minh Vương Phật mất mặt. Mặt Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng xanh mét, Quản Vân Bằng ôm bất bình giùm, hét to một tiếng: - Thứ không biết sống chết dám huênh hoang! Dám hống hách buông lời nhục nhã anh hùng thiên hạ trong thịnh yến cúa Doãn đại nhân, nên bị chém! Quản Vân Bằng nói hùng hổ, ai kêu gã xuất thân cao quý. So với nhiều đại nhân vật thì đạo hạnh của Quản Vân Bằng cạn chút, nhưng gã là sư đệ của Lan Thư Tài Thánh, nên gã ngang hàng với nhiều người tại đây. Lý Thất Dạ nhướng mí mắt lên một chút: - Nói nhiều, vả miệng. Bốp bốp bốp! Tiếng tát tai giòn vang, Quản Vân Bằng bị tát mười mấy cái, nổ đom đóm mắt, máu chảy ra khóe môi. Quản Vân Bằng há mồm phun răng gãy ra. Mười mấy bạt tai tát rụng răng Quản Vân Bằng. Không gian yên tĩnh, trong khoảnh khắc mọi người nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Gây hấn trong yến hội của Thái Doãn Hỉ,quá to gan rồi. Trong Tiên Thống Giới có ai không nể Thái Doãn Hỉ ba phần? Huống chi Lý Thất Dạ đánh người trong yến hội là không nể nang gì Thái Doãn Hỉ. Quản Vân Bằng thét chói tai: - Tiểu súc sinh! Ngươi muốn chết! Quản Vân Bằng rút ra một cuộn tranh. Thất Hoàn Lãnh Thần hét to: - Đừng! Nhưng đã muộn, Quản Vân Bằng tức điên rút cuộn tranh ra, bên trên viết một chữ áp, chỉ vài nét bút nhưng bàng bạc đại khí, thiết bút kim câu. Bùm! Cuộn tranh mở ra, chữ áp như mười vạn ngọn núi trấn áp Lý Thất Dạ. Uy Thủy Tổ mênh mông cuồn cuộn, chữ áp tựa như bàn tay Thủy Tổ đè xuống. Nhiều người nghẹt thở. Bùm! Vang tiếng nổ điếc tai, các vì sao rung rinh, lầu các không chịu nổi lực lượng cường đại dường như bị đè chìm xuống. Lực lượng vô địch trấn áp Lý Thất Dạ, rung động lòng người biết bao, đám người hút ngụm khí lạnh, kinh kêu. Nhìn cuộn tranh đó, có đại nhân vật giật mình kêu lên: - Đấy là chân tích của Lan Thư Tài Thánh! Đúng vậy, Quản Vân Bằng dùng cuộn tranh phát ra chữ áp do tự tay Lan Thư Tài Thánh viết, vài nét bút đã tràn ngập lực lượng Thủy Tổ. Nhìn chữ áp trong cuộn tranh đánh tới, Lý Thất Dạ nhướng mắt lên, giơ tay: - Cáo mượn oai hùm! Bàn tay to chộp như xé rách khung trời, phá diệt vạn vực, mọi thứ thật nhỏ bé trước bàn tay đó. Bùm! Bàn tay Lý Thất Dạ đập nát chữ áp như mười vạn ngọn núi đè. Xoẹt! Cuộn tranh bị xé rách.