Đế Bá

Chương 4239 : Thì Thư (2)

Nếu có tồn tại đủ mạnh ngồi ở đây, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt sẽ cực kỳ giật mình. Đương nhiên người có thể tham ngộ ảo diệu trong cảnh tượng này phải là Chí Tôn vô thượng thật sự. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lý Thất Dạ bình tĩnh cười nói: - Giở ra một trang thời gian. Mọi thứ không vội vã, rất là ưu nhã, dường như tại đây ngươi sẽ có được tất cả, có khả năng vô hạn. Thì Thư, phù văn trước mắt là một trong chín Thiên Thư: Thì Thư. Đương nhiên Cửu Giới, Thập Tam Châu gọi là Thì Thư, nó là kỷ nguyên này diễn hóa ra ảo diệu nên mới gọi là Thì Thư. Thật ra chín Thiên Thư vốn không có tên, căn nguyên của chúng nó là diệu của đại đạo, từ vô số căn nguyên phù văn biến thành. Nhưng đời sau người tham ngộ quyết định chúng nó xuất hiện ở thế gian với hình thức gì. Ví dụ ở Cửu Giới, Thập Tam Châu, thời đại đó có tồn tại chí cao vô thượng từng giở một trang Thiên Thư cũ diễn hóa thành ảo diệu hoàn toàn mới. Từ dây Cửu Giới, Thập Tam Châu có Mệnh Thư, Không Thư, Đạo Thư, chín Thiên Thư. Kỷ nguyên khác, thời đại khác, ví dụ Tam Tiên giới diễn hóa ra Thiên Thư không được gọi là Mệnh Thư, Không Thư như Cửu Giới. Chúng nó có cái tên đặc biệt duy nhất trong Tam Tiên giới. Cửu Giới, Thập Tam Châu, là ai giở ra chín Thiên Thư thì không người nào biết, nhưng có thể tưởng tượng chắc chắn là tồn tại vô cùng xa xưa, chỉ có tồn tại đó mới có thể lại giở ra chín Thiên Thư. Thời đại xa xưa nhiều người, nhiều việc đã bị quên đi. Như Tam Tiên giới, là ai giở ra chín Thiên Thần? Không người biết bí mật này. Cửu Giới, Thập Tam Châu khác biệt ở chỗ chín Thiên Thư không truyền xuống nhiều, dường như có ai cố ý giấu đi. Tiên quan này là Thiên Thư, lúc này nó xuất hiện với hình thức tiên quan, căn nguyên của nó là một bộ Thiên Thư. Chuyện này nói đến cũng lạ, Thì Thư từng xuất hiện ở Cửu Giới nhưng làm chín Thiên Thư nó lại xuất hiện trong Tam Tiên giới, đằng sau chắc chắn có bí mật không ai biết. Có lẽ có người truyền công pháp của Thì Thư vào Cửu Giới, Thập Tam Châu, hoặc Thì Thư từng lưu lạc ở Cửu Giới, Thập Tam Châu sau đó được người mang về. Hoặc Thì Thư tự xuyên qua dòng sông thời gian, xảy ra chút chuyện không ai biết. Tóm lại mọi thứ đều có khả năng, đằng sau giấu việc lớn động trời không ai biết. Lý Thất Dạ không quan tâm mấy chuyện đã xảy ra, Thì Thư vào tay hắn rồi, đã tới lúc giở ra trang thời gian hoàn toàn mới. Khi kỷ nguyên của hắn đến, Thiên Thư khác không cần hắn tự mình giở ra trang mới. Chín Thiên Thư sẽ xuất hiện ở trần gian với ảo diệu hoàn toàn mới, nó sẽ diễn hóa ra đại đạo khác hẳn. Lý Thất Dạ ngừng lại cạnh căn nguyên, quan sát từng phù văn nhảy nhót vui vẻ, lúc này thời gian như ngừng lại. Lý Thất Dạ có ở lại đây trăm ngàn vạn năm lâu thật lâu thì bên cạnh chỉ mới trong chớp mắt. Nên Lý Thất Dạ hết sức bình tĩnh, vì ở đây hắn có đủ thời gian, có thể tham ngộ trăm ngàn vạn năm, vô số năm tháng, ở thế giới hiện thực thời gian của hắn không trôi đi, dù có trôi đi cũng chỉ cỡ một cái búng tay. Lý Thất Dạ yên lặng ngồi, không có thời gian, không năm tháng, mọi thứ yên ả. Thân thể Lý Thất Dạ dần thay đổi, trở nên trong suốt. Không biết qua bao lâu, có lẽ là trăm ngàn vạn năm hoặc chỉ trong khoảnh khắc, Lý Thất Dạ chợt biến mất, nơi đó có một phù văn vô cùng cổ xưa. Đúng vậy, lúc này Lý Thất Dạ đã biến thành một phù văn thời gian tuyên cổ, hắn thành một phần của thời gian khởi đầu. Lý Thất Dạ hóa thành thời gian nhảy vào trong khởi nguồn, vui vẻ cùng các phù văn cổ xưa. Trong khoảnh khắc ngươi không thể phân biệt được đâu là phù văn do Lý Thất Dạ biến ra, khi hắn biến thành phù văn hòa cùng những phù văn tuyên cổ thì hắn đã là một phần của Thiên Thư, ngươi không cách nào phân biệt rõ ràng. Nên trong vô số phù văn tuyên cổ, ngươi muốn tìm được Lý Thất Dạ là điều không thể nào, trừ phi hắn tự đi ra, không thì hắn mãi mãi sẽ thành một phần của Thiên Thư. Lý Thất Dạ hóa thành phù văn ở chỗ ngọn nguồn, còn đằng trước tiên quan thì thân hình Lý Thất Dạ dần trong suốt, cơ thể ngày càng trong suốt từ từ tan biến. Cuối cùng Lý Thất Dạ biến mất trong không khí, chỉ còn lại tiên quan trôi nổi trong tàng không gian sâu. Chuyện này cực kỳ đáng sợ, nếu đạo tâm của Lý Thất Dạ không đủ kiên định thì hắn sẽ biến mất hoàn toàn, không chỉ theo dòng chảy tầng không gian sâu trong tiên quan, hắn sẽ bị lạc ở khởi nguồn, mãi mãi không thể thoát ra, vĩnh viễn làm một phần của Thiên Thư, sẽ mãi là phù văn cổ xưa. Trong không gian tầng sâu tiên quan nước chảy bèo trôi vượt qua các không gian, bị lạc trong vòng xoáy không gian. Lý Thất Dạ thì đã biến mất không còn bóng dáng. Chuyện này cực kỳ nguy hiểm, nếu Lý Thất Dạ không có cách nào ra khỏi Thiên Thư, đạo tâm không đủ kiên định thì từ nay hắn sẽ trở thành một phù văn tuyên cổ. Cách làm của Lý Thất Dạ rất nguy hiểm, hắn vốn chỉ cần ngồi bên cạnh khởi nguồn ngộ đạo là được, cố tình hắn hóa thành phù văn, trở thành một phần của quyển sách. Nhóm Đại Hắc Ngưu không biết đã xảy ra chuyện như vậy như vậy, dù bọn họ biết cũng không làm gì được, chẳng thể giúp đỡ gì. Đại Hắc Ngưu có mạnh đến mức có thể vào không gian tầng sâu kéo tiên quan ra khỏi vòng xoáy trong không gian loạn lưu, nhưng Lý Thất Dạ vào Thiên Thư rồi thì nó không thể cứu hắn ra được. Thời gian không có trời trăng, không biết qua bao lâu từ từ hiện ra cái bóng trong ánh sáng lấp lánh. Ban đầu cái bóng mờ ảo như ngọn đèn leo lét trước gió sắp tắt, thường lóe một cái, cơn gió thổi qua có thể thổi tan cái bóng. Dần dần cái bóng ngưng thực trong không gian loạn lưu, từ mơ hồ trở nên rõ ràng hơn. Đúng vậy, là Lý Thất Dạ, hắn ra khỏi Thiên Thư, bước ra từ căn nguyên. Lý Thất Dạ từng hóa thành phù văn nhảy nhót trong khởi nguồn, nơi ấy không có năm tháng thời gian, có lẽ hắn đã ở trong đó trăm ngàn vạn năm. Khi thân hình của Lý Thất Dạ càng lúc càng rõ ràng, tiên quan lênh đênh trong không gian tầng sâu cũng ổn đỉnh lại, nó ngừng bên cạnh Lý Thất Dạ không di chuyển nữa. Nếu có Chí Tôn trông thấy cảnh trước mắt sẽ bị giật mình toát mồ hôi lạnh. Chí Tôn vô thượng mạnh đến đâu cũng khó thể làm được điều này. Không đơn giản là ngược dòng thời gian còn phải hóa thành một phần của khởi nguồn, cần đạo tâm siêu mạnh. Phải có đạo tâm kiên định không dao động mới ngược dòng lên được, mới có thể hóa thành một phần của khởi nguồn, bình yên trở về.