Đế Bá

Chương 4237 : Cái Diệu Của Tiên Quan

Bạch Kim Ninh chợt hiểu tại sao Đại Hắc Ngưu nói Lý Thất Dạ vượt qua thời gian chém bàn tay của ai đó, thì ra vì là tay thật sự thuộc về một người nào đó. Liễu Yến Bạch còn hoảng hốt, rụt rè nhận lấy bàn tay, nó không nhúc nhích nữa. Lý Thất Dạ ngoắc: - Lại đây. Liễu Yến Bạch nghe lời đến gần Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ cầm bàn tay hoàng kim, tay kia cầm bàn tay Liễu Yến Bạch. Ong ong ong ong ong! Ánh sáng rực rỡ chói lòa bao bọc bàn tay Liễu Yến Bạch tựa như ức vạn vì sao, một ngân hà bao bọc tay nàng. Bàn tay Lý Thất Dạ diễn biến vạn đạo, vèo một tiếng đại đạo lấp lánh ánh sáng vàng khắc ấn lên bàn tay hoàng kim được hắn tinh luyện ra. Bàn tay hoàng kim như hóa lỏng chớp mắt thành chất lỏng hoàng kim. Bộp! Lý Thất Dạ luyện ra dấu ấn chui vào giữa trán Liễu Yến Bạch. Ong ong ong ong ong! Hai tay Liễu Yến Bạch hiện ra các đạo văn, mỗi đạo văn tỏa ra hơi thở tuyên cổ giản dị như vượt qua thời đại vô cùng viễn cổ đưa đến. Đạo văn giao thác, hai tay Liễu Yến Bạch như mở ra biển thần tàng, trong thần tàng ẩn chứa ảo diệu vô song, mỗi ảo diệu có thể đánh mở bát phương thiên địa. Xèo xèo xèo! Lý Thất Dạ ấn chất lỏng hoàng kim bàn tay hoàng kim vào cánh tay Liễu Yến Bạch. Chất lỏng hoàng kim chui vào bàn tay làm Liễu Yến Bạch hết hồn, nhưng nàng không cảm thấy đau ngược lại cảm nhận lực lượng vô tận. Giống như là lúc trước tay nàng đã có lực lượng như vậy nhưng luôn bị khóa lại, khi chất lỏng hoàng kim được rót vào thì gông xiềng mở ra, Liễu Yến Bạch cảm giác đây mới đúng là bàn tay của nàng, hoàn toàn thức tỉnh. Đại Hắc Ngưu tấm tắc khen: - Lợi hại, lợi hại, rất lợi hại. Khi Lý Thất Dạ thu tay về, hai tay Liễu Yến Bạch vẫn tỏa sáng. Ong ong ong ong ong! Đại đạo phù văn như từng vòng phù xoay quanh cánh tay Liễu Yến Bạch rất kỳ diệu. Liễu Yến Bạch cảm giác đôi tay mình có thể xé rách bầu trời, xới tung đất đai, nàng cảm giác mình có lực lượng vô cùng vô tận, dường như có thể giết cả chân long. Liễu Yến Bạch ngây người, cảm giác thay da đổi thịt: - Chuyện... chuyện... chuyện gì đây? Lý Thất Dạ bình tĩnh nói: - Thiên phú tố nguyên, đây vốn là của nàng nhưng nàng chưa đào móc nó ra, ta trợ giúp nàng trước tiên. Về sau phải xem tạo hóa của chính nàng, con đường sau này nàng phải tự đi, đừng phụ sự hy sinh của cánh tay này. Đại Hắc Ngưu cảm khái: - Giỏi quá đi, trên đời này ta chỉ nghĩ ra một người có thể luyện ra đôi tay như vậy. Lý Thất Dạ chậm rãi nói: - Tạc Thạch tộc từng là một đại tộc vô song cõi đời, thiên phú đến từ đôi tay. Nếu tu luyện đôi tay thành công thì tay xé chân long, nắm đấm đánh chư thần. Lý Thất Dạ nhìn Liễu Yến Bạch: - Đáng tiếc ngày nay Tạc Thạch tộc đã mất dấu, không thấy thuần huyết nữa. Đây cũng xem như duyên phận, cho Tạc Thạch tộc nối tiếp hương hỏa. Anh hùng vô danh, không thể khiến tiên hiền không có người kế tục. Lý Thất Dạ nói câu cuối như ám chỉ cái gì đó, nhóm Liễu Yến Bạch không nghe hiểu được. Đại Hắc Ngưu biết nhưng không vạch ra, chỉ gật gù. Dù Đại Hắc Ngưu không dạy thì Liễu Yến Bạch ngoan ngoãn khom người vô cùng cảm kích cảm ơn Lý Thất Dạ. Liễu Yến Bạch biết Lý Thất Dạ ban tặng cho nàng tựa như phụ mẫu tái sinh, nói lời cảm ơn chưa đủ, khắc ghi trong tim. Đại Hắc Ngưu cười gian nói: - Ha, đồ đệ ngoan, cố gắng lên đi. Thiên phú của ngươi cộng thêm vi sư vô song cõi đời, đại đạo vô địch vạn cổ sẽ cho ngươi vô địch thiên hạ. Để thụ yêu già mở to mắt nhìn xem bổn soái ngưu ghê gớm thế nào, đồ đệ được ta dạy dỗ chắc chắn đè đầu lão! Bộ dạng Đại Hắc Ngưu đắc ý như đã thấy cảnh đồ đệ của mình vô địch thiên hạ. Lý Thất Dạ cười cười, muốn vượt qua thụ yêu già còn chặng đường dài phải đi, nói dễ hơn làm, đương nhiên Đại Hắc Ngưu có tiềm chất đó. Đại Hắc Ngưu cười toe với Lý Thất Dạ: - Đại thánh nhân, báu vật khác thì ta không dám mơ gì, cho ta xem tiên quan một cái đi. Tuy ta không thể có nó nhưng cho phép ta nhìn kỹ một chút được không? Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu, cười cười, rộng rãi lấy tiên quan ra. Khi tiên quan được lấy ra, Đại Hắc Ngưu hay Bạch Kim Ninh đều xúm lại gần nghiên cứu kỹ. Trước đó họ đã thấy tiên quan nhưng không được nhìn với khoảng cách gần. Liễu Yến Bạch, Bạch Kim Ninh nhìn cỡ nào cũng không hiểu gì, vì hai nàng chưa đến đẳng cấp đó. Chân Đế vô địch cũng không cách nào tham ngộ ra. Đôi mắt trâu già cực bén, Đại Hắc Ngưu suy ngẫm một lúc rồi nói: - Ha, thứ trong quan tài là người sống hay xác chết đều không quan trọng, với bổn soái ngưu thì giá trị lớn nhất không phải thứ bên trong mà là tiên quan này. Lý Thất Dạ cười cười, phải công nhận con trâu than củi này rất ghê gớm, ánh mắt sắc bén hơn xa những Chân Đế. Đại Hắc Ngưu thèm thuồng sờ tiên quan, đến đẳng cấp như nó đã hiểu rõ giá trị thật sự của tiên quan: - Đại thánh nhân này, ta có vài món báu vật ghê gớm, đổi với người được không? Lý Thất Dạ liếc nó, cười khẽ: - Bao gồm báu vật đó của ngươi? Lý Thất Dạ đang nói tới báu vật Đại Hắc Ngưu vừa sinh ra đã mang theo bên mình. Đại Hắc Ngưu do dự một chút, cắn răng nói: - Cái... này... nếu đại thánh nhân chịu đổi thì ta đồng ý! Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói: - Đây không phải ta có chịu đổi hay không mà là nó không đáng với ngươi. Như thụ yêu già nói, ngươi có nội tình sâu, tích lũy dày, nhưng đạo tâm chưa đầy đủ, tiềm tu không sâu. Chờ ngươi tiềm tu sâu, đạo tâm kiên định, bớt ham chơi thì tự nhiên đến độ cao đó, rất có thể vượt qua thụ yêu già. Đến bước đó tiên quan đã không còn quan trọng với ngươi, vì gia truyền của ngươi đủ cho ngươi tiềm tu. Giống như ngưu linh của ngươi ở trong tay ta, dù ta vô địch đến đâu cũng không thể biểu hiện ra hết giá trị của nó, chỉ khi nằm trong tay ngươi thì giá trị của nó mới phát huy hết, vì nó sinh ra vì ngươi. Lý Thất Dạ tạm dừng rồi tiếp tục bảo: - Trên đời này không có báu vật, công pháp gì là vô địch, chỉ có đạo tâm vô địch. Khi đạo tâm của ngươi đủ kiên định thì thất bại chỉ là tạm thời. Đại Hắc Ngưu cười khổ nói: - Nói hơi bị có lý. Đại Hắc Ngưu hiểu đạo lý lớn, muốn đến trình độ đạo tâm vô địch như Lý Thất Dạ nói thì trên đời này ít ai làm được. Đối với Đại Hắc Ngưu, đến trình độ như thụ yêu già đã cực kỳ ghê gớm, còn tới mức như Lý Thất Dạ thì trên đời không ai sánh bằng. Lý Thất Dạ phất tay: - Đi đi.