Đế Bá

Chương 4200 : Đại Hắc Ngưu Xấu Xa (1)

Chân Thần trầm giọng nói: - Kình Thảo đạo thống chúng ta không phải mặc cho người khi nhục! Ta nhất định sẽ báo cho tông môn biết việc này, báo cho Thủy Tổ để lão nhân gia quyết định! Chân Thần thốt lời, những người có mặt nín thở nhìn Lý Thất Dạ. Mọi người đều biết Chân Thần này nói Thủy Tổ không ý là Lan Thư Tài Thánh, Thủy Tổ thì ai không kiêng dè vài phần? Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn người đó, cười khẩy nói: - Ngu xuẩn, dám lôi tên Lan Thư Tài Thánh ra đè ta? Muốn chết! Dứt lời Lý Thất Dạ giơ chân đạp. Bất Hủ Chân Thần khác giật mình kêu lên: - Cẩn thận...! Nhưng đã muộn, rầm một tiếng Chân Thần không kịp hét thảm đã bị Lý Thất Dạ đạp thành thịt nát, bàn chân nghiền nát bấy. Máu phun tung tóe theo gió, Chân Thần này thành tro bụi. Chỉ một cái đạp đã nghiền nát Chân Thần, bá đạo biết bao, thủ đoạn hung tàn biết mấy. Những người có mặt thấy rợn tóc gáy. Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn họ, hờ hững như giẫm chết một con gián: - Lan Thư Tài Thánh biết bị đám ngu các ngươi bôi nhọ danh tiếng cũng sẽ muốn giẫm chết các ngươi. Đại Hắc Ngưu cười khẩy nói, lạnh lùng nhìn đệ tử Kình Thảo đạo thống: - Ngu xuẩn. Đám ngu này nâng tên Lan Thư Tài Thánh ra hù dọa Lý Thất Dạ, đúng là tự tìm đường chết. Sau khi Lý Thất Dạ một cước giẫm chết một Chân Thần, những người khác không dám thở mạnh, trơ mắt nhìn Lý Thất Dạ và Đại Hắc Ngưu rời đi. Khi Lý Thất Dạ đi xa, có người hút ngụm khí lạnh nói: - Thế này thì quá hung ác, tiểu tử này là ai mà hung tàn dữ vậy? Không sợ bị báo thù sao? Đám người ngơ ngác nhìn nhau: - Không biết. Có người nhận ra Lý Thất Dạ nhưng không dám nói nhiều, khẽ thì thầm: - Đệ Nhất Hung Nhân. Sau đó rời đi. Lý Thất Dạ mang Đại Hắc Ngưu rời khỏi con phố, hắn liếc nó một cái: - Thế nào? Ở trong Thánh sơn không thoải mái sao chạy ra đây? Trong Thánh sơn nếu thánh thú đã quy y thì khó rời đi, nhưng Đại Hắc Ngưu là ngoại lệ, nó muốn đến thì đến, đi thì đi. Đại Hắc Ngưu là thứ duy nhất không bị lực lượng quang minh ảnh hưởng trong Thánh sơn. Cho đến nay Đại Hắc Ngưu không rời khỏi Thánh sơn không phải vì lực lượng quang minh mà do bản thân nó không muốn rời đi, hay nên nói là nó bảo vệ Thánh sơn. Đại Hắc Ngưu bảo vệ Thánh sơn không phải vì Quang Minh Thánh Viện, nó vì chính mình. Như Đại Hắc Ngưu đã nói, Thánh sơn là nhà của nó, nên nó phải trông chừng thật kỹ. Đại Hắc Ngưu cười nham nhở nói: - He he, ở Thánh sơn mãi cũng chán nên ra ngoài đi dạo. Hơn nữa đi ra trải đời, vừa có thể theo đại thánh nhân ăn no uống đã, cớ sao không làm? Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói: - Là vì chìa khóa của Thánh sơn nằm trong tay ngươi đi? Đại Hắc Ngưu ở Thánh sơn trăm ngàn vạn năm không chịu đi chỉ vì nó sợ bị người khác cướp mất Thánh sơn. Nay đại điện bay bị hủy, Đại Hắc Ngưu chiếm dấu ấn Thánh sơn làm của riêng, Thánh sơn thành của nó nên nó không còn lo nữa. Đối với Đại Hắc Ngưu thì Thánh sơn tạm đặt ở Quang Minh Thánh Viện, Quang Minh Thánh Viện không có năng lực khống chế nguyên Thánh sơn. Đại Hắc Ngưu cười gượng: - He he, tóm lại bây giờ nó là của bổn soái ngưu, sau này đừng hòng có ai muốn nhúng chàm nó, dù là thụ yêu già cũng không được! Lý Thất Dạ lắc đầu liếc sang Đại Hắc Ngưu: - Lão trấn áp chỗ đó thì ngươi cũng không dời đi được, dù ngươi cầm chìa khóa thì sao? Lão cắm rễ chỗ đó, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn. Lão không lấy chìa khóa vì lười giành với ngươi, lão ở đó, có chìa khóa hay không đều như nhau. Trừ phi lão chết hoặc rời đi, không thì chìa khóa trong tay ngươi không dùng được gì. Đại Hắc Ngưu đang đắc ý bị Lý Thất Dạ giội nước lạnh xì hơi, ủ rũ như rau héo. Đại Hắc Ngưu than thở bất đắc dĩ nói: - Tại thụ yêu già đó hết! Ta không hiểu nổi người nghịch thiên như vậy vì sao cứ muốn cắm rễ chỗ đó? Chỉ là một đạo thống rác rưởi chứ có gì hay, lão muốn đạo thống thì tự tạo là được, sao cố tình muốn làm như vậy? Lãng phí nhiều thời gian, phung phí sinh mệnh! Lúc này Đại Hắc Ngưu đành tự nhận hèn, mặc dù chìa khóa ở trong tay nó nhưng nếu thụ yêu già không đi thì nó bó tay. Dù Đại Hắc Ngưu rất muốn vác nguyên Thánh sơn đi cũng không kéo nổi, có thụ yêu già trấn áp, trừ phi nó cõng luôn thụ yêu già. Trên đời này khó kiếm được người có thể cõng thụ yêu già đi. Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói: - Vì mỗi người theo đuổi khác nhau, Thánh sơn ở trong mắt ta chỉ là một ngọn núi nhỏ. Một ngọn núi đáng giá cho ngươi canh giữ lâu vậy sao? Đại Hắc Ngưu cãi lại: - Không giống! Đó là nhà của ta, mỗi người đều có nhà, hừ hừ, ta nhất định phải cõng nó đi! Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói: - Ngươi tạm thời từ bỏ ý định đó đi. Chờ ngày nào thụ yêu già đồng ý không thì ngươi sẽ không nhìn thấy hy vọng. Đại Hắc Ngưu gục đầu xuống, một lúc sau mắt nó sáng rực vụt ngẩng đầu lên: - He he, nhưng chắc chắn đại thánh nhân có cách! Lý Thất Dạ cười nói: - Còn phải nói? Muốn làm lão dời rễ đi có khó gì. Đại Hắc Ngưu mắt sáng rực nâng Lý Thất Dạ lên mây: - Vậy đại thánh nhân giúp ta một tay đi? Đại thánh nhân là đệ nhất Thủy Tổ vô song trên cõi đời, duy nhất vạn cổ. Miễn đại thánh nhân giúp ta lấy được Thánh sơn thì tiểu nhân sẽ làm trâu làm ngựa... Lý Thất Dạ cười chặn họng nó: - Ngươi vốn là trâu, hơn nữa thụ yêu già đáng tin hơn con trâu đen xì nhà ngươi nhiều. Nếu thật sự muốn giúp thì ta sẽ giúp lão chứ không phải ngươi. Đại Hắc Ngưu la làng: - Sao đại thánh nhân có thể nói như vậy? Trái tim của ngươi có màu đen sao? Lão nhân gia người đến Thánh sơn, ta bưng trà thơm rót nước ngon chiêu đãi, vậy mà lão nhân gia người nỡ lòng nào đối xử với ta như vậy... Lý Thất Dạ lắc đầu nhẹ vẫy tay: - Được rồi, đừng ra vẻ tội nghiệp với ta, lúc trong Thánh sơn không bắt ngươi làm thành thịt bò thì ngươi nên mừng di. Ta quá rành toan tính trong đầu ngươi. Đại Hắc Ngưu cười gượng, lần đầu gặp mặt nó đã hố Lý Thất Dạ một phen. Lý Thất Dạ nhìn nó, lạnh nhạt nói: - Tương lai không bình yên, ngươi ở trong Thánh sơn cũng tốt, ít ra còn thụ yêu già có thể chống dậy một mảnh trời. Đại Hắc Ngưu nhún vai nói: - Ta biết. Nếu thật sự phải chết thì mọi người đều sẽ chết, chỉ khác là chết ở chỗ nào. Nếu ngày đó đến thật bổn soái ngưu tuyệt đối sẽ chống một hơi thở cuối cùng trốn về, chết tại nơi đó. Đại Hắc Ngưu nói dõng dạc, nó cũng có thực lực đó.