Đế Bá

Chương 4196 : Nhiên Chỉ Minh Chí (1)

Bình thường khi có nhiệm vụ Bạch Kim Ninh sẽ ở trong doanh, nhưng nàng cũng có một sân nhỏ trong Thiên Hùng quan, lúc ngày nghỉ nàng sẽ ở đây. Nơi chốn phồn hoa như Thiên Hùng quan mà sở hữu một sân nhỏ cũng xem như quân đoàn Thiên Tiệm ưu đãi. Về nhà nhỏ ấm áp của mình, Bạch Kim Ninh dàn xếp chỗ ở cho Lý Thất Dạ. Nhà chỉ có một căn phòng, ngày thường chỉ có mình Bạch Kim Ninh ở, giờ nàng đành nhường lại cho Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua, không soi mói gì. Dàn xếp yên ổn rồi Lý Thất Dạ căn dặn: - Chờ sau hội đấu giá ta đi gặp Thái Doãn Hỉ. Bạch Kim Ninh đành bôn ba vất vả làm việc vì Lý Thất Dạ: - Ta... ta đi kiếm danh ngạch cho công tử. Dàn xếp Lý Thất Dạ xong Bạch Kim Ninh lấy mộc phật ra đặt ở đại sảnh nhỏ, đốt nhang vái lạy, gia đình họ luôn giữ lại thói quen này. Ngày xưa khi mộc phật còn chưa bị cầm bán, mỗi ngày nhà họ sẽ đốt nhang lạy phật. Lý Thất Dạ xem rồi cười hỏi: - Tổ tiên các người nói gì về mộc phật này? Bạch Kim Ninh trả lời: - Người già trong nhà nói đây là bảo bối gia truyền của nhà chúng ta, che chở các đời con cháu bình an. Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói: - Câu này nói có lý, đúng là thứ này có thể che chở nhà các ngươi bình an, đặc biệt ở nơi dã man như vùng đất biên hoang. Bạch Kim Ninh giật mình, nàng không ngờ Lý Thất Dạ nói chuyện nghiêm túc vậy. Người lớn trong nhà nói mộc phật bảo vệ cả gia đình bình an, nhưng Bạch Kim Ninh cảm thấy đây chỉ là sự tượng trưng, cầu nguyện may mắn, trong lòng nàng không quá tin một pho tượng mộc phật có thể bảo vệ gia đình bình an. Nhìn Bạch Kim Ninh ngây người, Lý Thất Dạ cười hỏi: - Không tin sao? Bạch Kim Ninh không biết nên nói sao: - Cái đó... Bạch Kim Ninh cảm thấy phù hộ bình an là một thứ rất hư vô xa vời, đúng hơn là sự tượng trưng, an ủi tâm lý. Lý Thất Dạ cười khẽ: - Biết mộc phật quý giá ở đâu không? Bạch Kim Ninh lắc đầu nói: - Không biết. Trước đó Lý Thất Dạ nói mộc phật có giá trị hơn xa một ức, nhưng Bạch Kim Ninh không nhìn ra mộc phật có gì quý giá. Lý Thất Dạ lấy mộc phật xuống: - Vậy ta triển lãm cho nàng xem. Bạch Kim Ninh nín thở xoe tròn mắt nhìn kỹ. Làm thành viên trong gia tộc, Bạch Kim Ninh rất muốn biết bảo bối gia truyền mộc phật quý giá ở chỗ nào. Rầm! Bạch Kim Ninh chưa phản ứng lại thì Lý Thất Dạ đã ném mạnh mộc phật xuống đất. Thấy mộc phật bị đập bể, Bạch Kim Ninh sợ hãi hét rầm lên, nhảy cẫng lên: - A! Chuyện xảy ra quá đột ngột, kích thích lớn đến Bạch Kim Ninh. Dù đây không phải bảo bối gia truyền nhưng nó được mua với giá một ức, vậy mà bị Lý Thất Dạ đập nát bấy, một ức thành mảnh vụn. Bạch Kim Ninh hóa đá thật lâu, chỉ vào Lý Thất Dạ, lắp bắp nửa ngày không nói thành câu: - Ngươi... ngươi... ngươi... Một ức bị Lý Thất Dạ đập nát, nó còn là mộc phật bảo bối gia truyền nhà bọn họ. Bạch Kim Ninh như bị sét đánh trân trân nhìn đống vụn vỡ, nàng không thể dùng từ ngữ hình dung tâm tình. Bạch Kim Ninh không biết nên tức giận hay bất đắc dĩ, hoặc đau lòng. Mộc phật là bảo bối gia truyền của họ, nhưng đó là thì quá khứ, giờ nó bị Lý Thất Dạ đập nát thì Bạch Kim Ninh không có quyền giận hắn, nàng không thể giận. Dù sao là Lý Thất Dạ bỏ ra một ức mua nó, cũng là hắn tặng lại cho nàng, dù hắn muốn đập bể mộc phật thì nàng cũng không trách móc gì được. Một lúc lâu sau Bạch Kim Ninh mới hỏi được một câu: - Tại... tại... tại sao đập bể nó? Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu nói: - Vì cho nàng thấy giá trị của nó, mộc phật không đáng giá tiền, dù nó được Lăng Gia Phật tạo ra cũng chỉ là mộc phật bình thường. Thứ đáng giá nằm trong bụng phật. Bạch Kim Ninh không quá tin tưởng, lắp bắp hỏi: - Thật... thật... thật không? Lý Thất Dạ cười cười: - Hãy tìm đi, tin tưởng ta. Lý Thất Dạ không thèm nhìn đống vụn vỡ dưới đất, dường như hắn không phải đập mộc phật một ức mà chỉ tiện tay đập thứ một đồng tiền. Bạch Kim Ninh rùng mình, vội lục lọi mảnh vỡ tìm kiếm thứ Lý Thất Dạ nói. Một lúc sau Bạch Kim Ninh tìm được thứ gì trong những mảnh vỡ, nàng mừng rỡ giơ lên cho hắn xem: - Tìm được rồi! Là cái này phải không? Bạch Kim Ninh tìm được một khúc trông như ngà voi, cỡ ngón tay, chỉ có một nửa. Nửa khúc màu trắng ngà ố vàng, nhìn mặt cắt của nó dường như từng bị đốt. Bạch Kim Ninh nhìn nửa khúc giống ngà voi, chần chừ hỏi: - Cái này... là giá trị thật sự của mộc phật? Trông nó không giống đồ quý giá. Lý Thất Dạ nhìn thứ trong tay Bạch Kim Ninh, không chút bất ngờ gật đầu nói: - Đúng vậy, là nó. Bạch Kim Ninh không nhìn ra nửa khúc giống ngà voi này có điểm nào đặc biệt: - Thứ... này là... gì? Nếu kêu Bạch Kim Ninh bỏ một ức ra chắc chắn nàng sẽ chọn mộc phật chứ không phải thứ này, trông mộc phật đáng giá hơn nó. Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói: - Phật chỉ, nếu ta không đoán sai thì đó là phật chỉ của Lăng Gia Phật. Bạch Kim Ninh rung động tinh thần, hút ngụm khí lạnh: - Phật chỉ của Lăng Gia Phật!? Lý Thất Dạ chậm rãi nói: - Đúng, nhiên chỉ minh chí, đây chắc là một khúc ngón tay Lăng Gia Phật để lại. Bạch Kim Ninh rung động tinh thần: - Nhiên chỉ minh chí! Bạch Kim Ninh có nghe điển cố này rồi, nhưng nàng nghĩ nó như truyện ngụ ngôn không ngờ có thật. Không ai có thể giải thích nhiên chỉ minh chí là cái gì. Bạch Kim Ninh nhìn một khúc xương ngón tay, nàng hoàn toàn không nhìn ra nó có gì khác biệt, càng không thể phán đoán có phải là ngón tay của Lăng Gia Phật không. - Vậy... làm sao kết luận nó là phật chỉ của Lăng Gia Phật? Lăng Gia Phật là vô thượng phật chủ, Thủy Tổ ghê gớm. Có người nói lúc Lăng Gia Phật còn trên đời thì phật quang phổ chiếu, có thể phổ độ chúng sinh. Nhưng nhìn khúc ngón tay này không có chút phật tính. Lý Thất Dạ cười nhận lấy phật chỉ từ tay Bạch Kim Ninh: - Đây không phải ai đều nhìn ra được, nó ẩn chứa phật tính rất sâu, nếu không chẳng có câu nhiên chỉ minh chí. Lý Thất Dạ xoay phật chỉ, vận chuyển công pháp ngưng tụ ảo diệu đại đạo. Ong ong ong ong ong! Phật chỉ tỏa ra từng lũ phật quang tựa như mở ra thế giới phật pháp, trong phật quang vô tận hiển hiện một bóng phật. Bóng phật vô thượng, phổ độ chúng sinh, phật pháp vô biên, thương hại vạn cổ.