Đế Bá
Chương 4190 : Tặng, Tặng, Tặng, Tặng Hết
Chưởng quầy nhiệt tình đề cử món đồ tốt khác trong tiệm:
- Tiểu thư xem chuông vàng này không tệ, đúc bằng tây vương bảo kiếm, trong trẻo, khắc thần văn, có cổ vận.
Đối với chưởng quầy thì Bạch Kim Ninh chọn nhiều món báu vật mới khiến lòng gã dễ chịu hơn. Chưởng quầy đã kiếm nhiều tiền từ tay Lý Thất Dạ, nhiều vượt mức còn hơn kiếm tiền đen. Lương tâm của chưởng quầy không chịu nổi, nếu Bạch Kim Ninh chọn nhiều món báu vật chút thì lương tâm của chưởng quầy mới dễ chịu hơn, không thấy áy náy.
Bạch Kim Ninh ngần ngừ, nàng đã chọn ba món báu vật rồi:
- Vậy... cái này được không?
Trong khi Bạch Kim Ninh do dự chưởng quầy đã kêu tiểu nhị đóng gói:
- Được, được chứ, sao không được.
Bạch Kim Ninh đành nhận:
- Vậy... được rồi.
Bạch Kim Ninh còn chưa lấy lại tinh thần chưởng quầy đã giới thiệu món báu vật khác cho nàng:
- Cái thần giản này thế nào? Là chí bảo vô thượng của tiên đạo đại giáo, mềm như chân long, cứng như cột chống trời, có tám mươi chín bảo phù gia ốc, là thượng thượng phẩm.
Chưởng quầy ước gì nhét hết đống báu vật vào tay Bạch Kim Ninh.
Chưởng quầy xúi giục và nhiệt tình đề cử, Bạch Kim Ninh lại chọn mười mấy món đồ tốt. Có thể nói thứ tốt nhất trong tiệm đều bị chưởng quầy nhét vào tay nàng.
Nhạn một đống làm Bạch Kim Ninh ngại ngùng, giờ nàng mới hiểu cái gì gọi là nhận thứ tốt của người ta tới mềm tay.
Nhận chưởng quầy miễn phí tặng mười mấy món báu vật rồi Bạch Kim Ninh không dám mặt dày nhận thêm nữa. Bạch Kim Ninh đã rất thỏa mãn, nàng cảm thấy mình quá tham lam, siêu tham lam.
Bạch Kim Ninh thật sự không dám nhận nữa:
- Đủ rồi, đủ rồi, ta đủ rồi.
Bạch Kim Ninh nhiều lần từ chối chưởng quầy mới chịu thôi, lương tâm của gã dễ chịu hơn một chút.
Bạch Kim Ninh nhìn nhiều báu vật trong tay cũng ngây người, đống này toàn là đồ miễn phí.
Như có bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống, không chỉ một cái, toàn bộ bánh nhân thịt miễn phí đều rớt trúng đầu nàng. Bạch Kim Ninh choáng váng, nàng không ngờ mình gặp chuyện tốt như vậy.
Nhìn Bạch Kim Ninh chọn đống báu vật, chưởng quầy thở phào như trút được gánh nặng.
Bạch Kim Ninh cất mớ báu vật, nàng không biết hình dung tâm tình bằng từ gì. Mừng rỡ, mừng như điên, không tin được, vàng từ trên trời rớt xuống, tất cả từ hình dung không đủ để miêu tả tâm trạng lúc này.
Lý Thất Dạ sắp đi, chưởng quầy cùng tiểu nhị trong tiệm đưa tiễn, liên tục cúi đầu:
- Hoan nghênh tiên trưởng lần sau lại đến, hoan nghênh lần sau lại đến.
Mãi khi Lý Thất Dạ đi xa chưởng quầy, tiểu nhị vẫn liên tục cúi đầu cho đến khi hắn khuất sau ngã rẽ.
Bạch Kim Ninh lâng lâng đi theo Lý Thất Dạ ra cửa hàng, với nàng thì kinh nghiệm này như trong mơ, nhưng đây không phải là mơ, dù nàng giật mình tỉnh lại thì báu vật trong túi vẫn còn đó.
Bạch Kim Ninh lấy lại tinh thần vội cảm ơn Lý Thất Dạ:
- Đa tạ ngươi.
Bạch Kim Ninh nói nhẹ hẫng nhưng vô cùng chân thành, phát ra từ tận đáy lòng.
Được Bạch Kim Ninh cảm ơn Lý Thất Dạ chỉ cười cười, không nói gì.
- A di đà phật, thiện tai, thiện tai.
Lý Thất Dạ, Bạch Kim Ninh mới quẹo qua một góc đường thì tiếng niệm phật vang lên.
Hai người đứng chặn đường Lý Thất Dạ, Bạch Kim Ninh.
Hai người đó là Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng, không biết đơn thuần là tình cờ hay đối phương cố ý. Tóm lại hai người vừa lúc chặn đường Lý Thất Dạ đi.
Minh Vương Tả Đồng chắp tay niệm phật hiệu, bộ dạng từ bi.
Lý Thất Dạ nhướng mí mắt, lười nhìn họ.
Minh Vương Hữu Đồng chắp tay:
- A di đà phật. Thí chủ, chúng ta thật có duyên, không ngờ lại gặp mặt.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Ta và hòa thượng giả không bao giờ có duyên.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng nhìn nhau.
Minh Vương Tả Đồng chắp hai tay chậm rãi nói:
- Thiện tai, thiện tai, phật của ta có phật duyên với thí chủ, chúng ta và thí chủ kết thiện duyên đi. Phật che chở thí chủ bình an, vĩnh hưởng thái bình.
Khóe môi Lý Thất Dạ cong lên utỳ ý nói:
- Thiện duyên? Chó ngoan không cản đường, ta không kết duyên với đồ nghèo, đặc biệt là hòa thượng nghèo đều không phải thứ tốt, hoặc cướp trắng trượn hoặc trộm cắp.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng biến sắc mặt, câu này đã không phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mà chửi thẳng vào mặt.
Bạch Kim Ninh hết hồn, vì Lý Thất Dạ nói như vậy không chỉ đắc tội hai người Minh Vương Tả Đồng còn đắc tội nguyên Lăng Gia Tự, đặc biệt hòa thượng toàn thiên hạ.
Bạch Kim Ninh kéo tay áo Lý Thất Dạ nhỏ giọng nhắc nhở:
- Nói chút lời dễ nghe đi.
Kết thù với Lăng Gia Tự không phải chuyện tốt, huống chi đắc tội hòa thượng trong thiên hạ thì càng tệ hơn nữa.
Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng sắc mặt khó xem nói:
- A di đà phật, thiện tai, thiện tai.
Bạch Kim Ninh ngửi được mùi thuốc súng, biết Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng muốn nổi giận, nàng cố gắng giảm bớt không khí:
- Ha ha, hai vị đại sư. Chúng ta có chuyện quan trọng, tạm thời từ biệt, hôm khác sẽ thỉnh tội với hai vị đại sư được không?
Minh Vương Hữu Đồng chắp hai tay nói:
- Thiện tai, thiện tai, nữ thí chủ, chúng ta chỉ muốn kết thiện duyên chứ không có ác ý gì khác.
Tính tình Lý Thất Dạ không tốt, hắn lạnh lùng nói:
- Biến, thừa dịp ta chưa đại khai sát giới lập tức xéo khỏi mắt ta, không thì ta chặt hai cái đầu trọc làm cái bô!
Lý Thất Dạ hùng hổ khiến Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng biến sắc mặt, mặt đen như nhọ nồi.
Bọn họ là sa dịa dưới tòa Minh Vương Phật, đi theo Minh Vương Phật ra vào các đại đạo thống, nhận người tôn kính, đã bao giờ bị người coi thường, quát nạt như vậy?
Bạch Kim Ninh cười khổ, biết hôm nay khó tránh khỏi, dù nàng muốn giảng hòa cũng muộn rồi.
Bạch Kim Ninh thầm ớn lạnh. Minh Vương Tả Đồng, Minh Vương Hữu Đồng không chỉ là sa di dưới tòa Minh Vương Phật, trước khi họ bái vào Phật Môn là đại nhân vật nổi tiếng lừng lẫy, có đại thần thông, thực lực cực mạnh.
Kết thù với người mạnh như vậy thì khó dùng tiền dàn xếp.
Minh Vương Hữu Đồng nổi giận trầm giọng quát:
- Hay cho nghiệt súc!
Minh Vương Hữu Đồng như Kim Cương Phục Ma, lạnh lùng nói:
- Đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt!
Mắt Minh Vương Hữu Đồng đã lộ sát khí.
Đối diện Minh Vương Hữu Đồng nổi khùng, khóe môi Lý Thất Dạ nehéch cao.
Bạch Kim Ninh chỉ có một suy nghĩ là kéo Lý Thất Dạ xoay người chạy trốn, nàng không muốn ngay mặt đấu với nhóm Minh Vương Hữu Đồng, vì thực lực của hai người đó quá mạnh.
Khi hai bên sắp đánh nhau, chợt một giọng nói trong trẻo vang lên, là giọng nữ:
- Từ khi nào đồng tử tọa hạ của Minh Vương Phật cũng bắt đầu chặn đường cướp bóc?
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
136 chương
769 chương
1020 chương
128 chương