Đế Bá

Chương 4177 : Người Đạt Được Là Tiên

Lý Thất Dạ cười nói: - Không thì sao? Tại sao Toại Đế, Nông Đế, Hi Đế chưa từng tái hiện trên cõi đời? Thế gian không có tiên không phải lời nói suông. Nếu tiên giáng thế thì nhớ kỹ, đây không phải chuyện tốt, không đáng mừng, chắc chắn là bắt đầu tai nạn lớn. Thanh niên nhìn Bất Độ Hải, thẫn thờ một lúc lâu cuối cùng nhìn Lý Thất Dạ, hỏi: - Sao đạo huynh nói vậy? Chẳng lẽ đạo huynh muốn thành tiên? Lý Thất Dạ cười nói: - Vậy phải xem có bước ra một bước này không. Ta biết ý của đạo huynh, chuyện này không dễ dàng, nên ta nhất định sẽ vào Bất Độ Hải. Thanh niên gật đầu nói: - Nghe lời đạo huynh nói luôn vạch ra sương mù trong lòng của ta. Thì ra là như thế, đạo huynh thật là thầy tốt của ta. Nói xong thanh niên vái dài hướng Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ thản nhiên nhận lễ lớn, mắt nhìn hướng Bất Độ Hải. Khi Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, thanh niên dò hỏi: - Tiên sinh, thành tiên có khó không? Thanh niên từ xưng hô đạo huynh đổi sang tiên sinh để biểu hiện sự tôn kính. Lý Thất Dạ cười nói: - Vừa khó cũng không khó, tùy ngươi định nghĩa chữ tiên thế nào. Định nghĩa khác nhau thì khó khăn cũng khác. Thanh niên nói: - Nếu lấy tiêu chuẩn của người đời thì không giống tiêu chuẩn của tiên sinh. Xin tiên sinh chỉ điểm bến mê! Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói: - Tiêu chuẩn của người đời? Ta không biết tiêu chuẩn của người đời, có lẽ trên Thủy Tổ là tiên. Thanh niên nói ra ý tưởng trong lòng: - Hoặc giống như tổ tiên của chúng ta? Lý Thất Dạ cười nói: - Tuy ta chưa thấy chân thân của họ nhưng giống như ngươi đã nói, với tiêu chuẩn của các ngươi cũng có thể gọi là tiên. Nói đến đây Lý Thất Dạ cuốn cạn rượu ngon: - Thật ra tất cả không phải tiên, chỉ là ngụy tiên, bao gồm ta, có bước ra một bước đó vẫn là ngụy tiên. Thanh niên vội rót đầy ly cho Lý Thất Dạ, cung kính nói: - Theo ý tiên sinh thì cái gì là chân tiên? Trường sinh bất tử sao? Lý Thất Dạ nhìn thanh niên, cười hỏi: - Ngươi nghĩ không ai trường sinh bất tử? Thanh niên trầm ngâm, tò mò hỏi: - Có bao nhiêu người? Lý Thất Dạ chỉ Bất Độ Hải trước mắt: - Nhìn Bất Độ Hải này ngươi cảm thấy Thủy Tổ đi vào có bao nhiêu người sống? Thanh niên nhẹ lắc đầu, không chắc chắn nên không dám bình luận: - Không biết. Lý Thất Dạ cười nói: - Thật ra đã có người sống vô số năm tháng, hoàn toàn không cần trần phong. Cái này có tính là trường sinh không? Thanh niên hỏi: - Vậy còn bất tử? Lý Thất Dạ nhìn Bất Độ Hải, chậm rãi nói: - Có, có người làm được bất tử, bất tử bất diệt! Thanh niên lòng rung động, đứng lên nhìn Lý Thất Dạ: - Thật sự bất tử bất diệt? Lý Thất Dạ gật đầu nói: - Xem như thật, ngươi có thể nói nó là nửa thật. Có người có thể bất tử bất diệt nhưng cần ngoại vật trợ giúp. Thanh niên gật gù: - Thì ra là vậy, ta đã hiểu định nghĩa chân tiên của tiên sinh, không dựa vào ngoại vật mà vẫn bất tử bất diệt. Lý Thất Dạ cười nói: - Thêm một cái nữa, tự mình thành đạo, bất tử bất diệt! Đây mới thật sự không dựa vào ngoại vật. Không thì hôm nay ta đứng đây, xoay người đối diện Tam Tiên giới cũng có thể thành tiên! Tinh thần thanh niên rung động: - Cái này... Thanh niên là người tuyệt thế vô song, gã hiểu ngay ảo diệu trong câu nói của Lý Thất Dạ. Người khác không nghe hiểu nhưng thanh niên hiểu. Thanh niên hút ngụm khí lạnh: - Tiên sinh mà chưa thành tiên! Lý Thất Dạ cười nói: - Chẳng qua khinh thường, nếu ta xoay người đối diện chúng sinh, Tam Tiên giới có ai làm gì được ta? Tam đế đích thân đến ta cũng không sợ hãi! Câu nói tùy ý nhưng đã là vô địch cõi đời, không ai ngăn nổi. Thanh niên lạy dài: - Tiên sinh đại nghĩa! Xin cho phép ta đại biểu ức vạn sinh linh Tam Tiên giới cảm tạ tiên sinh nhân từ. Một niệm của tiên sinh là phúc lợi cho ức vạn sinh linh Tam Tiên giới. Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói: - Đứng lên đi, ta không nhận lễ lớn của ngươi. Thanh niên đứng dậy, thầm lấy làm lạ nhưng không hỏi. Lý Thất Dạ cười nói: - Ta không phải vì đại nghĩa, cũng không phải nhân từ, ngược lại ta máu lạnh vô tình, sát phạt lãnh khốc, một niệm đồ ngàn vạn, máu chảy thành sông, vạn thành xương khô. Ta không làm chẳng qua vì khinh thường. Lý Thất Dạ tùy ý nói một câu mà cao ngạo hơn bất cứ ai. Lý Thất Dạ nhìn thanh niên: - Biết tại sao ta khinh thường không? Thanh niên vội nói: - Xin tiên sinh chỉ điểm bến mê, ta rửa tai lắng nghe. Lý Thất Dạ nói: - Đạo tâm, như ta đã nói, đều là ngụy tiên, mặc kệ ngươi mạnh cỡ nào, vô địch bao nhiêu, càn quét vạn cổ, đánh phá khung trời thì đều là ngụy tiên. Chỉ có đạo tâm không thay đổi mới là chân ngã, khi đó không ỷ vào ngoại vật mới có thể thành chân tiên. Thanh niên gật đầu nói: - Ta hiểu rồi, thành tựu chân tiên không chỉ là thần thông cường đại càng có đạo tâm vô song. Lý Thất Dạ gật đầu nói: - Đúng rồi, không thì ngươi vĩnh viễn không phải chân tiên, mặc kệ ngươi một niệm quang minh hay một niệm hắc ám, một niệm phổ độ chúng sinh, đều không thể thay đổi trong lòng ngươi sinh ma, lòng rơi vào hắc ám. Chỉ có đạo tâm không thay đổi mới chân ngã được. Thanh niên cảm khái: - Học sinh đã hiểu. Lý Thất Dạ nhìn Bất Độ Hải: - Từng có người có thể đi càng xa, tiếc rằng quá sốt ruột cuối cùng sa đọa. Sau này mặc kệ ngươi cố gắng thay đổi đều không được. Khi ngươi mạnh đến mức này, nếu ngươi vượt qua vạch giới hạn của mình, vượt qua tấm lòng son ban đầu thì không thể quay về. Đến sau này không liên quan gì ngươi mạnh bao nhiêu, vì đạo tâm của ngươi đã động, không trở về tấm lòng ban đầu được. Lý Thất Dạ tạm dừng rồi tiếp tục bảo: - Nên về mặt này thì nhóm Toại Đế rất ghê gớm, bọn họ mãi không bước ra một bước đó, luôn giữ tấm lòng ban đầu. Thanh niên gật đầu công nhận lời của Lý Thất Dạ: - Đây là phúc của chúng ta. Lý Thất Dạ nhìn thanh niên: - Ngươi nên biết trăm ngàn vạn năm Tam Tiên giới đã đủ phì nhiêu, ngươi cảm thấy nó có mùi vị thế nào? Thanh niên nghe rợn tóc gáy, gã đã là vô địch đương thời, khó gặp địch thủ, nhưng nghe câu hỏi thì nổi da gà. Thanh niên cười khổ nói: - Ta không dám nghĩ. Lý Thất Dạ chậm rãi nói: - Chắc chắn rất ngon, ngon vô cùng, đặc biệt là với người mãi mãi đói bụng cồn cào thì quá ngon. Hễ không khống chế đạo tâm được thì Tam Tiên giới chỉ là miếng thịt nướng cực kỳ ngon. Thanh niên rùng mình, dù gã vô địch cõi đời. Thanh niên cười khổ nói: - Tiên sinh nói không quá lạc quan.