Đế Bá
Chương 4153 : Thảo Nguyên Mênh Mông
Đương nhiên đây chỉ là cách nói văn nhã chút, nói thẳng ra ở bên trong lâu sẽ bị tẩy não thành công, nguyện hiến ra bản thân thành một phần của mảnh thiên địa này, tọa hóa tại chỗ.
Như Đại Hắc Ngưu nói, nếu ngươi tọa hóa ở bên trong sẽ góp một viên gạch cho đạo cơ Quang Minh Thánh Viện. Nói khó nghe là khi ngươi quy y đạo thống, tọa hóa trong này sẽ thành phân bón của đạo thống, lớn mạnh lực lượng quang minh của đạo nguyên.
Khi Lý Thất Dạ vượt qua vườn thánh thú đi vào thảo nguyên mênh mông. Lúc ngươi bước vào thảo nguyên rộng lớn sẽ không phát hiện có gì khác lạ, người đạo hạnh cạn không biết có vấn đề gì. Nhưng khi ngươi đủ mạnh sẽ phát hiện đi trong chỗ này không giống thảo nguyên mênh mông, mọi thứ trước mắt chỉ là ảo giác. Cỏ thơm đung đưa hay gió nhẹ thổi, hoặc những ngọn núi rải rác trên thảo nguyên bát ngát đều như ảo giác.
Nếu ngươi đủ mạnh, nếu ngươi có thần thông vô thượng, ngươi sẽ thấy nơi ngươi đi là trên hành tinh quang minh. Dưới chân ngươi tỏa ra quang minh, mỗi lũ quang minh thực chất hóa. Chúng nó hóa thành cỏ thơm đung đưa, gió nhẹ thổi, các ngọn núi trên thảo nguyên. Mọi thứ nơi này đều là quang minh biến ra, đây là thế giới quang minh. Dưới lòng đất dường như có trái tim quang minh mạnh đến không thể tưởng tượng, nó đang đập, diễn sinh ra mọi thứ của thế giới này.
Ngươi đi trên thảo nguyên mênh mông chỉ là bước trên bề mặt hành tinh quang minh. Nên khi thấy cảnh tượng này ngươi sẽ hiểu tại sao Đại Hắc Ngưu nói chốn này đã không thuộc về Thánh sơn. Nó và Thánh sơn là hai mặt thế giới, lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.
Đương nhiên nếu ngươi không nhìn thấu bản chất trong đó thì sẽ cho rằng mình đi trên thảo nguyên bao la, một thảo nguyên bình an tĩnh lặng. Gió nhẹ thổi thật thoải mái, tự do, khiến người sung sướng. Khi ngươi đi trong thảo nguyên rộng lớn sẽ thấy nhiều xác chết, nhưng ngươi sẽ không thấy sợ.
Những xác chết có quỳ ngồi trong lùm cỏ, hoặc ngã ngồi trong hang núi, hoặc ngồi chồm hổm dưới vách vực. Những cái xác chết rất bình yên, vẻ mặt bình tĩnh hướng về cùng một hướng, dường như tọa hóa vào khoảnh khắc mình vui vẻ sung sướng nhất, bọn họ rời khỏi thế giới này trong tâm thái bình yên nhất.
Những xác chết không biết tọa hóa bao lâu, dường như đã qua trăm ngàn vạn năm nhưng họ vẫn còn nguyên vẹn, quần áo hay thân thể đều ngay ngắn, không có một hạt bụi dính trên người. Giống như lúc sắp chết họ đốt hương tắm rửa, thân thể sạch sẽ trang nghiêm nhất rời khỏi thế giới này. Vì họ rời khỏi thế giới trong tư thái đó khiến họ tựa như pho tượng chứ không giống người chết.
Nếu ngươi mở ra đại thần thông nhìn kỹ những người chết sẽ thấy toàn thân họ hóa thành quang minh. Cơ thể, quần áo đều thành quang minh, lửa quang minh lấp đầy từng phần thân thể của họ.
Nhìn những người đã chết, Lý Thất Dạ thở dài thườn thượt lắc đầu nói:
- Đến cực độ thì quang minh hay hắc ám đều là tà thuật, dụ dỗ người ta, khiến sinh linh trong thiên địa thành tín đồ của mình, hoàn thành mục đích lớn mạnh bản thân.
Lý Thất Dạ biết rất rõ ảo diệu đằng sau nó, dù là chỗ này hay Cao Nguyên Táng Phật thì bản chất đều giống nhau, chỉ có hình thức khác biệt. Nói khó nghe chúng không khác gì hắc ám, mục đích cuối cùng là lớn mạnh mình.
Điều khác biệt là quang minh hay phật pháp ít nhất khi ngươi mới bước vào ngưỡng cửa thì chúng đại biểu cho nhân từ, thương hại, cho bản thân hoặc người đời nhiều an ủi.
Hắc ám thì khác, nó tràn ngập tàn khốc, tràn ngập tham lam, tràn ngập giết chóc, tràn ngập máu me.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, cảm khái khẽ thở dài:
- Quang minh hay hắc ám nói cho cùng là mưu cầu vì bản thân, mang đến không phải cứu chuộc chính mình hoặc người đời, nó vẫn là nó. Nhân danh Viễn Hoang Thánh Nhân hay nhân danh Hoang Tổ thì chỉ là hình thức, không thay đổi bản chất.
Sau khi đi qua thảo nguyên bảo la, Lý Thất Dạ không dao động, mặc cho quang minh rực rỡ đến đâu, an ủi lòng người thế nào, trong đạo tâm của hắn mọi thứ chỉ là mây bay.
Đi qua thảo nguyên rộng lớn một ngọn núi đập vào mắt Lý Thất Dạ.
Núi không cao lớn, không hùng vĩ, nhưng nó đứng ở đó làm tất cả trở nên thật nhỏ bé.
Dù bốn phía có núi cao lớn, sông ngòi bao la hùng vĩ thì vẫn thật nhỏ bé trước ngọn núi này, ngọn núi thấp bé này mới là chúa tể của thế giới này.
Một ngọn núi trông thấp bé nhưng nó đứng sững tại đó nhìn xuống vạn cổ, bễ nghễ thương sinh tất cả chỉ là con kiến trước đó. Dường như nó đã trải qua trăm ngàn vạn đau khổ bị tiên nhân ngàn vạn lần chà đạp.
Nó là ngọn núi cứng rắn nhất, kiên cố nhất cõi đời. Dù trời có sập đập mạnh xuống nó cũng không gây sứt mẻ, rất có thể nó đâm xuyên qua khung trời.
Ngọn núi như vậy mặc cho ngươi có công kích mạnh mẽ cỡ nào, báu vật sắc bén bao nhiêu cũng không thể đâm trầy nó. Nhìn ngọn núi như thế, dù ngươi là Chân Đế mạnh đến đâu đứng trước mặt nó sẽ cảm giác mình lùn một nửa, không có can đảm đứng thẳng sống lưng.
Lý Thất Dạ nhìn ngọn núi, khen rằng:
- Núi tốt!
Trong mắt người khác thì đây là ngọn núi, nhưng trong mắt Lý Thất Dạ là đạo cơ tuyên cổ vô song.
Trước ngọn núi có một cái cây già, không quá cao lớn, năm tháng tang thương, thời gian đằng đẵng để lại dấu vết trên vỏ cây dày.
Gốc cây già nhìn sơ liền biết nó sinh trưởng vô số năm tháng, dường như đất đai nơi này quá cằn cỗi nên nó lâu rồi không thể mọc lên cao lớn hơn.
Ngươi nhìn kỹ cây già này không thấy có gì đặc biệt. Nhưng nếu ngươi là Chân Đế cường đại, ngươi mở ra Thiên Nhãn độc nhất vô nhị, dùng chân tri vô thượng nhìn cây già sẽ có phát hiện.
Đây là một gốc bồ đề vô thượng, dường như vượt qua tuyên cổ, mỗi nhánh mỗi lá cây tỏa ra ánh sáng thần thánh nhất.
Ánh sáng thần thánh giống quang minh của Quang Minh Thánh Viện nhưng có khác nhau.
Quang minh của Quang Minh Thánh Viện đầy hấp dẫn, dụ dỗ ngươi quy y. Ánh sáng của cây bồ đề thì bình thản, rộng rãi tha thứ, ôm trọn tất cả. Dù ngươi có tín phụng quang minh thì cây bồ đề vẫn sẽ ôm ngươi, khi ngươi sa sút, nó ôm ngươi, khi ngươi rời đi nó sẽ buông bỏ không trói buộc ngươi.
Khi ngươi nhìn thấy ánh sáng đó chỉ nghĩ đến một chữ: Thương xót, và một chữ nữa: Rộng lớn.
Đây chính là bản chất của nó, một gốc cây bồ đề tuyệt thế vô song. Nhưng người mạnh thật sự, người có chân tri mạnh mẽ mới nhìn thấy bản tướng của nó.
Nếu ngươi chỉ là người bình thường hoặc thực lực không đủ mạnh, gốc cây già này ở trong mắt ngươi đơn giản là cây già bình thường, không hơn.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Từng tiếng khắc đá quanh quẩn trong không gian yên ắng, nghe kỹ thì tiếng nổ đầy tiết tấu vận luật.
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
925 chương
85 chương
3 chương
65 chương
1 chương
31 chương
1641 chương