Đế Bá
Chương 4151 : Cái Chết Của Chân Đế (2)
Có học sinh mặt trắng bệch nói:
- Sắp xảy ra chuyện lớn, e rằng thiên địa sắp thay đổi.
Học sinh suy đoán:
- Có lẽ Lan Thư Tài Thánh sẽ báo thù vì đệ tử đã chết của mình, khi đó e rằng trận chiến động trời, trời sập đất nát.
Đám học sinh rùng mình hoảng sợ nghe:
- Nếu đúng vậy thì thật sự là biến thiên!
Trong sơn cốc Thủy Tinh Bàng Giải, khi Lý Thất Dạ trở về, nhóm học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực hết sức kính sợ nhìn hắn.
Tưởng tượng xem nhóm Kim Bồ Chân Đế là tồn tại thế nào? Chân Đế vô địch, ngày thường trong lòng đám học sinh Triệu Thu Thực nghĩ Chân Đế là cao cao tại thượng, cả đời bọn họ không thể với tới.
Nay ba vị Chân Đế Kim Bồ Chân Đế chết thảm trong tay Lý Thất Dạ, thực lực của hắn mạnh kinh khủng cỡ nào, đáng sợ biết mấy.
Càng khiến nhóm Triệu Thu Thực run rẩy là một thời gian dài trước kia bọn họ chỉ xem Lý Thất Dạ là bạn học, đối xử như đàn em lớp dưới.
Nghĩ đến đây nhóm học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực bối rối bất lực. Tưởng tượng một tồn tại chí cao vô thượng mà bọn họ có mắt không tròng đối xử như bạn học, đàn em lớp dưới, muốn chăm sóc cho hắn, giờ địa vị đảo ngược khiến nhóm Triệu Thu Thực không biết nên làm sao.
May mắn Lý Thất Dạ không so đo với họ, không thì họ không thể nào sống sót tại đây.
Nhóm Triệu Thu Thực hết sức kính sợ nhìn Lý Thất Dạ, không dám xem hắn là đàn em lớp dưới nữa.
So với nhóm Triệu Thu Thực vô cùng kính sợ thì Đại Hắc Ngưu có vẻ rất bình tĩnh, cảm thấy giết ba vị Chân Đế là chuyện bình thường.
Thủy Tinh Bàng Giải tấm tắc khen:
- Thánh nhân vô song, vô địch cõi đời.
Thấy tận mắt thực lực của Lý Thất Dạ làm Đại Hắc Ngưu rất rung động.
Trong khi nhóm học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực luống cuống, viện trưởng Tẩy Tội viện Đỗ Văn Nhụy biến mất một thời gian đã trở lại.
Đỗ Văn Nhụy trở về liền nói với mọi người:
- Chúng ta mau đi thôi, không lâu nữa Cổ Viên sẽ đóng lại.
Thủy Tinh Bàng Giải nghe tin Cổ Viên sắp đóng thì cảm khái thở dài:
- Ài, lại sắp trở về bình tĩnh, cua già ta đây sắp ngủ say.
Thủy Tinh Bàng Giải chép miệng cảm khái nhưng không định rời khỏi đây, tiếp tục ngủ say tại nơi này. Dù sao không có nơi đâu thoải mái, an toàn hơn Cổ Viên, Thủy Tinh Bàng Giải ngủ ở đây sẽ không bị người đến quấy rầy.
So với Thủy Tinh Bàng Giải thì Đại Hắc Ngưu tỏ rõ vui sướng khi người gặp họa:
- Trò hay kết thúc, tiếc là không có vị Thủy Tổ nào ra tay.
Đại Hắc Ngưu chỉ sợ thiên hạ không loạn, thích thú nhìn thiên hạ rối ren.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Các ngươi về đi, đã tới lúc chia tay.
Đỗ Văn Nhụy nhìn Lý Thất Dạ:
- Bạn học Lý sắp đi?
Đỗ Văn Nhụy đã đoán trước ngày này sẽ đến, gã biết rõ Lý Thất Dạ chỉ như khách qua đường Tẩy Tội viện, hắn ở lại chỗ bọn họ một chốc chứ sẽ không là mãi mãi, cuối cùng hắn sẽ đi xa.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Quang Minh Thánh Viện không có gì vui.
Đại Hắc Ngưu tinh thần phấn khởi xúi giục Lý Thất Dạ:
- Ha, ta biết Quang Minh Thánh Viện có chỗ vui, ta biết vài nơi có kho báu lớn!
Lý Thất Dạ phớt lờ Đại Hắc Ngưu xúi giục, hắn lấy Tẩy Tội kiếm ra đưa cho Đỗ Văn Nhụy:
- Mang về đi, nó dù sao là bảo bối trấn viện của Tẩy Tội viện các ngươi.
Thấy Lý Thất Dạ định trả Tẩy Tội kiếm lại cho Đỗ Văn Nhụy, mắt Đại Hắc Ngưu sáng rực vươn móng:
- A, Tẩy Tội kiếm! Không cần thì cho ta đi!
Rầm!
Đại Hắc Ngưu mới đụng vào Tẩy Tội kiếm đã té lăn quay. Tẩy Tội kiếm không thèm thừa nhận nó, hoặc nên nói Tẩy Tội kiếm rất ghét Đại Hắc Ngưu, chớp mắt đã tấn công nó.
Đại Hắc Ngưu tức giận nhảy cẫng lên chửi quang quác:
- Phi! Một thanh kiếm nát chứ có gì ghê gớm? Lúc Viễn Hoang Thánh Nhân còn thì ngươi có thể khoe chút uy phong, nay Viễn Hoang Thánh Nhân chết rồi, chống mắt xem ngươi uy phong kiểu gì? Nào nào, ngươi có giỏi thì nhảy ra khỏi vỏ kiếm đi, xem bổn soái ngưu dạy dỗ ngươi thế nào! Bổn soái ngưu sẽ đạp ngươi dưới móng, đạp ngươi móp méo! Không, bổn soái ngưu sẽ luyện ngươi thành sắt vụn, ném ngươi vào vực sâu cho ngươi vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể ánh mặt trời!
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu chửi bậy:
- Đã là kiếm nát thì ngươi so đo với nó làm gì?
Đại Hắc Ngưu giật mình, bỗng thấy Lý Thất Dạ nói rất có lý:
- Phải rồi!
Đại Hắc Ngưu đứng thẳng, ngẩng cao đầu trâu khinh thường nói với Tẩy Tội kiếm:
- Chỉ là thanh kiếm nát, bổn soái ngưu khinh thường không thèm để vào mắt. Đồng nát nhà ngươi ở trong Tẩy Tội viện đến mục đi, ai thèm hiếm lạ!
Đinh!
Tẩy Tội kiếm phát ra tiếng kiếm ngân tỏ vẻ khinh thường Đại Hắc Ngưu, cao cao tại thượng, khí thế hơn người.
Xem ra Tẩy Tội kiếm và Đại Hắc Ngưu trước kia từng có thù, người ngoài không biết chúng nó có thù oán gì.
Lý Thất Dạ cười bỏ qua Đại Hắc Ngưu, nói với Đỗ Văn Nhụy:
- Mang về đi, sau này truyền cho người hữu duyên.
Nói rồi Lý Thất Dạ đưa Tẩy Tội kiếm cho Đỗ Văn Nhụy.
Đỗ Văn Nhụy chần chừ:
- Cái này... nếu kiếm đã nhận bạn học Lý là chủ thì nó từ nay là vật của bạn học Lý, không thuộc về Tẩy Tội viện nữa.
Đỗ Văn Nhụy hiểu rõ nếu Lý Thất Dạ muốn mang Tẩy Tội kiếm đi thì thanh kiếm sẽ rất vui đi theo hắn.
Lý Thất Dạ cười to bảo:
- Ta chỉ thử xem thôi, đây là thanh kiếm tốt, quân tử không cướp thứ người thích. Tuy ta không phải quân tử nhưng không đến mức giành bảo bối trấn viện của các ngươi.
Đỗ Văn Nhụy lặng im một lúc sau trịnh trọng vái:
- Vậy Đỗ mỗ xin mặt dày nhận, đa tạ bạn học Lý thành toàn!
Đỗ Văn Nhụy nhận lấy Tẩy Tội kiếm.
Đinh!
Tiếng kiếm ngân đầy lưu luyến, Tẩy Tội kiếm thật sự rất muốn đi theo Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ phất nhẹ Tẩy Tội kiếm, lạnh nhạt nói:
- Đi đi. Thiên địa sẽ có biến, có lẽ Quang Minh Thánh Viện mới là chốn về thật sự của ngươi, tương lai ngươi sẽ gặp chủ nhân thích hợp.
Được Lý Thất Dạ nhẹ vuốt Tẩy Tội kiếm bình tĩnh lại, Đỗ Văn Nhụy cất kiếm, lại vái Lý Thất Dạ.
Với Tẩy Tội viện thì Tẩy Tội kiếm là bảo bối trấn viện vô cùng quý giá, đương nhiên Lý Thất Dạ muốn mang kiếm đi thì Đỗ Văn Nhụy sẽ không phàn nàn gì. Lý Thất Dạ chịu trả lại Tẩy Tội kiếm cho Tẩy Tội viện có thể nói là ơn lớn, không thua gì năm xưa Viễn Hoang Thánh Nhân ban Tẩy Tội kiếm cho Tẩy Tội viện.
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
925 chương
85 chương
3 chương
65 chương
1 chương
31 chương
1641 chương