Đế Bá
Chương 4117 : Thủy Tinh Bàng Giải (1)
Bảo Nguyên Chân Thần chân thành nói:
- Không giấu gì hai vị đạo huynh, ta chỉ mong báo thù cho ân nhân, không cầu cái khác. Miễn báo được thù lớn, ta nguyện dốc hết sức ra!
Khắc Thạch Chân Đế bình tĩnh hỏi:
- Bảo Nguyên huynh có mưu kế gì?
Tuy Lý Thất Dạ rất mạnh nhưng có thể thử một phen. Tam Mục Thần Đồng, Kim Bồ Chân Đế đều siêu mạnh, đặc biệt Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn.
Lai lịch của Kim Bồ Chân Đế càng động trời, là đệ tử của Lan Thư Tài Thánh, nhìn khắp Tiên Thống Giới không mấy người dám chọc vào gã. Huống chi Kim Bồ Chân Đế có thực lực siêu mạnh, vốn là Chân Đế bát cung.
Bảo Nguyên Chân Thần đáp ngay:
- Chúng ta có thể liên hợp Kim Bồ Chân Đế, Tam Mục Thần Đồng bày ra thiên la địa võng cho Lý Thất Dạ một kích trí mệnh.
Khắc Thạch Chân Đế lắc đầu nói:
- Sợ là khó.
Hai người không phủ nhận thực lực của Tam Mục Thần Đồng, Kim Bồ Chân Đế, nhưng dựa vào cái gì người ta sẽ cùng chung mối thù với họ?
Bảo Nguyên Chân Thần nói ngay:
- Chuyện này thì hai vị yên tâm. Tam Mục Thần Đồng là sư huynh của Bắc Viện chúng ta, nguyện ôm bất bình giúp người. Kim Bồ Chân Đế thì có thù lớn với Lý Thất Dạ, đệ tử của hắn là Hồ Vương chết trong tay Lý Thất Dạ. Ta đi du thuyết bọn họ, ta tin tưởng nhất định có thể thuyết phục được!
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế hơi động lòng. Dù sao trong tay Lý Thất Dạ có Bình Thế Thước, huống chi giết được hắn là có thể báo thù cho môn đồ của họ, một hòn đá ném hai chim, cớ gì không làm? Quan trọng nhất là nếu thuyết phục được Tam Mục Thần Đồng, Kim Bồ Chân Đế tham gia thì Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế sẵn sàng vào đội.
Có Nửa Bước Trường Tồn, Chân Đế bát cung ra tay, cộng thêm bọn họ, dù Lý Thất Dạ mạnh đến đâu cũng chắp cánh khó bay.
Hai người liếc nhau.
Khắc Thạch Chân Đế từ tốn hỏi:
- Huynh có nắm chắc mời được Kim Bồ Chân Đế, Tam Mục Thần Đồng?
Bảo Nguyên Chân Thần ưỡn ngực bảo đảm:
- Hai vị đạo huynh yên tâm, việc này cứ giao cho ta, không thành công thì thành nhân!
Cuối cùng Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế đồng ý:
- Ngại gì thử xem.
Sau khi Lý Thất Dạ rời đi, hắn nhìn hai con Bình Thế Thước và trứng chim trong tổ, nói:
- Tìm nơi an toàn dàn xếp chúng ta đi.
Bình Thế Thước là chim lành rất đặc biệt, chim đại đức độc nhất vô nhị. Chỗ chúng nó trú rất kén chọn, sẽ không ở trong núi non sông nước bình thường.
Bây giờ nhiều người đều biết ổ Bình Thế Thước này, nếu không tìm nơi an toàn cho chúng nó ở không chừng lại bị người khác cướp đi.
Đại Hắc Ngưu xung phong nhận việc:
- Ta biết có một nơi, ta mang các ngươi đi! Dàn xếp Bình Thế Thước ở chỗ đó chắc không có việc gì.
Đại Hắc Ngưu nói rồi dẫn đường, cuối cùng đưa nhóm Lý Thất Dạ đến một sơn cốc trong Cổ Viên.
Vào sơn cốc này khiến người cảm nhận lực lượng vô cùng dồi dào, lực lượng quang minh tràn ngập trong sơn cốc như bóng với hình.
Trong Cổ Viên đều dồi dào lực lượng quang minh, rất mạnh, lực lượng quang minh nhưng ở sơn cốc này không giống nơi khác trong Cổ Viên. Lực lượng quang minh ở đây càng thuần khiết hơn, từng tia lực lượng quang minh đã trải qua rèn giũa nhiều lần.
Đứng trong sơn cốc này lực lượng quang minh đậm đặc ập vào mặt, có chút ẩm ướt mát mẻ, như làn gió mát trong hè oi nồng, cảm giác toàn thân thoải mái, làm người không kiềm được hít vào.
Lý Thất Dạ đánh giá sơn cốc:
- Đúng là nơi tốt, chỗ ở của thủy tộc.
Bốn phía sơn cốc được núi cao nguy nga bao bọc, nhìn từ xa như thành lũy cực lớn. Trừ lối vào ra nơi khác khó đi vào. Trong sơn cốc bốn mùa như xuân, trăm hoa đua nở, cây cối xanh ngắt. Sơn cốc xinh đẹp như thiên đường trần gian.
Đi vào sơn cốc, các học sinh Tẩy Tội viện cảm giác chỗ này rất thoải mái, rất đặc biệt:
- Một nơi rất đẹp.
Đại Hắc Ngưu đưa nhóm Lý Thất Dạ đi vào trong sơn cốc, có một vách đá, đằng trước vách đá có cái ao. Ao nước trong suốt không gợn sóng, như cái giếng ngàn năm không dao động. Đứng trước ao nước này hơi lạnh ập vào mặt, mọi người thế mới biết sơn cốc mát lạnh do đâu.
Đại Hắc Ngưu đứng cạnh ao gõ móng hét to:
- Lão bàng giải, lão bàng giải! Mau đi ra, bổn soái ngưu tìm ngươi có việc!
Đại Hắc Ngưu dứt lời chợt vang tiếng nước, ao nước gợn sóng càng lúc càng nhanh, cuối cùng ao nước gợn sóng hóa thành cột nước như suối phun bắn lên.
Mọi người thấy cột nước nâng một con cua.
Cua rất to cỡ mặt bàn, một con cua lớn hiếm thấy. Con cua to thế này ở trong Cổ Viên không quý hiếm, nó thật nhỏ bé, vì Cổ Viên có quá nhiều vật khổng lồ. Làm người ta ngạc nhiên không phải kích cỡ của con cua mà nó như trong suốt, thấy rõ nội tạng, dường như cơ thể nó điêu khắc bằng thủy tinh, rất có chất cảm.
Người con cua trong suốt lóng lánh nhưng cảm giác không yếu ớt chút nào. Không giống pha lê chạm vào vỡ nát, ngược lại cho cảm giác rất cứng rắn, dày nặng nhưng không chạm vào được.
Con cua to người trong suốt cho cảm giác hiền từ, dường như không phải con cua nằm sấp trên cột nước mà là lão nhân hiền từ, chỉ còn thiếu hai nhúm râu bên miệng.
Thủy Tinh Bàng Giải nằm trên cột nước nhìn thấy Đại Hắc Ngưu thì cười hiền lành nói:
- Ha ha, thì ra là đại soái giá lâm. Hôm nay ngọn gió nào thổi? Không lẽ mặt trời mọc từ hướng tây Đại soái tự mình đến nhà rách nát của ta thật là vẻ vang cho kẻ hèn này, mặt già hãnh diện...
Thủy Tinh Bàng Giải không chỉ biết nói tiếng người còn rất hiền lành, dù nó là con cua, nhìn thấy nó sẽ liên tưởng đến một lão nhân hiền hòa.
Đại Hắc Ngưu phẩy tay ngắt lời Thủy Tinh Bàng Giải, mất kiên nhẫn nói:
- Bớt nói nhảm đi, mấy lời nho nhã của ngươi bản đại soái nghe phát ngán.
Đại Hắc Ngưu nói:
- Bản đại soái hôm nay đến tìm ngươi đương nhiên có việc, có chuyện quan trọng giao phó cho ngươi.
Thủy Tinh Bàng Giải không ngạc nhiên, không gấp gáp, chậm rãi nói:
- Không dám, không dám. Không biết đại soái có chuyện gì đáng để tiểu lão cống hiến sức lực? Đại soái ra lệnh một câu thì có phải vượt lửa qua sông, ruột ngàn đầy đất tiểu lão quyết không từ chối.
Đại Hắc Ngưu lại vung tay ngắt lời Thủy Tinh Bàng Giải, không kiên nhẫn nói:
- Không nghiêm trọng như ngươi nói, có hai con chim nhỏ cần xây nhà ở chỗ ngươi thôi.
Dù Đại Hắc Ngưu ra vẻ không kiên nhẫn nhưng đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực thấy Thủy Tinh Bàng Giải thật thú vị.
Thủy Tinh Bàng Giải lấy làm lạ hỏi:
- Con chim gì đáng để đại soái mất công vậy? Khiến đại soái tự mình giá lâm.
Đại Hắc Ngưu bĩu môi lắc đầu trâu:
- Đó, ngươi không thấy hai con chim trên vai đại thánh nhân chúng ta sao?
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
136 chương
769 chương
1020 chương
128 chương