Đế Bá

Chương 4108 : Bình Thế Thước Bị Thương (1)

Đại Hắc Ngưu nhún vai nói: - Rất có thể. Thụ yêu già còn nói Viễn Hoang Thánh Nhân là thánh nhân cái cóc khô gì, hiểu biết quang minh chẳng là cái thá gì. Trong lúc thụ yêu già mắng Viễn Hoang Thánh Nhân từng nói Viễn Hoang Thánh Nhân đơn giản là kỹ nữ muốn giải nghệ, đóng gói mình sạch sẽ hơn. Cái này không phải ta nói, là thụ yêu già chửi vậy! Lý Thất Dạ mỉm cười nói: - Ta thật muốn đi gặp thụ yêu, đúng là có bản lĩnh. Đại Hắc Ngưu đá lông nheo cười nham nhở: - Hi, có muốn ta dẫn đường cho đại thánh nhân không? Tính tình của thụ yêu già thối hoắc, có Thủy Tổ từng đến bái phỏng nhưng đều cụp đuôi rời đi. Đại Hắc Ngưu đổi giọng xúi giục: - Ta tin nếu đại thánh nhân đi có thể cho thụ yêu già biết tay, để xem lão còn vênh váo được bao lâu. Lý Thất Dạ lườm Đại Hắc Ngưu cố gắng xúi giục, thản nhiên nói: - Như thế nào? Thụ yêu đã đánh ngươi nên ngươi thầm ghi hận cũng muốn đánh hắn một trận? Đại Hắc Ngưu thẳng sống lưng rất là uy phong nói: - Sao lại nói vậy? Bổn soái ngưu là thần thánh phương nào? Ta là chân tiên giáng trần, tuyệt thế vô song, duy nhất tuyên cổ. Hừm hừm, thụ yêu già chỉ là một khúc gỗ mục mà đánh được ta? Hừ. Lý Thất Dạ không nể mặt chọt trúng chỗ đau của Đại Hắc Ngưu: - Nhưng chắc chắn ngươi bỏ chạy mất bóng. Đại Hắc Ngưu lúng túng cười gượng: - Trường hợp của ta gọi là quân tử mặc kệ tiểu nhân. Lý Thất Dạ mỉm cười nói: - Nhưng về huyết thống của ngươi... ngươi biết không? Huyết thống của ngươi nếu làm canh thịt bò hơi xiên thịt bò thì rất bổ. Đại Hắc Ngưu sợ hết hồn thụt lùi mấy bước: - Không... không có đâu. Đương nhiên Đại Hắc Ngưu biết huyết thống của mình rất bổ, người bình thường nếu dám mơ ước thì nó sẽ tiêu diệt ngay. Nhưng đối với Lý Thất Dạ thì Đại Hắc Ngưu không dám chắc. Lý Thất Dạ bật cười nói: - Yên tâm, ta chỉ đùa. Đại Hắc Ngưu thở phào: - Vậy thì tốt rồi, tốt rồi. Dù vậy thấy nụ cười của Lý Thất Dạ làm lòng Đại Hắc Ngưu nao nao, nó giữ một khoảng cách với hắn. Cuối cùng nhóm học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực đào rỗng báu vật chỗ này. Lý Thất Dạ liếc qua Đại Hắc Ngưu: - Đi thôi, tìm tà vật đó. Đại Hắc Ngưu lập tức lên tinh thần: - Ha ha, được! Đại Hắc Ngưu hét to với các học sinh Tẩy Tội viện: - Đám nhóc kia, thời gian không còn sớm, dọn dẹp đồ của mình đi theo đội, chúng ta quay về! Chuyến đi thế giới xương trắng chất thành núi có thể nói học sinh Tẩy Tội viện thu hoạch phong phú, kiếm đầy ắp túi tiền. Bọn họ lấy được báu vật trong thế giới xương trắng chật ních túi sắp không chứa nổi. Trong mắt học sinh Tẩy Tội viện thì thế giới đầy xương trắng này đã không còn đáng sợ, nơi này là kho báu siêu khổng lồ. Nếu ngày thường bọn họ thấy xương trắng sẽ nổi da gà, nhưng giờ phút này tại đây bọn họ chỉ chăm chăm xem xương trắng chưa bị lục lọi, thấy xương nào chưa có ai chạm qua là bọn họ mắt sáng rỡ. Nghe Đại Hắc Ngưu kêu về, vài học sinh Tẩy Tội viện còn thèm thuồng nhìn mấy khúc xương gần mình. Có học sinh thỏa mãn vỗ túi, bọn họ đã rất vừa lòng thu hoạch ngày hôm nay. Vì báu vật thu hoạch trong chỗ này so với trước kia thì cả đời bọn họ chưa chắc kiếm được, nhiều báu vật như vậy có thể cho bọn họ chất đống thành kho báu. Khi các học sinh Tẩy Tội viện lại xếp thành hàng vui vẻ theo sau lưng Lý Thất Dạ, Đại Hắc Ngưu chuẩn bị rời đi. Học sinh Tẩy Tội viện hiểu rằng cứ đi theo Lý Thất Dạ là đúng đắn nhất, tuyệt đối có thịt ăn, có báu vật để nhặt. Đại Hắc Ngưu phấn khởi tinh thần nói: - Đi, giờ chúng ta xuất phát ngay! Báu vật nơi này không lọt vào mắt Đại Hắc Ngưu, nó không quan tâm. Khiến Đại Hắc Ngưu hưng phấn là Lý Thất Dạ sắp thanh tẩy tai họa ngầm trong lòng nó, làm nó rất vui vẻ. Đoàn người Tần Quân rầm rộ rời khỏi thế giới xương trắng, rời khỏi biên thùy hẻo lánh trở về chính giữa Cổ Viên. - Chiếp Khi nhóm Tần Quân sắp ra khỏi biên thùy hẻo lánh thì có tiếng chim hót, một cái bóng vụt qua, con chim đáp xuống bàn tay Lý Thất Dạ. Nhìn rõ ràng con chim rơi vào bàn tay Lý Thất Dạ, học sinh Tẩy Tội viện kinh kêu: - Bình Thế Thước! Người Bình Thế Thước lấp lánh ánh sáng nhưng dáng vẻ ủ rũ, người loang lổ vết máu, hiển nhiên nó bị thương, vết thương rất nặng. Lý Thất Dạ lấy linh dược ra bôi trên người Bình Thế Thước, ánh mắt nghiêm túc. Học sinh Tẩy Tội viện giật mình thầm nghĩ: - Là ai tổn thương Bình Thế Thước? Trước đó học sinh Tẩy Tội viện cảm thấy Bình Thế Thước là linh điểu không thể miêu tả, ai nỡ nhẫn tâm tổn thương nó? Nhìn bộ dạng của Bình Thế Thước, Đại Hắc Ngưu nói: - Chỗ này có hai con Bình Thế Thước làm ổ trên vách vực, xem ra có người xuống tay với Bình Thế Thước. Bình Thế Thước mắt ngập nước nhìn Lý Thất Dạ, kêu một tiếng: - Chiếp. Đại Hắc Ngưu nghe hiểu, phiên dịch cho Lý Thất Dạ: - Nó đang cầu cứu ngươi, còn một con Bình Thế Thước bị vây khốn. Lý Thất Dạ nhẹ vuốt Bình Thế Thước, mỉm cười nói: - Yên tâm, ta sẽ cứu nó ra. Ánh mắt Lý Thất Dạ nghiêm túc. Đại Hắc Ngưu cười gian: - Ha, người có thể đụng chạm Bình Thế Thước thì bản lĩnh cũng không nhỏ? Trong nụ cười xen lẫn vui sướng khi người gặp họa. Đại Hắc Ngưu biết lúc này có kẻ xui xẻo rồi, gặp xui lớn. Trong Cổ Viên, nhiều học sinh hưng phấn, một tin hành lang truyền ra ngoài. Học sinh tin tức nhanh nhạy loan tin ra ngoài: - Nghe nói Cổ Viên xuất hiện một con Bình Thế Thước, không đúng, là hai con Bình Thế Thước. - Bình Thế Thước? Đó là thứ gì? Nhiều học sinh chưa từng nghe tên Bình Thế Thước, không biết Bình Thế Thước là cái gì. Học sinh này đáp: - Là một loại chim vô thượng công đức, ai được chim này quan tâm thì sẽ hưng thịnh lớn. Tại sao Quang Minh Thánh Viện hưng thịnh như vậy? Tại sao Viễn Hoang Thánh Nhân quang minh sáng soi như thế? Truyền thuyết Viễn Hoang Thánh Nhân được Bình Thế Thước quan tâm, từ nay quang minh soi sáng, Quang Minh Thánh Viện hưng thịnh nhiều. Đám người nghe vậy giật mình kêu lên: - Có con chim công đức thần kỳ vậy sao? Ngay sau đó truyền đến tin tức khiến người hưng phấn: - Tin tốt đây! Nhóm Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế tìm được hang ổ của Bình Thế Thước, đang chuẩn bị bắt giữ. Nghe tin đó nhiều học sinh hưng phấn chạy đi xem: - Sắp bắt Bình Thế Thước! Nhiều học sinh thảo luận: - Không lẽ nhóm Kim Mãng Chân Đế muốn có được Bình Thế Thước, hưng thịnh vạn cổ? Học sinh lớn tuổi gật đầu nói: - Không có gì lạ, dù sao ai chẳng muốn có chim công đức vô thượng như Bình Thế Thước, muốn chiếm làm của riêng, mang đến đại cát cho tông môn của mình, mang đến đức vận, khiến truyền thừa của mình hưng thịnh muôn đời. Mọi người thấy có lý, đều gật gù.