Đế Bá
Chương 4058 : Kiếm Có Linh (1)
Ngô Kha rút kiếm ra chỉ hướng Lý Thất Dạ, đầy sát khí lạnh lùng nói:
- Trên trời có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ xông vào. Ta vốn có đức hảo sinh, lương thiện muốn tha cho ngươi một mạng. Bất đắc dĩ ngươi nhục mạ Nữ Đế, hôm nay ngươi phải chết, không ai có thể cứu ngươi!
Lý Thất Dạ đã nhục nhã Tử Long Nữ Đế, Ngô Kha khỏi phải lấy cớ, gã chém Lý Thất Dạ hoàn toàn là lẽ thẳng khí hùng, giết Lý Thất Dạ rồi Tẩy Tội kiếm thành vật trong túi của gã.
Lý Thất Dạ nhìn trường kiếm chỉ vào mình, mỉm cười hỏi:
- Như thế nào? Muốn luận bàn với ta một chút?
Mắt Ngô Kha đầy sát khí âm trầm nói:
- Sẽ chém ngươi trong ba chiêu.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ba chiêu? Bỏ đi, một chiêu được rồi, tất cả cùng lên đi, ta một kiếm đồ các ngươi.
Đám người Ngô Kha trợn to mắt tưởng mình nghe lầm.
Học sinh đứng xa xem không tin được, trợn to mắt nói:
- Tiểu tử này bị điên?
Trương Đinh Dục cười phá lên chỉ vào Lý Thất Dạ:
- Ha ha ha! Tiểu tử, ngươi bị bệnh điên? Ngươi có biết thực lực của Ngô Kha huynh thế nào không? Là Đăng Thiên Chân Thần ngũ trọng thiên, huynh đệ khác cũng không yếu. Ha, ngươi dám nói một kiếm chém bọn họ, thứ không biết sống chết! Bọn họ một kiếm chém ngươi mới đúng.
Nhóm Triệu Thu Thực hết hồn, Lý Thất Dạ tuyên bố một kiếm chém hết nhóm Lý Thất Dạ thì quá cuồng.
Lý Thất Dạ hờ hững cười nói:
- Một đám gà đất chó nhà, một kiếm chém các ngươi không cần ta ra tay, Tẩy Tội kiếm là đủ rồi.
Lý Thất Dạ chậm rãi rút Tẩy Tội kiếm ra.
Keng!
Tẩy Tội kiếm phun ra nuốt vào thánh quang, mỗi lũ thánh quang thánh khiết vô thượng, dường như kiếm chém ra có thể siêu độ hết thảy.
Tẩy Tội kiếm không cần Lý Thất Dạ cầm, nó tự động bay lên lơ lửng cạnh hắn. Tẩy Tội kiếm như có linh tính, không cần Lý Thất Dạ khống chế.
Ong ong ong ong ong!
Tẩy Tội kiếm không còn là thanh kiếm bình thường, nó phun ra nuốt vào ánh sáng chói lòa, thánh thần vô thượng, dường như ánh sáng nó phát ra có thể tịnh hóa hết thảy hắc ám, tẩy rửa mọi tội ác.
Nhìn Tẩy Tội kiếm phát ra ánh sáng thần thánh vô thượng, Ngô Kha hay Trương Đinh Dục đều thầm run lên. Thánh quang của Tẩy Tội kiếm bắn tối như chiếu vào lòng bọn họ, quang minh thần thánh thẩy đi ác niệm trong lòng bọn họ, khiến họ thần phục.
Đám người Ngô Kha lập tức giữ vững tâm thần, tránh cho bị quang minh đáng sợ ảnh hưởng tâm trí.
Sau khi gĩư vững tâm thần, Ngô Kha không kiềm được khen, mắt nhìn chằm chằm Tẩy Tội kiếm:
- Kiếm tốt!
Ngô Kha là cao thủ kiếm đạo, tuy không phải cao thủ đỉnh cao nhất nhưng gã hiểu biết sâu sắc về kiếm. Nên khi Tẩy Tội kiếm chậm rãi lơ lửng gã liền biết nó đã thông linh, kiếm chính là thần linh.
Một thanh kiếm thông linh không dễ chút nào, nếu kiếm có thể thông linh, kiếm tức là thần linh nghĩa là thanh kiếm này là thần kiếm tuyệt thế vô song. Tóm lại chỉ có phối kiếm của Thủy Tổ, trải qua vô số tâm huyết đại đạo của Thủy Tổ uẩn dưỡng mới có linh tính. Không thì phối kiếm bình thường của Thủy Tổ không có linh tính như thế.
Ngô Kha nhìn Tẩy Tội kiếm chằm chằm, ánh mắt nóng cháy, lòng càng tham lam. Ngô Kha quyết tâm cướp được Tẩy Tội kiếm, nếu có nó thì gã như hổ thêm cánh, sẽ có uy lực càng mạnh về kiếm đạo.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đương nhiên là kiếm tốt. Tẩy Tội kiếm là bội kiếm Thủy Tổ để lại, được đại đạo cả đời Thủy Tổ uẩn dưỡng, quang minh vô thượng. Nó có thể chiếu sáng chúng sinh, tịnh hóa hắc ám, xua tan tà niệm. Kiếm này gặp ác niệm không cần khống chế sẽ tự động chém giết bất cứ sinh linh có tà ý ác niệm.
Nghe Lý Thất Dạ nói mắt Ngô Kha càng sáng rực, cực kỳ tham lam, ước gì sở hữu bội kiếm này ngay:
- Đúng là thông linh, không uổng là bội kiếm của Thủy Tổ.
Trương Đinh Dục quát to:
- Đúng là nó! Ngươi biết điều thì mau dâng lên!
Tổ khí như vậy ai không muốn có? Dù không phải cường giả kiếm đạo cũng muốn có tổ khí, vì khi có được nó nghĩa là thực lực của mình sẽ tăng lên mấy bậc.
Một số học sinh ở sau núi bàng quan nghe lời Lý Thất Dạ nói thì thầm giật mình.
Có học sinh không tin được nhỏ giọng nói:
- Sao... sao có thể? Tại sao Tẩy Tội viện có kiếm của Thủy Tổ?
Học sinh lớn tuổi lắc đầu nói:
- đó là vì ngươi không biết rõ Tẩy Tội viện. Tuy danh tiếng Tẩy Tội viện không được tốt, thực lực yếu, chưa từng ra học sinh ghê gớm gì. Nhưng lịch sử của Tẩy Tội viện lâu ngang bằng bốn viện lớn, có người nói nó lâu xa còn hơn Bắc Viện. Nó là học viện Thủy Tổ tự tay thành lập, có nội tình kinh người cũng không lạ, chẳng qua hậu nhân yếu ớt không ra học sinh ghê gớm gì.
Học sinh khác càng lớn tuổi chậm rãi nói:
- Ta biết Tẩy Tội kiếm này, là Thủy Tổ tự tay để lại Tẩy Tội viện. Tẩy Tội kiếm là bảo bối trấn viện của Tẩy Tội viện, trăm ngàn vạn năm nay ít ai cầm lên thanh kiếm này được, càng đừng nói mang nó đi. Đương thời theo ta biết người duy nhất cầm được Tẩy Tội kiếm là Thánh Sương Chân Đế của Bắc Viện.
Học sinh khác ngạc nhiên không tin được:
- Chỉ có Thánh Sương Chân Đế cầm được Tẩy Tội kiếm này? Đúng là chỉ có Thánh Sương Chân Đế mới cầm được Tẩy Tội kiếm vậy tại sao học sinh Tẩy Tội viện này cầm nó, còn mang ra Tẩy Tội viện được? Không lẽ hắn mạnh hơn Thánh Sương Chân Đế?
Học sinh lớn tuổi lắc đầu nói:
- Không, học sinh Tẩy Tội viện sao mạnh hơn Thánh Sương Chân Đế được. Có lẽ đây là duyên, hắn được Tẩy Tội kiếm công nhận nên sở hữu nó. Chỉ có thể nói hắn rất may mắn, nhân duyên là thứ hư vô mờ mịt, không ai nói chính xác được.
- Kiếm của Thủy Tổ.
Nói là vì nhân duyên nhưng vẫn làm các học sinh hâm mộ ghen tỵ, vì không phải ai cũng có được kiếm của Thủy Tổ. Người có bảo kiếm như vậy tóm lại là người xuất sắc nhất, thiên phú cao nhất đương thời.
Nhìn nhóm Ngô Kha biểu tình tham lam, Lý Thất Dạ cười tươi như hoa:
- Thanh kiếm này quang minh phổ chiếu, xua tan hắc ám, chặt đứt ác niệm. Các ngươi dám nói với thanh kiếm này trong lòng các ngươi không có ác niệm, hạo nhiên chính khí không?
Ngô Kha hừ lạnh, không tin nói:
- Dám nói thì sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chúng ta cá đi, nếu các ngươi dám đối diện Tẩy Tội kiếm mà không bị Tẩy Tội kiếm chém chứng minh trong lòng các ngươi hạo nhiên chính khí, không có ác niệm, vậy thì các ngươi thắng. Đương nhiên trong lòng các ngươi có ác niệm cũng không sao, ngăn được một nhát kiếm vẫn tính các ngươi thắng.
Trương Đinh Dục sốt ruột quát:
- Nếu chúng ta thắng thì sao?
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
136 chương
769 chương
1020 chương
128 chương