Đế Bá

Chương 4032 : Chỉ Có Một Trận Chiến Đến Cùng (2)

Nhìn mặt cắt bàn tay hoàng kim khiến ngươi ảo giác đây không phải tay của người sống mà được đúc bằng hoang kim. Vì mặt cắt bàn tay hiện rõ, mỗi miếng cơ bắp gân xương như đúc hoàng kim. Lúc hắc ám rơi xuống bàn tay nắm chặt con mắt hắc ám, lúc đập xuống mặt đất vẫn không buông. Bàn tay hoàng kim luôn chặt chẽ trấn áp con mắt hắc ám trừ vì nó mạnh ra còn vì mang theo chấp niệm mãnh liệt. Nên khi con mắt hắc ám bị luyện hóa thì bàn tay thả lỏng tự nhiên xòe ra. Với bàn tay hoàng kim như vậy, mặc kệ kiếm của nó là tồn tại thế nào cũng biết là siêu mạnh, không thì sao có thể móc con mắt hắc ám xuống. Dù không phải bàn tay hoàng kim phá bất tử bất diệt nhưng móc một con mắt từ thân thể bất tử bất diệt là rất khó khăn, Thủy Tổ bình thường không thể làm được. Quan sát kỹ bàn tay trừ giống đúc bằng hoàng kim ra, bàn tay khắc vô số phù văn, phù văn thượng cổ. Có thể khắc đại đạo phù văn vào bàn tay thì chắc chắn là tồn tại siêu nghịch thiên, Thủy Tổ không thể sánh bằng. Lý Thất Dạ nghiên cứu đại đạo phù văn trên bàn tay hoàng kim, kinh thán: - Hay cho một đại đạo thiên chương vô thượng, có thể sáng tạo thiên chương như vậy thiên hạ tuy lớn nhưng lo gì không đi được? Được Lý Thất Dạ khen như vậy rất hiếm hoi, phải là nghịch thiên không gì sánh bằng. Vì công pháp trên cõi đời hiếm cái nào có thể làm Lý Thất Dạ rung động. Lý Thất Dạ nhìn ra được chỉ bằng vào bàn tay hoàng kim không thể nào móc con mắt hắc ám xuống, nó làm được trừ vì chủ nhân bàn tay đủ mạnh cũng nhờ đại đạo phù văn khắc trên bàn tay hoàng kim. Đoán chừng đại đạo phù văn trên bàn tay hoàng kim không phải chủ nhân của bàn tay khắc vào, có một tồn tại càng nghịch thiên, cường đại hơn đã khắc nó. Chủ nhân bàn tay hoàng kim đã mạnh đến trình độ khiến người không dám tưởng tượng, có người càng mạnh hơn khắc đại đạo thiên chương như vậy, cuối cùng thành công móc con mắt hắc ám nhưng bàn tay cũng bị chặt đứt. Lý Thất Dạ cất bàn tay hoàng kim, mắt nhìn phương xa như muốn xuyên thấu bầu trời: - Một trận chiến tranh vô cùng thảm liệt. Mắt Lý Thất Dạ sâu thẳm, lạnh băng: - Nên đến thì không trốn thoát, vậy chiến đi, ta chờ. Khủng bố vô thượng lên tiếng: - Ngươi đã sẵn sàng chưa? Chúng sinh thiên địa đã chuẩn bị chưa? Những Chân Đế, Thủy Tổ chuẩn bị sẵn sàng rồi? Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói: - Chưa sẵn sàng gì nhưng phải chiến, thế gian hung hiểm làm sao cho ngươi chuẩn bị hết mọi thứ. Khủng bố vô thượng cười nói: - Nếu đúng vậy thì tốt. Con người có lòng chịu chết thì rất ghê gớm, dù ai ngã xuống cũng sẽ khích lệ người phía sau tiến lên. Nên bao nhiêu tiên hiền người trước ngã xuống, người sau tiến lên, biết rõ sẽ chết vẫn không sợ đi tới trước, đổ máu nóng. Khủng bố vô thượng tạm dừng rồi nói tiếp: - Đừng quên có quang minh thì có hắc ám, không thể tách lìa. Không phải ai cũng không sợ cái chết dũng cảm tiến lên. Có lẽ trước mặt ngươi, trong thế giới của ngươi trí mạng nhất không đến từ kẻ thù mà là người bên cạnh. Khủng bố vô thượng cười đầy bí hiểm: - Ngươi cho rằng tất cả sinh linh trên đời sẽ cùng ngươi kề vai chiến đấu sao? Lý Thất Dạ cười, dửng dưng nói: - Thế thì sao? Ta đi qua đâu là càn quét, ai cản đường thì giết không tha! Khủng bố vô thượng mỉm cười hỏi: - Dù là người thân thiết nhất của ngươi? Nụ cười của khủng bố vô thượng rất nhẹ, cảm giác rất đáng sợ, như ác ý đến từ sâu trong linh hồn nhưng cũng là hiện thực. Lý Thất Dạ trả lời như đinh đóng cột: - Dù là người thân thiết nhất! Khủng bố vô thượng cười nói: - Vậy ngươi và ta có gì khác nhau? Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách làm cứu tinh của thế giới? Lý Thất Dạ tùy ý cười nói: - Nên ta không phải chúa cứu thế, cũng không phải người thủ hộ. Ánh mắt Lý Thất Dạ kiên quyết nói: - Ta chỉ là một người chiến đấu đến cùng, chiến tới khi trời sụp, chiến đến phút cuối. Khủng bố vô thượng chậm rãi nói: - Sinh linh đồ thán. Lý Thất Dạ cười cười, nhắm mắt lại không bàn cãi gì nữa. Lý Thất Dạ tĩnh tọa trong Tẩy Tội viện, tham đạo tu hành, không quan tâm chuyện bên ngoài, lo tập trung tiêu hao luyện hóa khủng bố vô thượng trong đạo tâm. Hôm nay Triệu Thu Thực học sinh của Tẩy Tội viện đến hỏi thăm Lý Thất Dạ. Trong mấy ngày hắn ở Tẩy Tội viện hàng ngày Triệu Thu Thực đều đến hỏi. Triệu Thu Thực làm việc chân thành, viện trưởng đã giao học sinh mới Lý Thất Dạ cho gã chăm sóc thì gã không dám chểnh mãng. Triệu Thu Thực còn ợ Lý Thất Dạ ở Tẩy Tội viện không quen. Thấy Lý Thất Dạ mỗi ngày ngồi ngộ đạo, Triệu Thu Thực tốt bụng khuyên: - Sư đệ có muốn đi dạo không? Từ khi sư đệ đến học viện chưa từng ra ngoài, việc tu luyện không thể nóng lòng trong một ngày mà cần lâu dài. Hôm nay thời tiết sáng sủa, hay sư đệ đi ra ngoài làm quen hoàn cảnh học viện? Lý Thất Dạ đồng ý: - Nói rất hay, việc tu luyện không thể nóng lòng trong một ngày mà cần lâu dài. Lý Thất Dạ nhìn Triệu Thu Thực, cười nói: - Vậy đi dạo đi. Thấy Lý Thất Dạ đồng ý ra ngoài, Triệu Thu Thực bớt lo rầu, nhiệt tình giới thiệu: - Để ta làm hướng dẫn viên cho sư đệ! Triệu Thu Thực thầm lo Lý Thất Dạ không chịu ra ngoài, vì hắn đến từ Tội tộc, ít nhiều gì bị người ghét. Triệu Thu Thực lo Lý Thất Dạ tự ti vì xuất thân của mình. Lý Thất Dạ liếc sơ liền biết ý nghĩ của Triệu Thu Thực, hắn cười cười không chọc thủng. Triệu Thu Thực dẫn Lý Thất Dạ đi dạo trong Tẩy Tội viện, rất nhiệt tình kể đủ thứ chuyện kỳ thú cho hắn nghe. Tẩy Tội viện bao la mênh mông, có nhiều kiến trúc. Nhưng nơi có câu chuyện thú vị để kể thì rất ít. Tuy Tẩy Tội viện sừng sững thật lâu, thời gian xây dựng không muộn hơn bốn viện lớn khác, nhưng ít có người nào ra từ Tẩy Tội viện, càng không nói đến ahan tài kinh tài tuyệt diễm. Bởi vậy Tẩy Tội viện ít có nơi nào gắn liền truyền thuyết. Trăm ngàn vạn năm qua Tẩy Tội viện ít ra nhân tài không thể trách nó dạy học dở. Thử nghĩ xem Tẩy Tội viện ở Tẩy Tội thành, trừ con dân nơi đây ra nguyên đạo thống hiếm ai chịu bái vào Tẩy Tội viện, không có nhiều nguồn máu mới rất khó ra học sinh ưu tú. Tẩy Tội viện không giống bốn viện lớn khác, đạo thống có ức vạn con dân đều muốn trở thành học sinh của một học viện. Huống chi chỗ Tẩy Tội viện là nơi duy nhất trong đạo thống không có quang minh chiếu rọi. Tẩy Tội viện tuyền công pháp đều là thuật quang minh Viễn Hoang Thánh Nhân lưu truyền lại, ở nơi quang minh không thể chiếu rọi thì tu luyện công pháp quang minh nói dễ hơn làm.