Đế Bá

Chương 4029 : Lại Gặp Nàng

Học sinh xuất thân từ Tẩy Tội viện như Triệu Thu Thực rất bực bội dáng vẻ đó cuả nhóm Lộ Thế Mậu, nhưng bọn họ không làm gì được. Đám học sinh Triệu Thu Thực lúc này cảm thấy người đến từ Tội tộc như Lý Thất Dạ càng gần gũi với họ hơn. Qua vụ cãi cọ này dọc đường đi không ai nói chuyện, bọn họ vội vàng chạy về Tẩy Tội viện. Tẩy Tội viện là học viện lớn nhất Tẩy Tội thành, cũng là học viện duy nhất. Nguyên Tẩy Tội thành ai muốn tu đạo đa số chọn Tẩy Tội viện. Người có chút điều kiện thì sẽ rời xa quê hương tìm cách bái vào học viện khác. Nhưng xuất thân từ Tẩy Tội thành muốn bái vào học viện khác rất khó khăn, vì ít nhiều gì học viện khác sẽ kỳ thị họ. Trong mắt người khác thì đến từ Tẩy Tội thành là thấp hơn một bậc, bọn họ là hậu đại của tội nhân. Tẩy Tội viện rất lớn, chiếm diện tích rộng, học viện không chỉ là một học viện, nó có địa vị vô cùng quan trọng trong Tẩy Tội thành. có thể nói Tẩy Tội thành thuộc quyền quản lý của Tẩy Tội viện. Tẩy Tội viện được sáng tạo từ rất lâu rồi, có người cho rằng Tẩy Tội viện, Quang Minh Thánh Viện được sáng tạo cùng lúc. Có người nói Viễn Hoang Thánh Nhân tự tay tạo ra Tẩy Tội viện. Nên trong Quang Minh Thánh Viện có giả thiết thật ra Quang Minh Thánh Viện gồm năm học viện, trừ bốn học viện lớn ra còn thêm vào Tẩy Tội viện. Nhưng Tẩy Tội viện luôn rất yếu, không cách nào so sánh với bốn viện lớn khác. Cộng thêm Tẩy Tội viện ở trong Tẩy Tội thành, danh tiếng không ốt, khiến Tẩy Tội viện không được nổi tiếng. Trừ học sinh trong Tẩy Tội thành ra học sinh nơi khác không muốn bái vào Tẩy Tội viện, khiến Tẩy Tội viện càng xuống dốc. Sau khi vào Tẩy Tội viện, Đỗ Văn Nhụy dặn dò Triệu Thu Thực dàn xếp chỗ ở cho Lý Thất Dạ. Triệu Thu Thực là người làm việc đâu ra đấy. Mọi người đều cho rằng Lý Thất Dạ là Tội tộc nhưng Triệu Thu Thực không kỳ thị hắn, gã làm theo lời Đỗ Văn Nhụy sắp xếp chỗ ở tốt cho hắn. Lúc sắp đi Triệu Thu Thực còn dặn Lý Thất Dạ: - Sư đệ mới đến học viện, có chuyện gì cứ đến tìm ta, ta đi chỗ chiêu đãi tân sinh giúp một tay. Triệu Thu Thực chân thành và nhiệt tình, Lý Thất Dạ chỉ cười cười giục gã đi. Sau khi Triệu Thu Thực đi Lý Thất Dạ ngồi bên giường nhắm mắt như đang ngủ. Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ chậm rãi nói: - Nhìn đủ chưa? Có tin là chọc giận ta là một bàn tay đủ sức kéo tông môn các ngươi từ trên trời xuống không? Xung quanh Lý Thất Dạ không có người, lời hắn nói như cho không khí nghe. Lý Thất Dạ dứt lời thì không khí dao động, một người xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ. Một nữ nhân, mặc áo xanh, không thấy rõ mặt mũi. Nàng là nữ nhân đeo mạn che mặt đã gặp nhóm Trần Duy Chính trong chòi nghỉ mát, sau đó nàng và hòa thượng bị Lý Thất Dạ hù sợ bỏ đi. Nay nữ nhân lại xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ, lặng yên không tiếng động, dường như không ai phát hiện ra nàng. Nữ nhân người bao trong áo xanh khom người hướng Lý Thất Dạ, giọng như chim vàng anh hót, vẻ mặt cung kính không dám lỗ mãng: - Tiểu nữ tử không có ác ý với tiền bối, tiểu nữ tử chỉ chỉ muốn kết nghiệp duyên. Lý Thất Dạ ngồi yên, không thèm hướng mí mắt lên: - Bằng vào ngươi có thể ác ý với ta? Ngươi và hòa thượng kia hợp tác thì ta một ngón tay, một chiêu là đè bẹp các ngươi. Nữ nhân khoanh tay đứng, nàng không dám lỗ mãng sơ sẩy, cung kính đứng yên. Nàng theo dõi đến tận nơi này đã biết sự đáng sợ của Lý Thất Dạ, nàng hiểu rõ hắn nói không hề khoa trương, một bàn tay của hắn đè xuống là nàng không chống cự được. Lý Thất Dạ tùy ý nói: - Có thể từ Tiên Ma đạo thống tìm đến đây thì ngươi có chút bản lĩnh. Nữ nhân không dám giấu diếm, vội đáp: - Không giấu gì tiền bối, ta được lão tổ tông ban cho một bảo bối có thể thôi diễn ra chút dấu chân của tiền bối. Lý Thất Dạ không để bụng: - Hòa Bích có chút thủ đoạn, thôi diễn xem như một tuyệt kỹ. Nghe Lý Thất Dạ nói, nữ nhân giật mình kêu lên: - Tiền bối quen Thủy Tổ của chúng ta? Lý Thất Dạ cười nói: - Không quen, nếu nàng ta dám dòm ngó thiên mệnh thì nên biết ta đã đến. Tu luyện Thiên Thư đó có chút bản lĩnh, nhưng dấu chân của ta không phải nàng ta có thể dòm ngó! Không phải các ngươi có thể tính! Nữ nhân sợ hãi đổ mồ hôi lạnh: - Là tiểu nữ tử hồ đồ, có mắt mà không thấy Thái Sơn. Nàng hiểu rất rõ Lý Thất Dạ khủng bố cỡ nào. Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói: - Ngươi không quá ngốc, tốt hơn hòa thượng một chút. Nữ nhân cúi đầu đứng nghe lời răn, không dám hó hé tiếng nào. Lúc này Lý Thất Dạ tha mạng cho nàng đã là ban ơn, dù nàng có xuất thân bất phàm, núi dựa mạnh đến đâu cũng không đáng lọt vào mắt hắn. Nàng không khác gì con kiến đối với Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ ngồi, liếc qua nàng: - Ngươi đã giỏi về bói vậy tính ra cái gì? Bị Lý Thất Dạ liếc một cái nữ nhân thở phào, đây đã là ưu ái, được hắn nhìn một cái rất không dễ dàng. Nữ nhân thành thật trả lời: - Thưa tiền bối, đệ tử đạo hạnh cạn không thể bói ra đại khái, chỉ biết tương lai tối tăm không thể dòm ngó. Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói: - Ngươi không có tư cách dòm ngó. Nữ nhân nói: - Đệ tử hổ thẹn. Đệ tử xuống núi vì một lời nói của lão tổ tông vào đời tìm kiếm, muốn kết nghiệp duyên, bởi vậy mạo phạm tiền bối. Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói: - Trời sẽ biến, hung nhân ra. Nữ nhân nói: - Đúng rồi thưa tiền bối. Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi: - Vậy ngươi thấy sao? Nữ nhân do dự nhìn Lý Thất Dạ, nàng cúi đầu nói: - Nếu trời sẽ đổi, theo đệ tử thấy có lẽ tiền bối là chúa cứu thế. Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói: - Chúa cứu thế? Có lẽ trong lòng ngươi đồng ý ta là hung nhân đó. Nữ nhân nói nhanh: - Lão tổ tông để lại châm ngôn, đệ tử nông cạn không dám phỏng đoán nhiều, dù có đoán cũng chỉ tính sai. Lý Thất Dạ cười nói: - Ai là cứu tinh, ai là hung nhân thì không biết, nhưng đúng là trời sẽ biến, không chừng Tam Tiên giới sẽ thành tro bụi từ nay biến mất. Nữ nhân hoảng sợ hỏi: - Có thật không? Lý Thất Dạ cười khẽ: - Toán Mệnh tiên sinh có lẽ lừa ngươi ba trăm năm, ngươi cảm thấy ta sẽ lừa ngươi sao? Khi Hòa Bích để lại lời này đã nhắc nhở đệ tử như thế nào? Nữ nhân lòng rung động. Lý Thất Dạ không cần lừa nàng, huống chi câu này là Thủy Tổ của bọn họ để lại nhắc nhở thiên hạ, bây giờ hắn nói như vậy thì chắc đúng tám chín phần mười.