Đế Bá

Chương 4015 : Sự Hấp Dẫn Cúa Sống Suốt Đời (2)

Đó là sinh vật lạ chưa từng thấy, đừng nói người đời, Lý Thất Dạ lần đầu tiên thấy sinh linh như vậy. Trước kia trong một số điển tịch vô cùng cổ xưa từng có ghi chép, nhắc vài chữ nhưng chỉ là truyền thuyết, như thật như giả. Ghi chép vài câu cũng không nói rõ là thứ gì, chỉ mơ hồ nhắc. Con khủng bố vô thượng này có đôi sừng, trong sừng vàng ánh tím, rất tinh xảo mà thượng cổ, dường như nó trải qua vô số năm tháng trui rèn. Đôi sừng tỏa ra hơi thở tuyen cổ, lực lượng thời gian tràn ngập trong đôi sừng khiến người nhìn liền biết đôi sừng siêu khủng bố, cõi đời không có binh khí nào sánh bằng đôi sừng này. Khủng bố vô thượng có ba con mắt, nếu nói đôi mắt trái phải là đoạn âm dương thì con mắt thì ba là chưởng luân hồi. - Chỉ hận ta chưa trở về đỉnh cao, bị bọn chúng hao mòn sống suốt đời, không thì ngươi làm gì được ta? Hôm nay ta phải đoạt xá ngươi! Giọng khủng bố vô thượng cổ xưa, dù không dùng ngôn ngữ hiện giờ cũng dễ hiểu. - Không có nếu như. Trong đạo tâm Lý Thất Dạ chúa tể tất cả, tiêu diệt mọi thứ. Bất cứ tồn tại nào muốn đối kháng ý chí của hắn là điều không thể, cuối cùng không cách nào tốn khỏi vận mệnh bị hao mòn hết. Đặc biệt bị Thái Sơ Nguyên Mệnh áp chế trấn nhốt, khủng bố vô thượng chỉ có nước bị Lý Thất Dạ tiêu hao. Khủng bố vô thượng mạnh đến không thể tưởng tượng, tiếc rằng lọt vào bẫy của Lý Thất Dạ, đoạt xá hắn không thành công ngược lại bị hắn nhốt trong đạo tâm. Khủng bố vô thượng chậm rãi nói: - Mặc kệ ngươi trốn tránh cỡ nào, chúng sinh đối kháng ra sao thì cuối cùng chỉ có đường hủy diệt, các ngươi không thể tốn thoát. Khủng bố sẽ giáng lâm, chúng ta sẽ không bỏ qua bữa tiệc lớn Thao Thiết này! Lý Thất Dạ không giật mình, hắn rất bình tĩnh ung dung, hoàn toàn không chịu khủng bố vô thượng ảnh hưởng: - Ta chờ. Ba con mắt của khủng bố vô thượng nhìn Lý Thất Dạ, hỏi: - Ngươi không muốn trường sinh sao? Trường sinh thật sự, sống suốt đời không chết. Lý Thất Dạ cười khẽ: - Bây giờ ta đang trường sinh. Khủng bố vô thượng lắc đầu nói: - Không, ta nói trường sinh trường sinh khác với của ngươi. Trường sinh của ngươi chỉ thành lập trong thế giới của ngươi, ngươi vẫn chỉ là hạt bụi, chẳng qua sống lâu hơn chút. Như một cọng cỏ nhỏ, ngươi trường sinh chẳng qua là cọng cỏ sống lâu hơn, khỏe mạnh hơn, nhưng ngươi vẫn chỉ là cỏ cây. Nếu có ngày ngươi không phải là cỏ cây thì sao? Nói đến đây ba con mắt của khủng bố vô thượng sâu thẳm: - Ngươi là cỏ cây thì mặc kệ có lớn lên khỏe mạnh, sống lâu cỡ nào cũng không chạy khỏi số mệnh. Như cỏ dại sẽ có ngày bị trâu dê thè lưỡi cuốn vào bụng. Nếu ngươi nhảy ra thì sao? Nếu không là cọng cỏ nhỏ nữa? Ngươi không chỉ chúa tể mạng sống của mình, không chỉ chúa tể mảnh thảo nguyên này. Ngươi chi phối tất cả, vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi. Giọng khủng bố vô thượng tràn ngập hấp dẫn nói: - Khi đứng ở vị trí này, khi ngươi đưa mắt nhìn, tất cả ảo diệu chỉ là mây khói trong mắt của ngươi, mọi thứ chỉ là vội vàng thoáng nhìn. Không có gì đẹp hơn tuyên cổ, không có gì khiến người say đắm hơn sống suốt đời. Lý Thất Dạ cười khẽ: Nhưng cuối cùng ngươi thành cá trong chậu của ta, nếu mọi thứ trên cõi đời đối với ngươi chỉ là bữa tiệc lớn Thao Thiết, vậy bây giờ ngươi là đồ ăn trong miệng ta. Khủng bố vô thượng không giận, tiếp tục bảo: - Ngươi vẫn chưa hiểu, không trách ngươi, bởi vì ngươi chỉ đứng trong thế giới của ngươi, đứng trong trần thế. Dù ngươi có trí tuệ đến đâu, thấy xa bao nhiêu thì vẫn bị cực hạn. Sống suốt đời, khi ngươi thành tựu nó rồi sẽ thấy vợt rất xa tưởng tượng của ngươi. Khi ngươi thật sự sống suốt đời mới cảm nhận được ảo diệu, vẻ đẹp của nó. Nó làm người không nỡ bỏ đi, so với nó thì mọi thứ trên đời thật nhạt nhẽo. Lý Thất Dạ không dao động, cười cười: - Thế thì sao? Khủng bố vô thượng rất có kiên nhẫn, chậm rãi nói: - Ta biết sớm muộn gì ngươi sẽ hao mòn ta hết, ta không nghi ngờ quyết tâm của ngươi. Ngươi sẽ hao mòn ta đến thành mây khói, ngươi thậm chí cắn nuốt mọi thứ của ta, tan rã tất cả của ta. Nhưng có một số thứ là truyền miệng, ví dụ sống suốt đời, ví dụ ảo diệu sinh mệnh thật sự. Nếu ngươi thấy hứng thú thì ta có thể nói cho ngươi biết. Lý Thất Dạ ở trong đạo tâm không dao động, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cười cười: - Không có hứng thú. Có vẻ khủng bố vô thượng rất rảnh, bị Lý Thất Dạ siêu mạnh trấn áp mà nó chịu đựng đau khổ tán gẫu với hắn. - Ta biết ngươi trả giá cố gắng rất nhiều, ngươi trả giá cả đời mình muốn cứu thế giới. Nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi không cứu được ai trong thế giới của mình. Đừng nói là thế giới của ngươi, dù là quá khứ hay tương lai, chưa từng có ai cứu được. Ngày nào còn có sống suốt đời thì không ai bỏ được, đây là thứ đẹp nhất. Ví dụ như ta, dù ta chết, mọi thứ có thành tro bụi, tin ta đi, có ngày sẽ có người đi đến bước kia, sẽ có người làm chuyện như vậy. Mặc kệ khủng bố vô thượng múa mép khua môi thì Lý Thất Dạ lù lù không nhúc nhích, như đã ngủ. Mặc dù Lý Thất Dạ bế quan trong Tổ điện nhưng thật ra hắn không ở trong điện. Lý Thất Dạ đang ở nơi như đại dương mênh mông vô tận, bốn phía dậy sóng không phải nước biển mà là thiên địa tinh khí, đại đạo tinh hoa, chân khí đậm đặc. Sóng lớn dâng lên, có thể thấy vô số phù văn lăn lộn trong sóng. Mỗi phù văn ẩn chứa ảo diệu vô thượng, từng phù văn bày ra thiên chương vô thượng, công pháp vô thượng. Khi ngước nhìn lên trời thấy ánh sao rực rỡ, ánh sao rơi điểm xuyết thế giới, khiến thế giới này thật xinh đẹp, tràn đầy sức sống. Nhưng lấp lánh trên bầu trời không phải các vì sao mà là những pháp tắc đại đạo bàn cứ. Khi vô số vì sao rơi rụng trong biển cả chúng nó hóa thành đạo văn vô số kể. Trong thế giới như vậy mọi thứ phối hợp chặt chẽ, sinh sôi không dứt, luân hồi vô tận, tuần hoàn vô biên. Trong thế giới đó không có thời gian, không có không gian, ngươi ở đây sẽ được trường sinh bất tử trong truyền thuyết. Đây chính là đạo nguyên, đạo nguyên của Tiên Ma đạo thống. Với Tiên Ma đạo thống thì đạo nguyên là gốc của họ, là đại biểu tất cả của đạo thống. Với các đời đệ tử Tiên Ma đạo thống thì đạo nguyên luôn là một điều bí ẩn. Có người nói Bát Quái Cổ quốc từng chấp chưởng đạo nguyên của Tiên Ma đạo thống, có người nói lúc Hộ Sơn tông ở đỉnh cao từng chấp chưởng đạo nguyên.