Đế Bá
Chương 330 : Thể Ma Thôn Thiên (1)
- Rống…
Cự thú cuồng hống một tiếng, há mồm liền hướng Lý Thất Dạ nuốt đi, miệng rộng như bồn máu nuốt vào, có thể ăn thần linh, có thể nuốt nhật nguyệt, đừng nói là Cổ Thánh, coi như là Thánh Tôn nhìn thấy một màn này chỉ sợ cũng là biến sắc.
- Mở…
Ở thời điểm này, trong tay Lý Thất Dạ nắm lấy Lục Đạo Kiếm, bất khả tư nghị là, trong nháy mắt này, Lục Đạo Kiếm chính là một kiếm tách ra thành hai kiếm, Lục Đạo Liên cùng Bồ Ma thú thủy căn thoáng cái tách ra, thành hai thanh kiếm!
- Thương sinh vi niệm!
Lý Thất Dạ hét lớn một tiếng, hai kiếm trùng thiên! Trong nháy mắt, hai cây đại thụ sinh trưởng ở trong tay Lý Thất Dạ, một cây chính là Lục
Đạo Liên, nguy nga thẳng vào trời xanh, một cây chính là Bồ Ma Thụ, như ma chưởng đâm vào thiên khung.
Một kiếm cực dương, một kiếm cực âm, một kiếm chí bạch, một kiếm chí hắc, hai kiếm đâm ra, tựa như là hai cái cực hạn, nhưng mà, cực dương cực âm, đều là sinh khí dạt dào, một bên sinh thần, một bên sinh ma, trong nháy mắt này, bên trong hai kiếm thai nghén ra vô tận sinh linh!
Tựa như có ức vạn sinh linh đều sinh trưởng ở bên trong cực dương cực âm này, cuối cùng hóa thành thế giới nhân tài đông đúc.
Một kiếm làm một thế! Một kiếm này đã đạt đến cảnh giới không cách nào tưởng tượng! Đây là Nhân tài kiếm bên trong Tam Tài kiếm pháp của Lý
Thất Dạ! Hơn nữa, một kiếm này cũng gánh chịu lấy thần uy của Lục Đạo
Kiếm!
Phốc…
Một kiếm tranh thiên, chặn hung miệng của Tỳ Hưu, khiến nó cắn không xuống.
Gặp một kiếm này, Bạch Kiếm Chân tinh thông kiếm đạo nhất cũng hai mắt phát lạnh, kiếm ý cuồn cuộn, nàng so với bất luận kẻ nào đều tinh thông kiếm đạo, một kiếm này, nàng biết ý vị như thế nào, một kiếm chi uy, nàng liền minh bạch, Lý Thất Dạ đã tinh thông kiếm đạo tam muội! Kiếm hóa chúng sinh, một kiếm một thế giới. Ý vị này Lý Thất Dạ ở trên kiếm đạo đã có thành tích kinh người!
Ánh mắt của Bạch Kiếm Chân nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ thật lâu không thả, hai mắt hàn ý nhảy lên, nóng lòng không đợi được, Lý Thất Dạ ở trên kiếm đạo càng cường đại, lại càng để cho nàng hưng phấn, đối thủ khó được.
Nếu Bạch Kiếm Chân biết, kiếm đạo đối với Lý Thất Dạ mà nói, cái kia bất quá là hạ bút thành văn, không phải truy cầu cuối cùng của hắn, vậy cũng không biết nàng sẽ nghĩ gì.
Về phần Bảo Trụ Thánh Tử, ánh mắt của hắn càng là lạnh tới cực điểm, hắn biết Lý Thất Dạ tu luyện Trấn Ngục Thần Thể, hắn đã xem Lý Thất Dạ là cường địch lớn nhất, nhưng mà không nghĩ tới, Lý Thất Dạ cường đại không chỉ là thể chất! Cường địch như vậy, đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một uy hiếp đáng sợ!
- Giết…
Nam Thiên Hộ Đô cuồng hống một tiếng, tám cái mệnh cung trên đỉnh đầu hắn sáng chói. Tất cả sinh mệnh lực đều trả lại cho bát cung quốc độ, lấy sinh mệnh chi lực vô cùng vô tận thúc giục Tỳ Hưu, ở thời điểm này, Tỳ Hưu tựa như sống lại, hai mắt như là mặt trời, miệng rộng y nguyên cắn xuống, cắn lấy một kiếm trùng thiên của Lý Thất Dạ, cắn đến kiếm mang của Lý Thất Dạ lập tức thất sắc!
Nhưng mà, Lục Đạo Kiếm chính là Chân Thần thủy căn, Tỳ Hưu muốn cắn đứt một kiếm này của Lý Thất Dạ nói dễ vậy sao.
- Đây là Đế kiếm sao?
Nhìn thấy Lục Đạo Kiếm của Lý Thất Dạ vậy mà nghịch thiên như thế, không biết để bao nhiêu người đố kỵ đến phát điên!
Ở thời điểm này, tất cả mọi người ý thức được, coi như thanh kiếm này của Lý Thất Dạ không phải đế kiếm, chỉ sợ cũng kém không xa!
- Nam Thiên huynh, chúng ta giúp ngươi một tay!
Gặp Lý Thất Dạ nghịch thiên như thế, một hoàng trong Giang Tả Lục Hoàng quát to.
- Không cần…
Nam Thiên Hộ Đô trầm giọng nói, bởi vì hắn còn chưa dùng toàn lực, hắn cũng không muốn lập tức chém giết Lý Thất Dạ, có thể bắt sống càng tốt hơn.
Oanh…
Một tiếng vang thật lớn, nhưng mà, lời nói của Nam Thiên Hộ Đô vẫn chưa nói xong, thần uy mênh mông, trong nháy mắt, Lục Hoàng đã tế ra một vật, vật ấy vừa ra, đại trận tịch quyển thiên hạ, này là trận đồ! Giang Tả
Lục Hoàng cùng sáu chi thiết kỵ trong nháy mắt bị trận đồ cuốn vào, đều chiếm trận vị!
Rống…
Một tiếng rồng gầm vang lên, ở thời điểm này một đầu Thanh Long to lớn chiếm giữ ở phía trên bầu trời, Thanh Long dài vạn dặm, thô to vô cùng, mỗi một mảnh lân giáp đều tản mát ra quang mang thanh lạnh.
- Hiền Vương trận đồ, Hiền Vương Lục Đãng trận!
Vừa thấy được một màn này, có lão giáo chủ không khỏi nghẹn ngào hét lớn.
- Đây là Giang Tả Hiền Vương lưu lại trận đồ, này là một biến hóa trong Hiền Vương Lục Đãng trận … Long đãng.
Nhìn thấy Thanh Long to lớn vòng ở trên bầu trời, không biết bao nhiêu người vì đó sắc mặt đại biến.
Oanh…
Một tiếng vang thật lớn, một cái cự trảo của Thanh Long hướng Lý Thất Dạ chộp tới, trong nháy mắt, long trảo tựa như sơn mạch thô to thoáng cái đem Lý Thất Dạ nhéo vào trong tay.
- Thiên mệnh do ta!
Lý Thất Dạ cuồng hống nói, quanh thân quanh quẩn tinh hà vô tận trong nháy mắt sáng loá, tất cả tinh hà tựa như là hóa thành vòm trời mênh mông vô tận, tạo ra một vùng thế giới, muốn ngăn trở long trảo nắm mình!
Nhưng mà, cái long trảo chi uy này, không có thua kém miệng Tỳ Hưu của
Nam Thiên Hộ Đô chút nào, ở dưới long trảo nắm chặt, thiên mệnh bí thuật y nguyên giãy không ra long trảo.
- Tiểu bối, ngươi giết tử tôn của ta, giết vạn chúng Giang Tả thế gia ta, hai tay dính đầy máu tươi con em Giang Tả thế gia ta. Hiện tại ngươi đầu hàng, Giang Tả thế gia ta lòng dạ từ bi, có thể tha cho ngươi một mạng!
Thanh Long há miệng, truyền ra thanh âm của một vị Hoàng giả trong Giang Tả Lục Hoàng.
Lúc này, Giang Tả Lục Hoàng tỏ thái độ, Nam Thiên Hộ Đô sầm mặt lại, hừ lạnh một tiếng, trong nội tâm bất mãn, nhưng, cũng không tại chỗ vạch mặt, Giang Tả Lục Hoàng "Hiền Vương Lục Đãng trận" là khó đối phó.
Nam Thiên Hộ Đô ra tay, Giang Tả Lục Hoàng cũng xuất thủ, trên thực tế, tất cả mọi người nhìn ra được, Nam Thiên Hộ Đô còn không có dùng toàn lực, hắn là muốn bắt sống Lý Thất Dạ.
Hiện tại Giang Tả Lục Hoàng cũng đâm một tay, Lục Hoàng liên thủ, sáu chi thiết kỵ hóa thành "Hiền Vương Lục Đãng trận", thực lực tuyệt đối không kém Đại Đạo Thánh Nam Thiên Hộ Đô!
Lúc này, không ít người đều nhìn nhau một cái, bất luận là nhất phương giáo chủ, hay là nhất quốc chi quân, ở thời điểm này đều hiểu, Nam
Thiên Hộ Đô cũng tốt, Giang Tả Lục Hoàng cũng được, đây cũng không phải là chém giết Lý Thất Dạ đơn giản như vậy.
Giang Tả Lục Hoàng lời thề son sắt, muốn vì Giang Tả Hầu báo thù, muốn vì đệ tử đã chết báo thù, trên thực tế, chỉ sợ là muốn giam giữ Lý Thất
Dạ, mà Nam Thiên Hộ Đô cũng ôm ý nghĩ như vậy.
Ở thời điểm này, đại nhân vật đều hiểu, lúc này, thù hận gì đều không trọng yếu, trọng yếu là, Lý Thất Dạ người mang Thiên mệnh bí thuật, có được vô thượng thể thuật, đây mới là trọng điểm!
Thiên mệnh bí thuật, vô thượng tiên thể thuật, bất luận là một môn tuyệt kỹ nào, đều là để người trong thiên hạ điên cuồng, để bất luận truyền thừa, bất kỳ cương quốc gì cũng vì đó thèm chảy nước miếng, bao quát đế thống tiên môn!
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
136 chương
769 chương
1020 chương
128 chương