Đế Bá
Chương 151 : Thần thụ che trời (2)
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Chỉ cần ngươi tận tâm tận lực, sớm muộn sẽ có một ngày ta sẽ truyền toàn bộ thất bát giải cho ngươi. Ngươi có lẽ hiểu chỉ cần ngươi tận tâm tận lực, một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành Họa Thần thứ hai.
- Ngươi, ngươi nhìn thấy lão tổ tông chưa?
Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, làm cho Ngưu Phấn rung động, đôi mắt mờ mịt, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Lý Thất Dạ, tinh tế nhớ tới, thế gian chỉ có một tồn tại biết rõ thập bát giải của tộc hắn! Lý Thất Dạ biết rõ thập bát giải, chuyện này ý nghĩa hắn nhìn thấy tồn tại trong truyền thuyết
- Cái này không trọng yếu.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Ngươi hết sức tận tâm làm việc cho ta, một ngày nào đó ngươi sẽ là thần!
- Chỉ cần công tử ra lệnh một tiếng, Ngưu Phấn sẽ xông pha khói lửa!
Ngưu Phấn nằm rạp người hành lễ.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói ra:
- Hiện tại ngươi cẩn thận nghe kỹ, ta cũng không muốn nói lần thứ hai, đừng ném mặt mũi của tộc các ngươi.
Ngưu Phấn thu liễm tâm thần, khom người ngồi xuống, chăm chú lắng nghe Lý Thất Dạ nói từng câu từng chữ.
Lý Thất Dạ truyền thụ cho Ngưu Phấn thất giải xong, liền chuẩn bị rời đi, hắn cũng không ý định ở đây lâu. Nhưng mà dùng đạo hạnh Lý Thất Dạ hiện tại, Cổ Thiết Thủ vẫn không có gì lo lắng.
- Mang theo món này, có thể giúp ngươi hộ thân!
Thời điểm tiễn dưa, Cổ Thiết Thủ mang bức họa tiên đế đưa cho Lý Thất Dạ, trịnh trọng nói ra.
Trong mắt Cổ Thiết Thủ xem ra, hiện tại Lý Thất Dạ quá trọng yếu với Tẩy Nhan Cổ Phái, nếu như Lý Thất Dạ có chuyện gì, với Tẩy Nhan Cổ Phái mà nói là đả kích quá lớn, đây không phải Tẩy Nhan Cổ Phái có thể thừa nhận.
Lý Thất Dạ lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Cổ trưởng lão,ta cũng không phải đóa hoa trong phòng. Những mưa gió kia đối với tu sĩ mà nói chỉ là thứ bình thường. Lại nói ta dám đi một mình, ta cũng có nắm chắc.
- Theo ta thấy, Thánh Thiên Giáo sẽ không chết tâm đâu, Cổ trưởng lão vẫn nên cẩn thận một chút, có bức họa tiên đế thì ít nhất có thể đồ diệt bọn chúng một hai lần.
Lý Thất Dạ nói xong, trả bức họa tiên đế cho Cổ Thiết Thủ.
Thấy Lý Thất Dạ kiên quyết như thế, Cổ Thiết Thủ cũng yên lặng thu hồi bức họa tiên đế, cuối cùng dặn dò nói ra:
- Cẩn thận một chút, nhanh chóng quay về.
- Trưởng lão yên tâm đi, ta lần này đi ma luyện đạo hạnh, ngắn thì ba tháng, lâu thì một năm.
Lý Thất Dạ nói ra.
Sau đó là Lý Sương Nhan, Cổ Thiết Thủ, Ngưu Phấn tới đưa tiễn, thậm chí là Đồ Bất Ngữ nói ít cũng tới, về phần Nam Hoài Nhơn tự xưng là chó săn của Lý Thất Dạ không có tới, ngay cả Lý Sương Nhan cũng không mang theo, hắn cũng hiểu nhất định không mang theo hắn.
Thời điểm chia tay, Lý Thất Dạ nhìn qua Đồ Bất Ngữ ít nói, nói ra:
- Ngươi muốn đi con đường của sư tổ, một câu không khách khí mà nói, ngươi đi không thông. Ngươi đi đường này đã quá trễ, hơn nữa ngươi không có cơ duyên và ma luyện của tổ sư. Nhưng mà ngươi có thể sở tu Chiến
Thần Quyết, tương lai một khi trở thành đại hiền, hẳn là đại hiền công phạt rất mạnh, trong đại hiền đồng cấp không ai sánh được với ngươi.
Chiến Thần Quyết, Lý Thất Dạ quá rõ ràng, đó là công pháp thời đại cổ xưa, là một môn công pháp khó lường, có thể nói là kinh điển.
Năm đó chính hắn truyền thụ pháp quyết này cho Minh Nhân tiên đế, cuối cùng hắn thành tựu một đời tiên đế vô địch.
- Đa tạ sư huynh chỉ điểm, về sau tiểu đệ sẽ tu tập pháp quyết này.
Đồ Bất Ngữ khom người, cười tủm tỉm nói.
Đồ Bất Ngữ luôn tự xưng "Tiểu đệ ", làm cho đám người Cổ Thiết Thủ nổi lên vẻ nghi ngờ, Đồ Bất Ngữ có khả năng còn lớn tuổi hơn Cổ Thiết Thủ nhiều, đứng trước ămtj Lý Thất Dạ xưng tiểu đệ, đúng là khó tin nổi!
Thọ pháp, mệnh công, thức thuật chính là ba cách xưng hô công pháp của tu sĩ. Thức thuật, ở trình độ rất lớn chỉ ghi đạo pháp công phạt phòng ngự thuần túy, nói rõ hơn chính là chiêu thức.
Trên thực tế, rất nhiều mệnh công đều có chiêu thức hộ mệnh công phạt.
Nhưng mà không phải mỗi môn công pháp đều dùng nó xây dựng đạo cơ.
Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa thức thuật và mệnh công, thức thuật không thể dùng để trúc đạo cơ, không thể dùng luyện chân mệnh, nó là công pháp chiêu thức phạt địch hộ mệnh.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ chia tay với đám người Cổ Thiết Thủ, rời khỏi thánh thổ an toàn ngàn dặm này.
Lý Thất Dạ rời đi, nhắm chuẩn phương hướng và đi về hướng tây. Lúc này
Lý Thất Dạ rời khỏi đám người Cổ Thiết Thủ, hắn có mục đích của mình, trừ mượn việc này đi phía tây ma luyện ra, đồng thời Lý Thất Dạ còn muốn xử lý chuyện riêng của mình.
Lý Thất Dạ tự hành tu luyện, ma luyện chính mình, hắn cũng không hy vọng có đám người Cổ Thiết Thủ ở bên người, một, hắn còn không muốn người khác nhìn thấy uy lực tiềm năng lớn nhất của "Trấn ngục thần thể"! Hai, hắn còn có một chút thủ đoạn, hắn cũng không hy vọng những người khác nhìn thấy.
- Rống --
Nhưng mà Lý Thất Dạ mới rời khỏi thánh địa chưa tới trăm dặm, hắn gặp phải một con thiên thú. Tuy nơi này còn cách Quế Liên Thụ không xa, nhưng vẫn có một ít thiên thú ở quanh đây! Đương nhiên loại thiên thú trăm vạn năm sẽ không dám ở nơi này.
Lúc này con thiên thú ngăn ở trước mặt Lý Thất Dạ, chỉ thấy thiên thú này bộ dáng giống tê giác, nhưng mà thân thể còn lớn hơn tê giác gấp ba lần, một cái sừng sắc bén như kiếm.
Trong lỗ mũi thiên thú này phun ra từng hơi khí nóng, nhiệt độ rất cao, một khi bị phun trúng không chỉ tổn thương đơn giản như vậy.
- Kiếm Tê Ngưu.
Lý Thất Dạ xem xét thiên thú chặn đường, khoan thai thong dong nói với nó:
- Thiên thú ngàn năm cũng dám đứng ra. Thức thời thì nhường đường, bằng không cẩn thận ta tàn sát ngươi, lấy thú tủy và đoạt đạo cốt của ngươi.
Đông -- đông -- đông --
Nhưng mà ngàn năm Kiếm Tê Ngưu dùng cái chân thô nhám của mình nện vào mặt đất phía sau, lui về phía sau vài bước, dùng làm khí thế lao tới trước.
- So lực trùng kích với ta?
Thấy Kiếm Tê Ngưu không lùi, Lý Thất Dạ cười lên sau đó xông thẳng về phía trước.
Oanh -- oanh -- oanh --
Sau khi kéo dài khoảng cách và Kiếm Tê Ngưu xông tới, tốc độ cực nhanh, lực trùng kích to lớn, không chút nghi ngờ, nó trùng kích tới chỉ sợ có thể đụng gẫy một ngọn núi nhỏ.
Kiếm Tê Ngưu chính là tê giác hạng nặng, hơn nữa lực lượng và tôc độ bộc phát cực nhanh, công kích của nó cũng đơn giản, chỉ là trùng kích trực tiếp, một khi bị lọt vào trong trùng kích thì sừng của nó sẽ đâm thủng người, hoặc bị nó nện thành bánh thịt.
Oanh -- oanh -- oanh --
Kiếm Tê Ngưu trùng kích kinh người, nhưng mà Lý Thất Dạ trùng kích càng kinh người, lúc hắn trùng kích thì bước chân đạp lên mặt đất, đại địa lập tức chìm nổi, hắn tùy tiện phát huy "Trấn ngục thần thể ", cũng nặng hàng tỉ quân.
Oanh --
Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ cùng Kiếm Tê Ngưu va chạm với nhau, thân thể
Kiếm Tê Ngưu bị đụng bay, dùng tốc độ cực nhanh lui ra sau, máu tươi phun ra như mưa to, dưới va chạm này Kiếm Tê Ngưu ngay cả cơ hội kêu thảm thiết cũng không có, gân cốt toàn thân đứt vỡ.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
136 chương
769 chương
1020 chương
128 chương