Độc Sủng Nam Hậu

Chương 34 : Duẫn tuyết là vương phi !

Chúng ta cuối cùng cũng đến hoàng cung Lãnh quốc. Vừa mới tiến vào các đại thần liền quỳ xuống, Lãnh Nhược Tư ôm ta đi vào, hắn lo lắng hỏi “Triệt Nhi vẫn là rất lạnh sao?” Ta gật gật đầu, thật sự cảm thấy rất lạnh, mọi người Lãnh Nhược Tư quan tâm ta như vậy thì hoàn toàn choáng váng “Hoàng Thượng cát tường” Chúng đại thần hô lớn. “Ân, đứng lên đi !” Một lão đại thần đi tới cười cười hỏi “Hoàng Thượng, vị tiểu thư này là?” Hoàng Thượng không phải đi cưới Vương gia Mộ Dung quốc sao? Như thế nào lại ôm một tiểu thư trở về cơ chứ? Ta sinh khí nhìn chằm chằm Lãnh Nhược Tư, tay vụng trộm ở trên lưng hắn ra sức nhéo, hắn khẽ nhíu mày. Lão già này đúng là không biết sống chết mà “Hoàng Thượng, hoàng hậu đâu? Ngài không phải đi tiếp hắn sao?” Nghe thế ta càng dùng sức nhéo hắn “Hết thảy im miệng cho trẫm. Duẫn Tha ngươi tốt nhất cũng đừng mở miệng” Lãnh Nhược Tư nhìn về phía nam nhân anh tuấn bên cạnh. Chết tiệt, Triệt Nhi chán ghét nhất chính là việc người khác nói hắn giống nữ nhân, bọn họ thế nhưng lại mở miệng nói, chẳng phải nói quốc quân như hắn mệnh quá dài hay sao? Một trận gió lạnh thổi đến, ta lạnh phát run “Tiến vào tẩm cung rồi nói sau” Lãnh Nhược Tư ôm ta đi vào. Trở ra “Người đâu, đem cửa sổ, cửa chính đóng lại, đem ấm lô làm ấm rồi đưa lại đây” Lãnh Nhược Tư phân phó. Thái giám, cung nữ vội vàng chiếu theo lời hắn nói mà làm, Lãnh Nhược Tư truyền đạt cung nữ mang ấm lô đem tới trong lòng ta “Triệt Nhi, tốt hơn chưa?” Hắn lo lắng nhìn ta. Ta gật gật đầu “Duẫn Dung lại đây nhìn xem thân thể Triệt Nhi thế nào ?” Duẫn Dung là Vương gia Lãnh quốc tinh thông y thuật, cũng là thần tử trung thành của Lãnh Nhược Tư cho nên hắn mới ngoại lệ phong y chức Vương gia. “Là Hoàng Thượng.” Duẫn Dung đến xem mạch của ta, sau đó hắn mở miệng nói “Hoàng Thượng, vị tiểu thư này không có gì trở ngại.” Lại là tiểu thư? Ta thầm oán nhìn Lãnh Nhược Tư “Duẫn Dung, hắn không phải tiểu thư, hắn là hoàng hậu của trẫm Mộ Dung Triệt” Hắn nếu không giải thích có thể chọc Triệt Nhi tức chết. “Cái gì? Sao lại có khả năng này?” Chúng đại thần căn bản là không tin. “Các ngươi dám nghi ngờ lời nói của trẫm?” Lãnh Nhược Tư bất duyệt nói. “Thần không dám.” “Duẫn Dung, Triệt Nhi thật sự không có việc gì sao? Ngươi có biện pháp chữa khỏi tác dụng phụ Liệt Linh Liên ở trên người Triệt Nhi không? Triệt Nhi yết hầu khi nào thì khỏe lại?” Lãnh Nhược Tư sốt ruột hỏi. “Thần vô năng, tác dụng phụ của Liệt Linh Liên thần trị không hết, về phần yết hầu hoàng hậu……” “Hắn có biện pháp chữa khỏi” Duẫn Tuyết trước cả hắn mà trả lời. “Ngươi đã trở lại, ngươi đi tới đâu vậy? Đây là con của chúng ta sao?” Duẫn Dung vui vẻ chạy về hướng Duẫn Tuyết. “Ai cần ngươi lo, ngươi không phải chỉ cần làm tốt phận sự là được rồi sao? Còn muốn ta làm cái gì?” Duẫn Tuyết ghen nói. “Tuyết Nhi, tướng công như thế nào lại không cần ngươi chứ? Đương nhiên là ngươi trọng yếu hơn rồi. Đúng rồi , đây là nam hài hay vẫn là nữ hài?” Hắn hưng phấn mà nhìn hài tử trong tay Duẫn Tuyết. “Nữ hài” Duẫn Tuyết tức giận nói. “Phải không? Thật tốt quá !” Duẫn Dung vui vẻ đến sắp chết, hoàn toàn quên sự tồn tại của chúng ta. “Tuyết Nhi, ngươi là Vương phi? Vậy ngươi cùng hắn về nhà được rồi !” Ta cao hứng nhìn nàng. “Ai quản ngươi a? Ngươi dám không cho ta ở lại? Ngươi đã quên Tiểu Triệt Triệt là ta giúp ngươi đem trở về. Tiểu Triệt Triệt, hắn là loại vong ân phụ nghĩa ta thấy ngươi vẫn là trở về Mộ Dung quốc tốt hơn a.” Duẫn Tuyết xúi giục ta. Lãnh Nhược Tư nghe mà mặt đầy hắc tuyến “Tuyết Nhi, im miệng” Xong rồi, Hoàng Thượng đã sinh khí, sẽ không đem lão bà hắn làm gì đó chứ? “Được rồi, không cần cãi nhau nữa, Nhược Tư cũng theo Tuyết Nhi mà coi lại mình đi !” Náo làm ta đau đầu. Này đại thần xem sớm choáng váng, mệt mỏi quá nga ! ta lười biếng hướng Lãnh Nhược Tư trong lòng cáo trạng “Triệt Nhi mệt mỏi sao?” “Ân.” “Được rồi, các ngươi toàn bộ đều ra ngoài đi !” Sau đó hắn vẫn theo giúp ta nghỉ ngơi, ta ngủ đến buổi sáng ngày hôm sau mà vẫn còn ngủ, Lãnh Nhược Tư sớm đã đi vào triều. Lúc này ngoài cửa ồn ào, hảo ồn ào, ta dùng chăn che đầu tiếp tục ngủ “Ngươi dựa vào cái gì ngăn ta lại?” Một nữ tử xinh đẹp rống to. “Mặc kệ ngươi là ai, không cho phép ngươi đi vào làm phiền Vương gia” Tiểu Lan không chút e ngại nàng. “Ngươi là cái gì chứ, dám bêu xấu ta?” Ta là Thục phi nương nương. “Kia không liên quan đến Tiểu Lan ta, không cho đi vào chính là không cho.” Tiểu Lan không để ý. Khi Thục phi muốn phát hỏa thì Lãnh Nhược Tư hạ triều đã trở lại “Hoàng Thượng, nàng là một tiểu cung nữ mà dám ngăn cản thần thiếp” Thục phi lập tức biến sắc mặt khóc kể. “Tiểu Lan không phải cung nữ. Ai cho phép ngươi tới nơi này ?” Lãnh Nhược Tư lạnh như băng nhìn nàng. “Thần thiếp chỉ là muốn đến thỉnh an hoàng hậu mà thôi.” “Thỉnh an? Không cần, ngươi trở về đi !” Hắn xem nàng là muốn chọc Triệt Nhi tức chết mới đúng a. Lúc này Tiểu Hương bưng cháo tiến đến “Tiểu Hương, Triệt Nhi còn chưa có ăn gì sao?” Như vậy sao được chứ? “Vâng, Vương gia còn chưa chịu ngồi dậy.” Lãnh Nhược Tư nghe xong sau vội vàng đẩy cửa tiến vào, Thục phi cũng lén lút theo vào “Triệt Nhi tỉnh tỉnh, ăn một chút gì rồi ngủ tiếp. Không thì sẽ rất đói” Hắn ôm ta cùng với cái chăn. Hắn dùng chăn gói ta kỹ lưỡng “Triệt Nhi mau mở miệng” Hắn một tay ôm lấy ta, một tay uy ta. Ta nhắm mắt lại hé miệng nuốt đi vào, lại hàm ở miệng lười nuốt,“Triệt Nhi nuốt xuống đi, hảo hảo mà ăn.” Ta không kiên nhẫn đem đầu chôn ở trong lòng hắn không muốn há miệng lần nữa. Thật sự Triệt Nhi cứ như vầy thì chỉ có nước chết, hắn cuối cùng không còn biện pháp nào đành phải dùng cách miệng đối miệng uy ta ăn, hắn sợ ta không nuốt nên chờ đến khi ta toàn bộ nuốt xuống thì hắn mới rời đi miệng của ta. Thục phi sớm choáng váng, Hoàng Thượng cho tới bây giờ không đối bất luận kẻ nào tốt như vậy quá, cho dù là hoàng hậu đã qua đời cũng không có, không…… Cả hài tử hắn cũng không từng có quá, Thục phi phát cuồng. “Được rồi, các ngươi lui xuống đi” Sau khi vào Lãnh quốc, Triệt Nhi cũng chưa hảo hảo ngủ quá, hiện tại để cho hắn hảo hảo nghỉ ngơi vậy ! Không nghĩ tới hôm nay chuyện lại đến nhanh như vậy. Dẫn tới phi tử hậu cung của ta ganh tị.