65.
“Jaejoong, em không sao chứ? Đói bụng sao? Ăn chút thức ăn đi.” Dong Wook lấy bánh và sữa đến thì thấy Jaejoong đang ôm bụng với vẻ mặt kiềm nén, tựa như đang chịu cơn đau khá dữ dội, bé Jaejae thì lo lắng xoa bụng cho Jaejoong.
“Người xấu! Đừng qua đây! Không được tổn thương baba và các em!” Bé Jaejae vừa thấy Dong Wook thì lập tức che trước bụng Jaejoong, hét to lên.
“Jaejae ngoan….ba….baba không sao, ông ấy sẽ không tổn thương chúng ta.” Jaejoong nhịn đau kéo Jaejae vào lòng, có thể vì tác dụng phụ của thuốc mê, thêm phần cậu không ăn gì trong thời gian dài nên hai bé con trong bụng hơi huyên náo nhưng hiện tại không phải là lúc đôi co với Dong Wook “Anh thả thức ăn xuống đi, tôi tự ăn được rồi.”
“Em tự ăn được sao? Anh thấy em đổ nhiều mồ hôi như vậy, Jaejoong à xin lỗi em, anh không cố ý, chờ đội ngự vệ của hoàng gia tản đi anh sẽ lập tức đưa em rời khỏi nơi này, em cố nhẫn nại thêm vài ngày nhé.” Dong Wook có chút áy náy, tuy rằng hắn bắt cóc Jaejoong là không đúng nhưng hắn cũng đâu còn cách nào khác “Anh đút em ăn.”
“Không cần, anh thả thức ăn xuống, tôi và Jaejae sẽ tự ăn.” Tuy rằng toàn thân đều thấy khó chịu nhưng Jaejoong vẫn ôm chặt Jaejae trong lòng bảo vệ con, bởi vì kích động nên mồ hôi càng thêm nhiều nhưng nghe đến đội ngự vệ hoàng gia bắt đầu phong tỏa toàn bộ khu vực để điều tra, cậu thoáng yên tâm, hy vọng Yunho sớm tìm được cậu và con.
“Được, anh đi, em đừng kích động, ăn trước đi.” Dong Wook đem thức ăn đặt lên tủ nơi đầu giường, rồi mới từ từ lui về sau vài bước, lại nhìn về phía bé Jaejae “Ngày mai anh sẽ đem nó đi, hôm nay hai người nói lời từ biệt đi.”
“Anh muốn đưa con tôi đi đâu?!” Jaejoong vừa nghe vậy liền ngẩng mạnh đầu, thậm chí quên hết mọi đau đớn.
“Jaejoong, anh đã nói rồi, anh sẽ đưa em đến một nơi chỉ có hai chúng ta, nếu em thích trẻ con, sau này chúng ta sẽ sinh thêm. Chỉ tiếc hiện tại bụng em đã quá lớn cho nên thứ nghiệt chủng trong bụng đành phải đợi sinh xong mới có thể xử lý được.” Ánh mắt Dong Wook nhìn chằm chằm vào cái bụng nhô cao của Jaejoong nhíu mày.
“Anh.” Bị lời nói của Dong Wook chọc giận, Jaejoong cảm thấy máu dồn hết lên đầu, ngay cả nói cũng không thành lời, ngã ra giường, may mà giường cũng khá mềm.
“Baba!”
“Jaejoong.”
“Anh đừng qua đây! Bằng không anh chỉ có thể giữ được cái xác này!” Biết Dong Wook chỉ để ý đến cậu nên Jaejoong đành phải lợi dụng điểm đó “hôm nay tôi không muốn thấy anh, anh mau đi đi!”
Vừa muốn tiến lên dìu Jaejoong lại bị ánh nhìn trừng trừng của cậu làm hắn không dám tiến lên, đành lui vài bước “Được, cũng không sao, anh cho em thời gian suy nghĩ, mặc kệ thế nào anh cũng sẽ mang em đi.” Dong Wook nhìn thoáng qua Jaejoong và bé Jaejae, ánh mắt tối sầm rời khỏi phòng.
“Đội một lưu lại trong khu biệt thự, Changmin em và đội hai đội ba theo anh. Hyun Joong chịu trách nhiệm dò thông tin từ bên cục giao thông đưa qua.” Đêm đó, sau khi tỉnh táo lại Yunho rất nhanh dồn toàn lực vào cuộc tìm kiếm, thông qua băng tần camera ghi lại tìm ra từng manh mối nhỏ nhất để khoanh vùng tìm kiếm. Tuy rằng chiếc xe việt dã kia nhìn có vẻ bình thường nhưng ở khu biệt thự xa hoa này chạy một chiếc xe bình thường như vậy mà vào được lại chính là điểm bất bình thường.
Trải qua một buổi tối thăm dò, chiếc xe việt dã kia đã được tìm thấy ở một đường nhỏ dẫn vào một khu du lịch phong cảnh thiên nhiên, vào mùa này rất nhiều khách du lịch đến để chiêm ngưỡng cảnh đẹp hùng vĩ nơi đây. Khu du lịch này cảnh vật thật hoang sơ, gồm một dãy núi với năm chiếc núi nhỏ nối liền, tuy rằng không cao nhưng diện tích trải rộng, lại không có người quản lý trong thời gian dài, muốn giấu người cũng chẳng dễ mà tìm, đến khi tìm được chiếc xe thì người đã sớm không còn.
Yunho mang theo hai đội ngự vệ gần như lật tung cả nửa mặt dãy núi nhưng một chút manh mối cũng không có. Trưa hôm sau, khi ánh nắng gay gắt chiếu soi từng cành cây ngọn cỏ, Yunho giơ tay che ánh mặt trời đang chiếu thẳng vào mắt, một đêm không ngủ sắc mặt bắt đầu xuống sắc, râu cũng lúng phúng, hai mắt đầy tơ máu, trong lòng liên tục lẩm bẩm ‘Jaejoong à, em nhất định phải bình yên, còn có những đứa con ngoan của baba nữa’ Chưa bao giờ Yunho phải đối mặt với nỗi sợ hãi tột độ như vậy, tinh thần anh căng như sợi dây đàn.
“Điện hạ! Điện hạ! Phát hiện ra một người!” Một thành viên trong đội ngự vệ đột nhiên hô lên. Yunho nghe vậy thì chạy tới thì thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo thể thao bị trói tựa như chiếc bánh chưng, miệng còn bị dán băng keo, bị giấu trong rừng rậm thế này nếu không phải có đội ngự vệ đến đây điều tra thì sẽ không ai phát hiện ra.
“Ông là ai, đã xãy ra chuyện gì?” Mở băng dán trên miệng người đàn ông, Yunho hỏi.
“Tôi không biết gì hết, tôi không biết gì hết, đừng giết tôi, đừng giết.” Người đàn ông vừa được cởi trói liền ôm đầu kích động gào lên “Hắn cướp xe của tôi rồi trói tôi ném vào bụi cỏ, tôi không biết gì hết, đừng giết tôi.”
“Chúng tôi là ngự vệ quân của hoàng gia, sẽ không giết ông, chỉ cần ông kể rõ mọi chuyện là được rồi.”
“Ngự vệ quân? Huhuhu….cứu tôi, cứu tôi với, tôi không biết gì hết.” Người đàn ông vừa nghe ngự vệ quân liền nhào đến cạnh Yunho, nước mắt nước mũi tèm lem kể về sự việc bi thảm mà ông vừa trải qua “Chuyện là như vầy, tôi vừa chạy xe đến lưng chừng núi thì hắn xuất hiện, ép tôi xuống xe, trói lại rồi đoạt xe tôi chạy mất, hình như là chạy vào ngọn núi thứ ba thì phải, huhuhu…xe của tôi vừa mới mua chưa được một tháng đâu, các đồng chí ngự vệ quân, các người hãy giúp tôi tìm chiếc xe về nhé!”
Không đợi người đàn ông khóc lóc kể lể xong, Yunho liền nhanh chóng phái đội quân tinh nhuệ cùng bản thân tiến vào ngọn núi thứ ba thăm dò. Căn cứ những gì người đàn ông kia miêu tả, người kia đích xác là Dong Wook, nhưng lại không có Jaejoong và Jaejae, hẳn là hắn đã giấu người ở chỗ nào rồi. Để tránh sự truy kích của đội ngự vệ quân, trốn ở ngọn núi có nhiều khách du lịch chọn làm điểm đến thế này quả là một sự suy tính kỹ lưỡng.
Jaejoong à, em nhất định phải chờ anh!
66.
“Anh mở trói cho tôi một lúc được không, hiện tại tôi di chuyển không tiện, tôi sẽ không chạy đâu, anh cởi trói tay và chân của tôi đi, tôi muốn đi vệ sinh.” Tay chân đều bị khóa bằng xích sắt, chỉ có thể ngồi trên giường, đối với thân thể ngày càng nặng nề của Jaejoong là một loại tra tấn đến cực điểm. Sáng sớm nay Dong Wook đi ra ngoài làm gì đó, sau đó quay lại liền nhìn chằm chằm cậu đến giờ, không nói gì cũng chẳng làm gì, chỉ ngồi nhìn Jaejoong thế thôi, trong mắt đều là cuồng si cùng mê dại, điều này càng khiến Jaejoong như ngồi trên đống lửa, nhưng để tránh cãi nhau cậu chỉ có thể làm ngơ như không thấy.
“Em, em đợi một chút, anh dìu em đi.” Dong Wook thoáng cái liền rạng rỡ khiến Jaejoong nhíu mày.
“Không cần, tôi tự đi!” Vừa nghe Dong Wook đòi dìu Jaejoong, bé Jaejae lập tức đứng bật dậy, thân thể nhỏ bé che trước mặt Jaejoong. Sợ Dong Wook sẽ tổn thương Jaejae, Jaejoong liền kéo con lại: “Jaejae ngoan, con có nhớ vừa nãy baba đã dặn con cái gì không? Jaejae có muốn đi vệ sinh không?”
“Dạ, có nhớ, Jaejae sẽ ngoan, sẽ nghe lời mà.” Nghe Jaejoong nói vậy, Jaejae liền lui về phía sau một bước “Jaejae đi vệ sinh với baba.” Sáng giờ từ lúc Dong Wook nhìn chằm chằm Jaejoong, bé Jaejae cũng mở to hai mắt dòm chừng hắn.
“Buông ra. Tôi cam đoan sẽ không chạy trốn, trên người tôi cũng không có thiết bị truyền tin nên không thể thông báo cho ai đâu.” Jaejoong lần thứ hai nhìn về phía Dong Wook, suy nghĩ cả buổi tuy rằng hận Dong Wook đến mức muốn đâm hắn một nhát thế nhưng hiện tại cả cậu và Jaejae đều lâm vào thế yếu, không thể cường ngạnh chống lại hắn. Khu nhà này có ba tầng, mà phòng hắn nhốt cha con cậu lại ở tầng ba, muốn chạy trốn cũng không có khả năng nên phải đối xử hòa nhã với hắn thôi.
Dưới sự kiên trì của Jaejoong, Dong Wook cuối cùng cũng chịu cởi trói cho cậu. Vừa xoay người bước xuống giường Jaejoong liền bị chuột rút, ngồi lâu một tư thế Jaejoong cảm thấy cả người đều tê dại.
“Baba!”
“Jaejoong! Em không sao chứ?” Tiếng của Dong Wook và Jaejae đồng thời vang lên, Jaejoong chậm rãi nâng lên cái chân bị co rút. Bé Jaejae nhiều lần thấy Jaejoong bị chuột rút, lập tức nhảy xuống giường, dùng nắm tay nhỏ xíu đấm đấm chân cho baba. Jaejoong cũng cố gắng đấm đấm hai chân đang tê cứng của mình, may mà dưới sự trợ giúp của Jaejae, đôi chân cũng dần khôi phục, còn Dong Wook thì bị tình cảnh này làm cho chướng mắt.
Giải quyết xong vấn đề sinh lý, một lớn một nhỏ lại trở về phòng giam, Dong Wook vẫn một mực canh giữ bên cạnh, rất sợ hai người sẽ làm ra điều gì mờ ám, thấy bọn họ an phận ngồi trên giường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục canh người.
“Anh muốn nói gì cứ nói.” Thấy Dong Wook bộ dạng muốn nói lại thôi, Jaejoong quyết định cùng hắn trò chuyện, biết đâu có thể thu được thông tin hữu ích, chờ Yunho đến cứu bọn họ sẽ nói cho anh biết.
Dong Wook nhìn thấy thái độ của Jaejoong đã hòa nhã hơn nhiều thì mừng rỡ vô cùng, đương nhiên cũng lộ ra biểu cảm ngượng ngùng khiến Jaejoong cảm thấy rùng mình, cậu dám cam đoan thần kinh của Dong Wook có vấn đề, tuy rằng được thích là chuyện tốt nhưng bị một kẻ tâm thần bắt cóc có ai mà muốn chứ.
“Anh, anh….Jaejoong….Em, em không giận anh đã đem em đến đây sao?” Dong Wook đứng lên, tiến về trước hai bước, thấy Jaejoong không cản hắn lại cảm thấy khẩn trương.
“Anh buộc tôi như vậy là vì thích tôi sao? Muốn ở cùng tôi sao?” Jaejoong lại hỏi.
“Anh….ừ….xin, xin lỗi, anh cũng không muốn làm thế đâu nhưng anh chỉ còn cách này thôi.” Dong Wook đột nhiên giống như mất kiểm soát, nắm chặt lấy tay Jaejoong.
“Đúng, anh chỉ còn cách này, mấy ngày nữa thôi hai ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, sẽ không có kẻ nào đến quấy rối, cũng không ai có thể khiến chúng ta xa nhau. Đúng vậy, Jaejoong, chúng ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc cùng nhau.”
Bàn tay còn lại của Jaejoong đang vỗ vễ Jaejae khiến bé ngồi yên “Tôi đã có người yêu, Dong Wook, nhưng người đó không phải là anh.”
“Không, Jaejoong, người em thích là anh! Em chỉ là bị Yunho mê hoặc mà thôi! Jaejoong, em quên rồi sao?! Em đã làm cơm trưa cho anh, chúng ta còn ở trên sân thượng cùng nhau ăn nữa! Em là người yêu của anh!” Dong Wook lại kích động, tay của Jaejoong đã bị hắn siết đến đau. Cậu làm cơm trưa cho hắn khi nào chứ? Jaejoong cố gắng nhớ lại. Lúc cậu còn ở Úc nào có gặp qua hắn, chỉ từ khi trở về Hàn quốc mới gặp thôi, chẳng lẽ là lúc ở học viện chấp sự?! Jaejoong sực nhớ, có một lần lúc cậu còn học năm thứ hai, bởi vì được nhiều người săn đuổi nên mỗi lần ăn cơm trưa đều phải trốn lên sân thượng, tình cờ gặp phải một học viên mới vào không lâu, mọi người trong trường nói hắn có vấn đề thần kinh nên trêu chọc một chàng trai gầy yếu bé nhỏ, cậu lại vừa mới học xong tiết nấu ăn nên mới chia sẻ một ít thức ăn cho chàng trai đó, chỉ có một lần duy nhất đó thôi, lẽ nào nam sinh kia chính là Dong Wook? Jaejoong nhíu mày, thực sự không nhớ nỗi bộ dáng của nam sinh kia, đối với Dong Wook lần ấn tượng duy nhất của cậu với hắn là lúc cậu quay về trường rút bằng tốt nghiệp hắn tỏ tình với cậu nhưng bị cậu từ chối, không hơn….Dong Wook nắm lấy tay Jaejoong, vẻ mặt kích động, cứ liên tục nói mình yêu cậu, mãi đến khi bên ngoài vang lên loạt tiếng động ồn ào.
Nghe thấy tiếng động, Dong Wook quay người, đi về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, sau khi nhìn một chút hắn quay lại, đưa tay thô lỗ kéo Jaejae lên.
“A! Đau quá! Baba!” Bé Jaejae nhịn không được hét lên.
“Anh muốn làm gì?” Jaejoong vội vàng giành lấy Jaejae ôm vào lòng.
“Anh muốn xử lý nó trước, ở đây sắp bị người ta phát hiện ra rồi, mang theo nó không tiện.” Dong Wook hoàn toàn bình tĩnh, tựa như đổi thành một người khác.
“Không, nếu anh muốn dẫn tôi đi thì phải mang con tôi theo cùng, nếu không tôi sẽ không đi với anh.” Jaejoong kiên quyết nói, bé Jaejae lúc này đã bấu chặt cánh tay cậu.
“Em nói là chỉ cần anh mang theo nó thì em sẽ đi với anh?” Dong Wook đột nhiên sáng mắt.
“Đúng, nếu mang theo con tôi sẽ tình nguyện đi với anh.”
“Em thề đi.” Dong Wook vẫn còn chút nghi ngờ.
“Tôi xin thề, chỉ cần anh đừng tổn thương hai cha con tôi.”
“Được.” Dong Wook suy nghĩ một chút rồi gật đầu “Chúng ta rời khỏi đây trước. Hiện tại em có thể đi chứ?”
“Được.” Jaejoong ôm bé Jaejae vào lòng, đứng lên, lại gom mấy cái bánh bao lúc sáng Dong Wook đem đến cất vào người, nắm tay Jaejae dẫn đi. Dong Wook cũng mang theo ít đồ dùng của hắn, dẫn theo hai người họ từ đường mòn thông với cửa sau rời khỏi căn phòng.
….
Yunho vào phòng thấy xích sắt còn vương vãi trên nền nhà, bình nước bị rơi xuống đất đã cạn sạch, tựa hồ như có người uống hết. Lại muộn một bước rồi, Yunho siết chặt tay, hung hăng đấm vào tường “Từ căn phòng này bắt đầu tản ra lục soát bốn phía!”
“Yunho hyung, xem này!” Giọng của Changmin vang lên từ ngoài phòng, nghe có vẻ vui mừng.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
8 chương
39 chương