47. Jaejoong nằm trên ghế dài hưởng thụ ánh nắng ấm áp bên trời Úc, tay phải đặt lên bụng khẽ vuốt ve, cục cưng đã được khoảng 4 tháng. Khoảng cuối tuần thứ hai kể từ lúc cậu rời khỏi hoàng cung, Jaejoong xác định cậu quả thật đã mang thai con của Yunho, mới đầy cậu định bỏ đứa bé nhưng cuối cùng vì đủ thứ lý do cậu vẫn quyết tâm giữ cục cưng lại. Dù sao cậu thật lòng yêu Yunho, hơn nữa Jaejae cũng là con của anh ấy, tất cả đều khiến cậu không đủ can đảm cùng nhẫn tâm để từ bỏ sinh linh bé bỏng này. Nhớ đến hôm kiểm tra kết quả xác định có em bé tựa như mới ngày hôm qua thôi, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi được chứng thực tin này vẫn bàng hoàng không thôi, một phần thấy vui vì Yunho đã khẳng định tình yêu của anh với cậu. Tuy rằng không thể ở bên nhau, nhưng kết tinh đáng yêu của hai người vẫn luôn bên cạnh cậu, là bảo bối như tay với chân của cậu cùng Yunho nhưng cậu cũng không khỏi lo lắng, cậu đã biết thân thế của Jaejae, ở hoàng cung lòng dạ con người thâm sâu khó lường, khó tránh khỏi một ngày sẽ có người tra ra chuyện này, đến lúc đó đối với Jaejae hay đối với Yunho đều là một kích trí mạng, cho nên cậu cứ nghĩ mãi không thôi. Do dự mãi Jaejoong cuối cùng hạ quyết tâm lấy ra viên thuốc phá thai, bàn tay cầm bình nước run rẩy đến đáng thương, ngay cả Jaejae cũng phát hiện ra cậu không ổn. “Baba, baba, baba làm sao vậy? Sao lại run như vậy?” Jaejae đứng trên ghế, đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Jaejoong. “Baba bị bệnh nên uống thuốc sao? Jaejae giúp baba lấy thuốc nha.” Nói xong liền cầm lấy viên thuốc dâng lên miệng Jaejoong. Jaejoong còn chưa kịp uống viên thuốc thì chuông cửa đột ngột vang lên, hiện tại cậu và Jaejae đang ở tại ngôi nhà mà Jung Hoon đã mua giúp, hoàn cảnh tốt lắm, quan trọng nhất….nơi đây có không ít danh nhân ở nên khâu an ninh rất tốt, năm đó lúc cậu sinh Jaejae Jaejoong cũng sống ở đây, ngoại trừ Jung Hoon không ai biết chỗ này mà Jung Hoon hyung không phải đang ở công ty sao? Jaejoong nhanh chóng cất viên thuốc đi, nghi ngờ đi đến bên cửa, nhìn vào camera quan sát ngoài cổng thì thấy người đến là Hoàng hậu và Hyun Joong hyung. Jaejoong không khỏi khẩn trương nhưng không thể giả vờ như không có ở đây, có thể tìm được đến nơi này đủ chứng minh Hoàng hậu biết rất rõ về cậu, Jaejoong đành phải gồng người ra mở cửa. Bé Jaejae vừa thấy Hoàng hậu thì mừng rỡ chạy ùa đến, ngọt ngào gọi bà nội bà nội, chào bác Hyun Joong. Lúc rời khỏi hoàng cung cố tình không đến từ biệt Hoàng hậu, giờ người lại còn tìm đến tận cửa, Jaejoong có chút xấu hổ cùng áy náy. Dọn nước trà và bánh điểm tâm, biết Hoàng hậu có chuyện muốn nói, Hyun Joong liền dẫn bé Jaejae ra ngoài chơi. Jaejoong ngồi trên ghế đối diện với Hoàng hậu, người chỉ mỉm cười nhìn Jaejoong, cậu hơi cúi đầu né tránh ánh nhìn của Hoàng hậu. “Jaejoong à, mấy ngày nay con khỏe chứ?” “Đã phiền Hoàng hậu nương nương phải bận tâm, con khỏe lắm. Nương nương…..” Jaejoong ngẩng đầu thì thấy ánh mắt đầy từ ái của Hoàng hậu, cậu có chút bối rối “con….” “Đứa nhỏ này, con là một người rất quy củ, ai gia đã xem con như con của ta, sao con không thể học tập bọn Changmin một chút nào hết vậy. Cứ xa cách với ta.” “Hoàng hậu nương nương…” “Thôi, thôi, ai gia cũng không trách con đâu. Nhưng con ở hoàng cung lâu như vậy cũng biết, nơi chú trọng nhiều lễ tiết như vậy thật mệt mỏi, ta chỉ muốn gần gũi thêm một chút với những người bên cạnh ta. Hôm nay, ai gia đến đây chỉ muốn thăm con mà thôi.” Hoàng hậu uống một ngụm trà, thần sắc không thay đổi. “Cám ơn mẹ nuôi.” Jaejoong cũng thôi không lúng túng nữa, mời Hoàng hậu dùng bánh ngọt, một tiếng mẹ nuôi đã dỗ Hoàng hậu cười thật vui vẻ. “Ta đến tìm con, Yunho không biết. Ta không biết tại sao Yunho lại nói con không phù hợp với công việc nên đã cho con nghỉ nhưng mẹ nuôi nghĩ điều này không phải sự thật, đúng không?” Hoàng hậu buông tách trà, tuy rằng giọng nói rất dịu dàng nhưng lại chẳng khác gì ép cung, Jaejoong mím môi không biết nên trả lời thế nào. “Ai gia biết, trong đêm yến tiệc người mà Yunho dẫn đến là con, ta nói đúng chứ?” Jaejoong ngẩng mạnh đầu nhìn về phía Hoàng hậu, trên mặt đều là khiếp sợ, cứ như bị dội một quả bom cực mạnh. “Đừng khẩn trương, ta không phải đến để hỏi tội, con xem con kìa.” Hoàng hậu vỗ vỗ vai trấn an Jaejoong “Ai gia biết tình cảm của Yunho đối với con đã vượt mức bình thường.” “Nương nương, chúng con…” “Không phải vừa mới gọi mẹ nuôi sao? Con thật là, đã nói ai gia không phải đến để hỏi tội rồi mà. Không cần khẩn trương như thế. Nếu con và Yunho có thể bên nhau, ai gia thật sự rất vui.” Jaejoong nghe lời Hoàng hậu nói nháy mắt có chút tiêu hóa không nỗi những lời này. Tuy rằng trước kia Hoàng hậu hay đùa như thế, nhưng lần này người nói rất nghiêm túc thật sự đã khiến cậu ngạc nhiên vô cùng. “Nương nương, người…………” Dù đã trải qua khóa huấn luyện khắc nghiệt để đạt được văn bằng loại giỏi của chấp sự nhưng giờ phút này Jaejoong quả thật không biết nên nói gì với Hoàng hậu “Con tưởng ai gia nói đùa sao? Con là con của Hye Sung tiền bối, Jaejae cũng là do con sinh, ai gia đều biết, con đừng giấu nữa.” Hoàng hậu nhìn Jaejoong với ánh mặt từ ái của một bà mẹ yêu thương con, bình tĩnh nói ra hết thảy bí mật của Jaejoong. Jaejoong sững sờ nhìn Hoàng hậu, một chuỗi lời nói của Hoàng hậu nãy giờ đã vượt quá khả năng thừa nhận của cậu. “Hye Sung tiền bối và Kyun Sang tiền bối đều là những bậc tiền bối mà ai gia kính trọng nhất, ai gia sao có thể tổn thương con và Jaejae được. Ai gia có thể đoán được lý do con rời hoàng cung, ai gia cũng không khuyên con trở về, chỉ là có vài điều muốn nói cùng con. Ai gia không quan tâm người cha kia của Jaejae là ai, ai gia cũng sẽ không điều tra, hiện tại cuộc sống của con và Jaejae đã bình yên rồi. Ai gia cũng là người làm mẹ nên ai gia rất hiểu tình cảm con dành cho Jaejae, ai gia nhìn thấy sự thay đổi của Yunho từ lúc con rời đi, ai gia có thể khẳng định với con rằng Yunho cũng muốn làm cha của Jaejae, ai gia cũng muốn làm bà nội của thằng bé. Thật ra con cũng có tình cảm với Yunho, đúng không?” “Nương nương……dạ…..” Dưới ánh nhìn chăm chú của Hoàng hậu, Jaejoong không thể không trả lời. “Ta không nhìn lầm mà. Jaejoong à, ai gia biết con đang sợ điều gì và ta cũng cảm thấy rất mừng vì con luôn lo nghĩ cho Yunho, cũng lo nghĩ cho hoàng thất. Hôm nay ai gia đến chỉ đơn thuần là muốn thăm con và Jaejae, cũng nói cho con biết suy nghĩ của ta. Nếu có một ngày Yunho đến tìm con thì đừng từ chối nó, con nhé?” Đối mặt với ánh mắt tràn ngập yêu thương của Hoàng hậu, Jaejoong không thể nói được gì. “Đứa nhỏ kia ai gia là người hiểu rõ nhất, một khi nó đã yêu ai thì nhất định sẽ một lòng một dạ….” Thấy Jaejoong vẫn một mực im lặng, Hoàng hậu cũng biết yêu cầu của người có chút….Hoàng hậu hít một hơi lại nói: “Ta chỉ mong hai con được hạnh phúc, ở hoàng thất nhiều năm như vậy, ai gia cũng biết nơi đó không dễ sống. Nhưng ai gia tin con mình có thể xử lý tốt chuyện này, trong mắt ai gia hạnh phúc của Yunho là điều quan trọng nhất. Nếu có một ngày hai con thật sự bên nhau, ai gia nhất định sẽ là hậu phương vững chắc cho hai đứa, mục đích hôm nay ai gia đến đây là muốn nói với con điều này.” “Mẹ nuôi….” Không biết tại sao Jaejoong cảm thấy sống mũi cay xè. “Được rồi, nhìn con kìa, lúc làm việc ổn trọng như vậy, sao giờ lại mít ướt thế hả.” Hoàng hậu vỗ vỗ tay Jaejoong, xoa xoa bả vai cậu chuyển đề tài “Đã lâu rồi ai gia không gặp Hye Sung tiền bối và Kyun Sang tiền bối, họ vẫn khỏe chứ?” “Baba và cha đã qua đời rồi………” Nhắc đến hai người cha đã mất của mình, mắt Jaejoong không khỏi ngấn lệ, Hoàng hậu cũng bi thương. Jaejoong kể lại chuyện của hai người cha nhà mình cho Hoàng hậu nghe, Hoàng hậu xót xa vô cùng nhưng có một số chuyện có lẽ số trời đã định như vậy, ai cũng không có khả năng chuyển dời. ……………….. “Baba ~ con về rồi nè ~” Suy nghĩ của Jaejoong bị bé Jaejae cắt ngang, vừa nhìn đã thấy Sara đi đón bé Jaejae tan học trở về, Jaejae sau khi thả cặp nhỏ xuống thì chạy ngay đến bên Jaejoong, vươn bàn tay bé nhỏ sờ sờ bụng Jaejoong “Em trai hôm nay có ngoan không, anh đã về rồi nè.” Jaejoong cười hiền xoa đầu Jaejae, nói: “Hôm nay em trai rất ngoan, anh hai Kim hôm nay đi học có ngoan không?” “Anh hai hôm nay ngoan lắm nhé ~ cô Mary còn thưởng cho con một cây kẹo que dâu tây nữa đó ~.” Jaejae lấy chiếc kẹo que từ trong cặp ra khoe với baba, vì muốn baba thấy nên cả ngày hôm nay dù thèm lắm nhưng Jaejae vẫn nhịn để về nhà khoe với baba. Kim Jaejoong ôm lấy bé con, hôn khắp mặt bé khen thưởng. Hai cha con đã đến Úc được hai tháng, cũng vừa đúng lúc Jaejae đến tuổi đi nhà trẻ, nhóc con này thông minh lắm, hơn nữa được Sara tiếp chăm sóc, cũng không có gì bất tiện. Sara là vợ của Jang Hyuk, lúc biết Jaejoong đang mang thai òn dẫn theo Jaejae một thân một mình qua Úc sống thì đã dứt khoát để Jang Hyuk ở bên Hàn, qua Úc chăm sóc cho Jaejoong. 48. Tình trạng Jung Yunho dạo gần đây rất không ổn, hay nói đúng hơn là cực kỳ tồi tệ, từ ngày Jaejoong rời đi, anh không vui vẻ chút nào. Trước đây khi điện Thái tử chưa có sự xuất hiện của Jaejoong thì mọi thứ đều ổn nhưng từ lúc cậu đến rồi lại đi, Yunho nhìn đâu cũng thấy không hài lòng, Ryu Won bước vào bưng tách trà cùng đĩa bánh ngọt vẫn còn y nguyên chưa vơi bớt dù chỉ một giọt nước, thở dài thật sâu, thiếu gia Changmin từ lúc Jaejoong hyung rời đi cũng không đến ăn cơm cùng nữa, Yoochun thiếu gia thì đang đi công tác ở nước ngoài. Tính cách của Thái tử điện hạ thay đổi một cách đột ngột khiến người khác không kịp trở tay, trà hoa quả kia rõ ràng là pha chế theo công thức Jaejoong hyung đã đưa mà, nguyên liệu từ chất đến lượng đều giữ nguyên không sai dịch một chút nào, vậy mà Thái tử điện hạ không thèm ngó tới, dùng cơm cũng thế, chịu đựng sự phân biệt và ghét bỏ rõ ràng như vậy Ryu Won cảm thấy mình sắp không sống nỗi rồi. Nhưng mail gửi cho Jaejoong hyung đều không nhận được phản hồi T^T quả thật khiến cậu khóc không ra nước mắt mà. Tuy là bảng điểm mình không thể so sánh với Jaejoong huyng, nhưng để có thể vào được điện Thái tử này chứng tỏ năng lực bản thân cũng đâu phải dạng tệ, thậm chí còn đến đây sớm hơn Jaejoong hyung, điện hạ đâu có kỳ thị cậu như vậy, Ryu Won thầm nghĩ có phải gần đây cách thức dậy của mình đã sai lầm rồi không, sao lại có quá nhiều chuyện khó hiểu như vậy chứ. “Đứng ở đây làm gì?! Phòng làm việc không cần thần canh cửa ha!” Yunho mở cửa, thấy Ryu Won vừa bưng dĩa bánh và tách trà đứng ngẩn ở cửa thì khó chịu nói. “Xin lỗi điện hạ, thần đi ngay đây ạ.” Ryu Won đang tự ngẫm dường như mấy hôm nay cậu không đi lễ phật thì phải, chốc nữa rảnh rỗi phải tranh thủ đi viếng chùa cầu an mới được. Yunho nhìn theo bóng lưng của Ryu Won, bản thân cũng tự biết gần đây tâm tính tệ đến mức không thể khống chế được, anh trước giờ nào phải loại người “giận cá chém thớt” đâu, chỉ là gần đây có chút khác thường. Jaejoong không ở đây, lòng luôn cảm thấy trống trải bất an, mỗi lần ngồi ở phòng làm việc lại vô thức nhớ đến trước đây Jaejoong hay ngồi đối diện anh, mà bây giờ vị trí đó không một bóng người. Yunho phiền não đi dạo trong vườn hoa, nơi đây mỗi một chỗ đều có thể khiến anh nhớ đến Jaejoong, sầu lại thêm sầu, đây chính là tâm sự của người tương tư. Yunho thật hận bản thân giờ phút này không thể lao ngay đến trước mặt Jaejoong, không biết cậu hiện giờ đang ở đâu, đang làm gì. Từ sau khi Jaejoong rời đi, anh không một lần tìm kiếm tung tích của cậu, anh biết Jaejoong không hy vọng anh tìm được cậu, cho nên anh phải nhịn, nhịn đến lúc anh có thể làm cho cậu đường đường chính chính sánh vai cùng anh mới được. Có lẽ lòng thành khẩn của Ryu Won đã được Phật chứng giám, chuyện Thái tử điện hạ thay đổi tính tình đã truyền đến tai Hoàng hậu, Hoàng hậu lập tức đến điện Thái tử, thấy Yunho bề ngoài có vẻ chẳng có gì khác mọi khi nhưng môt khi đã là mẹ thì dầu con mình chỉ có một thay đổi nhỏ xíu thôi cũng nhận ra ngay, Yunho chính là tâm trạng lo lắng ăn ngủ không yên sinh bức bối muốn tìm người trút giận mà thôi. “Bởi vì Jaejoong đi rồi nên cảm thấy không quen sao?” Hoàng hậu không nể mặt mà đi thẳng vào vấn đề. Quả nhiên, nháy mắt gương mặt Yunho cứng đờ, vờ ho khan kiên quyết phủ định. “Ở trước mặt mẫu hậu còn che giấu làm gì, mẹ biết yến tiệc đêm đó người con dẫn theo là Jaejoong phải không? Hai ngày trước mẹ vừa mới đi tìm Jaejoong đấy.” Hoàng hậu nhấp một ngụm trà,vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, vừa nhìn đã biết đang dụng chiêu bắt sắc mặt. Quả nhiên Yunho vừa nghe vậy thì bật dậy, ngồi thẳng người. “Sao mẫu hậu biết? Jaejoong hiện đang ở đâu?” “Tình cảm của hai đứa có thể qua được mắt ai gia sao? Con cũng đừng giả mù sa mưa nữa. Hiện tại ai gia thấy Jaejoong cũng không giấu được nữa rồi, haha, mau thành thật khai báo cho ta biết con rốt cuộc muốn thế nào, mẫu hậu có nói không ủng hộ con sao?” Hoàng hậu nhoáng một cái thay thành vẻ mặt hứng khởi tò mò hóng chuyện nhìn Yunho, mục đích không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của anh. Yunho thấy mẫu hậu đã tận tường cả rồi nên đành khai hết nỗi thống khổ của mình mấy ngày nay, cũng thành thật thừa nhận tình cảm của mình với Jaejoong. Hoàng hậu nghe Yunho nói xong thì không chút nể mặt bật cười: “hahaha, đứa con ngốc này, không phải mẫu hậu nói con, phản ứng của con có chút ngốc thì phải. Đừng nhìn Jaejoong bình thường ổn trọng, thật ra nội tâm của nó y như “tâm thiếu nữ” vậy, đương nhiên con không thể xem nó như con gái được, dù sao nó cũng là một đứa con trai hàng thật giá thật. Nhưng đem Jaejae kéo về phía con là một quyết định đúng đắn đấy, bé con kia mẫu hậu mới nhìn là thích ngay, sau này nếu để vào pha giả hoàng thất cũng không sao. Con nói đi, tại sao con từ nhỏ đến lớn đều là nghe mẫu hậu kể chuyện đam mỹ mà trưởng thành, coi như thẩm thấu nền giáo dục thượng thừa, thì cớ làm sao có lợi thế hơn người khác lại thất bại e chề thế kia hả, thật uổng công mẫu hậu bao nhiêu năm nay đầu tư cho con! Ai ui, được rồi, không giỡn nữa, mặt đen vậy làm chi. Mẫu hậu cũng rất thương Jaejoong, yên tâm đi, nếu con thật sự muốn ở bên Jaejoong, mẫu hậu tuyệt đối ủng hộ con, về phần phụ hoàng con cũng đừng lo.” Hoàng hậu thấy sắc mặt Yunho càng lúc càng đen, liền ngừng cười, ra vẻ nghiêm túc “Nhưng Yunho à, thân là người hoàng tộc ta nghĩ Jaejoong rời đi là không muốn gây thềm phiền toái cho con. Chuyện tình cảm, nếu chỉ đơn phương thì không có gì để nói nhưng nếu Jaejoong cũng có tình cảm với con thì đừng quá lo. Tuy rằng mẫu hậu cùng phụ hoàng luôn hy vọng con có thể kế thừa ngôi vị, cai trị đất nước nhưng vị trí càng cao thì càng nguy hiểm, chỗ trên vạn người này cũng không dễ dàng ngồi vững, năm đó mẫu hậu cùng phụ hoàng của con cũng trải qua không biết bao nhiêu sóng gió mới đến được với nhau. Mặc kệ  người khác nói gì, mẫu hậu và phụ hoàng chỉ hy vọng con được hạnh phúc, tiền bạc quyền lực tuy đều là thứ mê người nhưng nắm được cả hai cũng không phải dễ.” Hoàng hậu cuối cùng đã khôi phục bộ dáng mẫu nghi thiên hạ. “Mẫu hậu…..con……” Làn đầu tiên như được những lời nói từ sâu trong đáy lòng của mẫu hậu, Yunho đột nhiên không biết nên đối mặt thế nào. “Il Woo tuy rằng cũng là một đứa nhỏ thành thục ổn trọng nhưng thoạt nhìn không có tâm làm hoàng đế, còn Kyung Ho dã tâm quá lớn không thích hợp ngồi lên ngôi vị kia. Hiện tại triều thần đại đa số vẫn ủng hộ con nhưng nếu con muốn ở bên Jaejoong, xem ra chuyện này cũng không dễ giải quyết. Có một số việc con phải nghĩ thật kỹ, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không ép con.” Hoàng hậu dừng một chút, có một số việc tạm thời không nên nói cho Yunho thì tốt hơn “Cuộc tỷ thí tiếp theo, con phải chuẩn bị thật tốt. Sau khi tỷ thí kết thúc, các đại thần hẳn là sẽ bắt đầu chú ý hôn sự của con.” “Con biết, mẫu hậu yên tâm. Mẫu hậu, Jaejoong hiện tại ở đâu, bé Jaejae có khỏe không?” “Muốn biết thì tự đi mà điều tra, mẫu hậu không phải thám tử miễn phí của con nhé!” Hoàng hậu lườm Yunho một cái, ôi con của ta ha ha ha cuối cùng ai gia cũng thấy được biểu cảm kinh ngạc của con rồi ha ha ha. “…………” “Còn nữa, Jaejoong vừa đi con cũng đừng có kiểu nhìn ai cũng không thuận mắt, bằng không ta sẽ điều mọi người ở điện Thái tử đi hết, để con ở một mình cho thoải mái nha.” “…………”