Tôi có thể thấy được Yunho không có mấy thiện cảm với người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, hắn u ám nói: “Hừ, ngài đúng là xuất quỷ nhập thần đấy, xó nào cũng thấy mặt ngài, ngài Choi Siwon thân mến ạ.” Thì ra chuyên gia làm sởn gai ốc này có tên Choi Siwon. Nghe Yunho nói hắn chỉ cười hì hì nói, thất lễ, thất lễ rồi, Yunho cũng lầm bầm đáp trả, nói không sao không sao, lời nói và cung cách giả tạo của hai tên này làm tôi ngứa cả mắt. Sau khi hàn huyên hết sức ghê tởm một hồi, Choi Siwon dường như mới ý thức được sự tồn tại của tôi, tò mò hỏi Yunho. Hắn lườm sang tôi, nhấp rượu, ngậm mồm không nói, dường như chẳng định giới thiệu. Dù sao hiện giờ trong mắt hắn, Kim Jaejoong chẳng qua chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, một kẻ đáng thương, không có tư cách cũng không đáng để cho hắn nhọc công giới thiệu. Tiếc rằng tôi lại không nghĩ như hắn. Lướt qua mặt Yunho, tôi chìa tay về phía Choi Siwon: “Tôi là Kim Jaejoong, xin được ngài chỉ giáo.” Đối với sự đáp lại nhiệt tình bất thường của tôi, Yunho chỉ liếc mắt và vẫn duy trì im lặng. Nhưng chỉ với cái liếc mắt đó thôi đã khiến cho tay tôi mất tự chủ run lên, thiếu chút nữa đã rụt trở về vì kinh hãi. Bất kể Jung Yunho xuất phát từ nguyên do gì không muốn tôi quen biết Choi Siwon tôi cũng không thể chấp nhận. Bởi vì tôi tin chắc rằng bất kì ai cũng muốn sự tồn tại của mình, trong một hoàn cảnh đặc biệt và thời gian đặc biệt nào đó trở nên quan trọng nhất, đặc biệt là trong thời điểm ta địch rõ ràng như thế này. “Ồ, thì ra ngài đây chính là Kim Jaejoong, thật sự là nghe danh đã lâu.” Mắt Choi Siwon sáng lên, biểu hiện hứng thú của hắn với tôi ra ngoài, và nó tuyệt đối không chỉ là chút ít. Hắn bắt tay tôi, ra vẻ cực kì lịch sự nói, “Trước đây tôi đã được nghe Kim tiên sinh trong giới tài phiệt là người rất có cách nhìn, tuy tuổi còn trẻ nhưng chưa bao giờ thất bại trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, một trong những doanh nhân kiệt xuất trên thương trường Thượng Hải. Đúng là trăm nghe không bằng một thây, ngày hôm nay thật may mắn cho tôi được vinh hạnh diện kiến ngài.” “Ha ha, tôi cũng ngưỡng mộ ngài Choi từ lâu.” Tôi cười giả tạo, cảm giác bản thân ngày càng giả dối. Phải biết rằng, trước tối nay, tôi thậm chí còn không biết trên đời có tên Choi Siwon nào tồn tại, vậy mà giờ tôi lại có thể tay bắt mặt mừng với hắn, vui cười hớn hở, giả như quen thân lắm. Tin rằng Jung Yunho cũng xem không vừa mắt, hắn lôi tay tôi nói, “Đi,” giọng điệu rất trịch thượng, không biết từ khi nào, hắn đã quen ra lệnh cho tôi. Dù sao Kim Jaejoong cũng đang bị hắn nắm thóp, thế nên hắn chưa bao giờ phải lo đến chuyện tôi sẽ cãi lời. Không thể phản kháng không có nghĩa là tôi không chống đối bên trong, Yunho càng muốn kéo tôi tránh khỏi Choi Siwon, tôi càng không cho hắn được toại nguyện. Choi Siwon mời tôi tới nhà hắn đúng vào lúc Yunho nhất quyết túm tôi đi, cho nên ai cũng thấy là hắn đang cố tình. “Có được không, hả Jaejoong?” Choi Siwon nói, chìa tay về phía tôi. Thật không biết tôi và gã họ Choi này từ khi nào đã quen thân đến độ gọi được thẳng tên nhau, nhưng vừa liếc thấy vẻ mặt cau có hơn lúc trước của Yunho, tâm trạng tôi trở nên càng phấn khích. Phải biết rằng tức tối của Jung Yunho chính là điều sung sướng nhất của Kim Jaejoong. “Quá vinh hạnh đi ấy chứ.” Tôi cười, giãy khỏi tay Yunho, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn đi sang chỗ Choi Siwon. Ngày hôm sau, vì tránh mặt Yunho, tôi cố ý nấn ná ở ngoài tới lúc hắn ra khỏi nhà. Người nhà họ Kim thấy tôi về như gặp được Bồ tát sống, họ thở phào nhẹ nhõm. Những người đó sau khi đã đợi tôi suốt một đêm trong lo lắng thì giờ đây lại tiếp tục vừa “lo lắng” vừa trách cứ nói tôi không nên bỏ ra ngoài cả đêm, làm cho người khác lo lắng như vậy. Tôi cười lạnh, chẳng thèm quan tâm. Bước lên gác một mình, tôi để lại đám người đã trở nên xa lạ, những kẻ đã từng là người thân của tôi. Kể từ sau tai họa bị đầy đọa trong lao ngục, bọn họ đã vứt bỏ đi cái gọi là danh dự một đời, cái gọi là vinh quang gia tộc, đổi lấy giường cao gối mềm và cơm no áo ấm như trước, có khi lại còn hơn trước. Chính tay họ tự nhổ đi răng nanh, tự mài đi móng vuốt, và thế là họ trở thành đám cừu non ngoan ngoãn, nhẫn nhục nhất trên đời, phủ phục dưới chân kẻ thù, cầu xin sự từ bi thương hại đáng khinh đó. Ném đi sự tôn nghiêm của bản thân, quên đi thề nguyện trung thành bảo vệ dòng tộc, họ đã phản bội thế nhưng lại ra vẻ liêm chính nghiêm từ, dùng cái giọng điệu này nói với tôi: khi con người ta bị nhốt trong một cái hộp đen tối tăm mù mịt, mà ngay cả sự tồn tại của bản thân cũng có khả năng trở thành một loại tra tấn, thì người ta mới hiểu được rằng: thứ mình vẫn hằng tôn sùng bấy lâu nay thật ra chẳng đáng giá một đồng, mà cái quan trọng nhất lại chính là cơm ăn no bụng và áo bông ấm áp. Tôi không thể phản bác, tuy bọn họ phản bội Kim gia, nhưng tôi không dành lòng oán hận cho lũ người tội nghiệp chỉ mong được sống sót. Tôi chỉ việc lựa chọn không cùng gia nhập bầy lũ đó mà thôi. Ví như giờ đây, bọn họ thiết tha trông ngóng tôi về chẳng qua vì không muốn sự bỏ đi của tôi làm Jung Yunho giận cá chém thớt. Họ vốn dĩ chẳng cần lo lắng như vậy, bởi vì tôi căn bản sẽ không rời khỏi đây, hoặc chí ít thì cũng phải diệt xong lão già họ Park. Trước khi thực hiện được mục đích của mình tôi sẽ an phận sống ở đây, không đi đâu, đâu cũng không thể đi được. Dọc hành lang u tĩnh, tôi ngạo mạn chậm rãi mà đi. Tất cả vẫn y nguyên như lúc tôi rời khỏi đây, chẳng hề bị xê dịch hay thay đổi, tất cả vẫn hào hoa phú quý. Chỉ tiếc rằng cảnh còn người mất, Kim gia nay đã đổi chủ rồi. Tôi bước vào phòng mình, hương hoa ngọt ngào tỏa lên khắp mặt, lúc bấy giờ tiết trời đặc biệt lạnh lẽo. Trong phòng đặt rất nhiều chậu hoa, lớn nhỏ hơn chục cái. Chậu nào cũng trồng vài nhành hoa đỏ nhạt, những nụ hoa nho nhỏ tốp năm tốp ba chụm lại vào nhau, mặc dầu chưa đủ kinh diễm nhưng lại được cảnh vật xám trắng của mùa đông tôn lên xinh đẹp bội phần. Trong hoa viên nhà họ Kim có trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo, cho dù là đang trong mùa đông rét lạnh thì vẫn có rất nhiều loài hoa ngày đêm đua nhau tranh kì khoe sắc. Thế nhưng trong ký ức của tôi chỉ in dấu thật sâu hình ảnh của loài hoa cỏ đồng nội ở nơi bình yên đó, cuộc sống của tôi mỗi ngày qua đi đều tràn ngập hương thơm dịu ngát. Một khuôn mặt hồn nhiên tươi cười hiện ra, cứ luôn thật xấu hổ nói với tôi, thứ hắn tặng cho tôi cũng chỉ có những từng này… Cho tới bây giờ tôi mới hiểu được, những ngày tháng đó có lẽ chính là khoảng thời gian quý giá nhất trong đời mình. Tôi đang ngủ, ngủ thực sâu thực say, đến khi trời sẩm tối. Lúc tỉnh lại, tôi thấy Yunho đang tựa người vào giường mình, tay cầm một quyển sách, trông hắn có vẻ thật gần gũi. Tôi hừ khẽ, ngồi dậy từ ghế nằm, tấm chăn đang đắp trên người theo đó chảy xuống. Tôi hơi giật mình, buổi sáng ngồi ở đây mà thiếp đi từ lúc nào không biết, nhưng tôi nhớ rất rõ lúc ấy mình không mang theo chăn. Chẳng lẽ là bọn đầy tớ vào đây dọn dẹp đã đắp chăn cho tôi? Nếu cẩn thận ngẫm lại thì suy đoán này hoàn toàn không có khả năng. Dù có thể trong mắt người ngoài, tôi vẫn là Kim đại thiếu gia thét ra lửa được, nhưng trên thực tế tôi chẳng qua chỉ là kẻ ăn cơm cũng phải trông sắc mặt người khác, không làm được gì, không bằng cả tôi tớ cho nên bọn người đã quen thói gió chiều nào theo chiều ấy quyết sẽ không lãng phí thời gian nịnh bợ hay quan tâm tới vị đại thiếu gia không quyền không tiền là tôi đâu. Đầu óc bọn tôi tớ rất đơn giản, ai cho họ cơm ăn thì người đó chính là chủ nhân của họ. Nếu những kẻ hám lợi đã khiến cả trời lẫn người phải căm phẫn, thì bọn tôi tớ của đám nhà giàu lại càng đáng căm phẫn hơn. “Tỉnh?” Yunho thấy tôi tỉnh, khép lại quyển sách đang đọc dở trên tay và đi tới. Tôi hết nhìn Yunho lại quay sang chăn đắp, cực kì tò mò muốn biết hắn có liên hệ gì với nó không, dường như ngay lập tức kinh nghiệm trong quá khứ lại nhảy ra, mách bảo tôi rằng, ai trong nhà này cũng có thể đối tốt với tôi được, chỉ trừ Jung Yunho là không thể. Vì thế tôi vỗ vỗ mặt mình, thôi không nghĩ ngợi vô ích nữa, “Sao lại tới đây? Có chuyện gì à?” “Không có, đi ngang qua nên thuận đường ghé vào đây.” Yunho nói, tay vân vê một bông hoa nhỏ. “Làm phiền cậu quá rồi.” Tôi nói móc. Cái gì là đi ngang qua?! Phòng hắn rõ ràng ngay cách vách, ngày nào chẳng đi qua phòng tôi một trăm tám mươi lần?! Yunho cười, hoàn toàn không thèm để ý tới sự châm chọc trắng trợn của tôi. Tôi còn tưởng Yunho tới đây khó dễ mình vì đêm qua tôi cãi lệnh hắn, nhưng hắn lại quanh co nói toàn chuyện nhảm nhí, tỷ như thời tiết hôm nay thế nào, tối nay ăn món gì, báo hại kẻ nào nghe được lại tưởng chúng tôi là anh em ruột thịt bình thường đang tán gẫu với nhau, cả hai đều hiểu rất rõ điều này căn bản không thể xảy ra được. “Phòng anh không phải lạnh bình thường đâu, làm sao mà chịu cho được?” Yunho nói, hai tay còn cố ý chà xát vào nhau. Tôi bất đắc dĩ cười, còn không phải nhờ hắn ban cho? Hiện giờ nhà họ Kim từ trong ra ngoài đều do một tay hắn định đoạt, cho nên rất hiển nhiên là Kim Jaejoong – kẻ luôn luôn đối đầu với hắn sẽ trở thành đối tượng chịu công kích nhất của tất cả mọi người. Lũ tôi tớ từng tiền hô hậu ủng tôi cũng đồng loạt phản chiến, trở mặt còn nhanh hơn cả họ hàng thân thích. Mới đầu tôi rất là không quen, thường phẫn hận mà giậm chân chửi mẹ cha chúng nó. Nhưng dần dà tôi cũng chẳng thèm để tâm, lũ tôi tớ làm việc lúc nào mà chẳng phải xem sắc mặt của chủ nhân, ông chủ rộng rãi với kẻ nào thì kẻ đó hết mình với ông chủ, nhưng ngược lại, lạnh lùng với họ thì họ càng lãnh đạm với mình hơn, đây là phương thức sinh tồn của tôi tớ. “Lát nữa bảo người hầu mang lò sưởi vào đây.” Yunho thuận miệng nói. “Tốt.” Tôi cũng thuận miệng hô ứng. Nếu hắn đã muốn hữu hảo quan hệ hai bên, thì kẻ ăn cơm cũng phải nhìn sắc mặt hắn này cõ lẽ nào lại không thuận theo đâu chứ? Hắn muốn cho, thì tôi đây cần. “Cái kia…” “Cái gì?” Theo đường mắt của Yunho tôi thấy hắn đang nhìn về phía tấm chăn đang cầm trên tay tôi, cảm giác như hắn muốn nói gì đó, tôi bắt đầu trở nên hồi hộp. Mà đúng lúc này, có người gõ cửa phòng, lời Yunho sắp nói ra bị cắt ngang, hắn hơi sửng sốt, đưa tay làm động tác mời với tôi. “Vào đi.” Tôi nói, hết sức điều chỉnh nhịp thở dồn dập của mình. “Thiếu gia.” Một tên đầy tớ khúm núm bước vào, cung kính cúi mình trước chúng tôi bẩm báo. “Thiếu gia”, hắn nhìn sang Yunho nói, “Có vị tên là “Choi Siwon” nói muốn gặp thiếu gia Jaejoong.” Choi Siwon, chuyên gia làm người khác nổi da gà đã để lại ấn tượng tốt với tôi ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, hiện giờ tôi rất thân thiết mà gọi hắn là “Siwon”. Siwon sinh ra và lớn lên ở ngoại quốc, hắn tới Trung Quốc theo chỉ thị của cha để mở mang việc kinh doanh của gia tộc. Tuy là người ngoại quốc nhưng hắn nói tiếng Hoa khá lưu loát, dù còn đôi chỗ phát âm còn hơi kỳ cục. Mỗi lần được tôi khen ngợi, hắn sẽ trở nên đặc biệt kiêu ngạo, mà kiêu ngạo không phải về bản thân mà về thầy giáo đã dạy tiếng cho hắn. Tôi bèn hỏi thầy giáo tài ba của hắn là ai vậy, hắn cười không đáp mà ra vẻ thần bí, thế nên thân phận vị thầy giáo trong truyền thuyết này càng làm cho tôi cảm thấy hứng thú. Siwon nói hắn quen biết Yunho từ khi còn học ở Anh quốc, lần đầu tiên hai người gặp nhau là tại một tiệc rượu quá đỗi bình thường, tiếc rằng bọn họ không trở thành bạn bè. Siwon nói Yunho rất ghét hắn, không rõ nguyên do gì mà mỗi lần thấy mặt nhau Yunho đều chỉ nhìn mình bằng đuôi con mắt, khiến cho hắn rất là khó hiểu. Siwon tự thấy bản thân trước nay luôn ngay thẳng thật thà, chỉ trong thời gian ngắn sao có thể gây thù chuốc oán với người nào được? Siwon nghĩ không ra cũng chẳng bận tâm nữa, ngược lại hắn học được cách tạo ra niềm vui từ chuyện bị Yunho căm ghét. Yunho càng ghét nhìn thấy hắn, hắn càng thích lượn lờ ở trước mặt Yunho, nhân thể làm hắn buồn nôn, làm hắn bực tức. Mỗi lần sau đó, Siwon luôn rất vui vẻ. Tuy rằng cá nhân tôi không cho rằng hành động như vậy có bao nhiêu tác dụng, vì Yunho căn bản không chịu hề hấn gì mà Siwon cứ làm không biết mệt. Theo họ Choi, đây là một loại tra tấn trá hình, là phương thức trả thù của hắn. “Cuộc sống là một chuỗi ngày lặp lại, vừa buồn tẻ vừa chán ngán, tôi phải làm cho nó thêm màu sắc chứ.” Siwon nói, lạc thú duy nhất của hắn ở Anh quốc chính là gây phiền toái cho Jung Yunho. Tôi nghĩ mình hiểu được tại sao Yunho kị Siwon như rắn rết. Yunho là loại người lạnh lùng, xưa nay hắn chưa từng quan tâm tới bất cứ thứ gì ngoài bản thân, đương nhiên Kim Junsu là một ngoại lệ. Vậy nên tôi khá đồng tình khi coi “gây phiền toái cho Yunho là lạc thú”. Tôi sẽ không nói cho Yunho biết, Siwon xuất hiện là cố tình chọc tức hắn, làm cho hắn bực bội. Vì trò chuyện Siwon rất vui vẻ nên tôi đã về nhà muộn. Mà đêm nay, không một ai trong cái nhà lắm người này chờ đợi tôi. Lầu son gác tía đã chìm vào giấc ngủ, dưới ánh đèn mờ ảo, làm nổi lên cái lặng điệu mang mùi vị tử thi. Tôi băng qua dãy hành lang dài và u ám, nỗi lòng cũng theo đó trầm tận đáy biển sâu, tôi những tưởng sẽ bị màn đêm vô biên vô hạn này nuốt chửng mất, chắc bên kia cánh cửa cũng ấm áp như vậy. Tôi đẩy cửa ra, bên trong đáng lẽ phải tối như đen như mực lại đang sáng trưng đèn đuốc, căn phòng trước đây luôn lạnh lẽo của tôi được hai cái lò cháy rực sưởi ấm. Trên giường là chăn bông và gối lông ngỗng mới tinh, chúng lặng lẽ bày ra ở đó, như thể đang chờ mong chủ nhân mình trở về. Tôi quan sát tất cả trước mắt mình, hơi đăm chiêu nhìn về phía cửa phòng, tôi tiếp tục bị hoảng hồn. Ngoài phòng, Yunho đang ôm tay tựa cửa, nhìn chằm chằm vào tôi không hề chớp mắt. Hắn mặc âu phục, hình như cũng vừa từ bên ngoài trở bề. Chắc đã uống không ít rượu, vì khoảng cách xa như vậy mà tôi vẫn còn ngửi thấy hơi rượu tản ra từ người hắn. Nhìn nhau trầm mặc trong thời gian dài khiến cho tôi có chút quẫn bách, mãi mới nhớ ra là phải cám ơn hắn, Yunho khẽ gật đầu. Sau đó chúng tôi lại bắt đầu nhìn nhau, tôi không muốn nói những lời dớ dẩn tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh, mà hắn nhìn qua cũng không muốn giải thích về hành động bố thí hứng thú ngẫu nhiên của mình, vì thế chúng tôi tiếp tục đứng đối diện nhau trong im lặng. Đúng vào lúc tôi tin rằng hai chúng tôi sẽ cứ đứng nhìn nhau thế này suốt đêm, Yunho đột nhiên xoay người, bỏ đi như khi vừa xuất hiện, sau đó tôi nghe thấy tiếng hắn đóng sầm cửa lại, đêm tối tĩnh lặng khiến cho trái tim ta rung lên mãnh liệt, suýt nữa đã vỡ tan.