Đẩy ngã y tiên
Chương 9 : Q.1 - chương 9
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânĐau đớn từ giao hoan khiến Việt Vấn Thu hoàn toàn tỉnh táo.
"Không được, thật sự không được. Tạ Vô Cữu, van ngươi, bỏ qua cho ta đi!" Nàng khổ sở cầu khẩn. Vật dưới hông hắn, lớn kinh người, đáng sợ hơn là đầu của nó, thô lớn không tưởng nổi, Việt Vấn Thu thế nào cũng đều không cảm thấy mình có thể chịu đựng. Nhưng, đã đến tình trạng này, hắn làm sao có thể dừng? Nam nhân trên người gấp rút thở dốc, bởi vì không tìm được của huyệt mà gấp gáp không dứt. Dừng lại một chút, Việt Vấn Thu cảm thấy cánh hoa giữa hai chân bị hắn vạch ra, sau đó, ngón tay cứng rắn phá vỡ những nếp uốn kia, xoay tròn đẩy vào.
"A! Đau quá!" Hoa kính còn chưa có bị khai phá, liều mạng ngăn cản hắn tiến vào, nhưng hắn vẫn không để ý chút nào, chỉ để ý chính mình dùng lực, cậy mạnh mạnh mẽ đẩy đi vào.
"Đừng vào, đau quá, thật sự rất đau. . . . . ." Nàng đau đến cắn môi, hét thảm khẩn cầu. Hắn lại như không nghe được âm thanh của nàng, chính mình đâm vào, sau đó rút ra, lại đâm vào, lặp đi lặp lại như thế. Quá trình này với nàng mà nói, khổ sở không chịu nổi. Hoa kính còn chưa mở ra, bị hắn đối xử thô bạo như vậy. Vậy mà, hắn dùng loại phương pháp này, rốt cuộc khai phá ra một con đường. Đợi đến hoa kính vừa lộ ra, hắn liền dùng côn thịt cứng rắn như sắt, chống ở miệng huyệt, dùng sức đẩy vào trong.
Đau! Còn đau hơn hồi nãy gấp trăm lần! Việt Vấn Thu đau đến nói không ra lời, nếu như không phải là một thân kinh nghiệm, nàng quả thật không thể tin được, trên đời này có loại đau đớn đến như vậy. Nàng vốn sợ đau, huống chi là nơi nhạy cảm như vậy, giống như có người cầm chùy đục mở ra. Nhưng lúc này vẫn chưa thành công. Đầu rồng của hắn khác hẳn với người thường, miệng huyệt lại nhỏ hẹp, va chạm như vậy, chỉ đụng phải cửa huyệt của nàng một chút, không thể tiến vào. Nhưng đã thấy được hi vọng, hắn làm sao có thể buông tha? Không để ý nàng kêu đau, lần nữa đâm tới, càng không ngừng đội lên phía trước, lại dùng ngón tay cắm vào mấy lần, cuối cùng, hai ngón tay mạnh mẽ đẩy ra, rốt cuộc đem đầu rồng cực lớn nhét vào. Khi tiến vào, tinh thần hắn chấn động, sức lực đều dồn xuống đan điền*, dần dần rút ra, lại dùng lực đâm vào. Máu tươi chảy ra, trơn bóng trên côn thịt, mượn trơn trượt này, hắn càng không ngừng lặp lại cắm vào —— tuy vậy, nhét vào hai phần ba, thì không thể vào nữa.
"A. . . . . ." Việt Vấn Thu đau giống như bị rách thành hai nửa, thật sự không chịu đựng được, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh. Tạ Vô Cữu nhìn xuống, thân thể nữ nhân mảnh khảnh mềm mại nằm ở dưới thân của hắn, hai chân bị tách ra đè ở trước ngực, hoa huyệt giữa hai chân hoàn toàn thản lộ ra. Cửa huyệt béo mập vốn sạch sẽ, lúc này cắm một cây côn thịt cường tráng tím hồng, hai cánh hoa mềm mại bị kéo tách ra, nhụy hoa ở giữa đỏ bừng, cũng bị chen vào lệch sang một bên, hoa hạch đỏ tươi, bám vào côn thịt của hắn. . . . . . bộ dáng rất đáng thương. Nhưng một màn này, lại hoàn toàn kích phát ra xấu xa ẩn sâu nội tâm của hắn. Ở trong mộng mấy ngày trước, hắn đã sớm làm chuyện với nàng như vậy. Cũng không có một lần, chân thật như vậy, để cho hắn thực sự cảm thấy khoái cảm chà đạp. Mặc kệ Việt Vấn Thu đã ngất vì quá đau, hắn bóp chặt hông của nàng, hung khí lùi ra, lại nặng nề đâm vào, một lần lại một lần, eo ếch càng không ngừng đẩy ra vào. Khoái cảm cực hạn vẫn mãnh liệt mà đến, làm cho hắn không khống chế được mình. Thì ra mùi vị của nữ nhân như vậy, thì ra nàng tốt đẹp như vậy, cho dù là một giấc mộng, cũng làm cho hắn say mê như vậy.
Không biết đã trải qua bao lâu, Việt Vấn Thu than nhẹ một tiếng, đau đến tỉnh lại. Đôi tay vẫn bị trói, hai chân mở rộng ra, bị giam cầm ở trước ngực. Người đàn ông này, ở trên người nàng càng không ngừng luật động, lần lượt đem côn thịt của hắn cắm vào trong cơ thể nàng, đem hoa huyệt vốn đóng chặt của nàng làm thành một động nhỏ. Bị trói khiến Việt Vấn Thu không cách nào chống cự, chỉ có thể vô lực xụi lơ ở trên giường, mặc hắn làm, chỉ là không khống chế được, kêu đau từng tiếng.
Lần đầu tiên vốn không nên như vậy, hoa kính của nàng nhỏ, vốn nên chậm rãi khai phá, mà hắn lại quá to lớn, nếu như dưới tình huống bình thường, có lẽ phải rất nhiều lần, mới có thể thành chuyện. Vậy mà, hôm nay tình huống đặc biệt, hắn dùng thủ đoạn ngang ngược, dùng máu và sức lực khai phá ra một con đường, nỗi khổ sở của nàng có thể biết. Hoa kính bị chống ra cực hạn, hắn mạnh mẽ đưa đẩy cắm vào, gắt gao mút chặt, lại mang đến cho hắn kiểu hưởng thụ cực hạn khác, giống như vô số miệng nhỏ đang mút lấy hắn. Mùi thơm càng ngày càng nồng đậm, Tạ Vô Cữu càng ngày càng phóng túng, trừ động tác bản năng, cái gì cũng đã quên. Cũng may, hắn cũng là lần đầu tiên, đối mặt khoái cảm điên cuồng chông chất hoàn toàn không có sức chống cự, rất nhanh sống lưng tê rần, không khống chế được co rúm mấy lần thật nhanh, phun trào ra. Tinh dịch tồn trữ hơn hai mươi năm số lượng rất lớn, Tạ Vô Cữu chặt chẽ đè ép Việt Vấn Thu, cho đến khi bụng nàng phồng lên, hắn mới bắn hết ra.
. . . . . .
Tạ Vô Cữu nằm trên người Việt Vấn Thu, gấp rút thở dốc. Hắn chưa bao giờ biết rằng, thế gian lại có tư vị tuyệt vời như thế, giờ phút này bảo hắn chết ở trên người nàng, hắn cũng đồng ý.
"Ra. . . . . . Đi ra ngoài!" Rốt cuộc đau đớn cũng giảm một chút, Việt Vấn Thu run rẩy nói. Đáng tiếc, Tạ Vô Cữu cũng không muốn để cho nàng như ý. Vuốt ve thân thể dưới thân, côn thịt giữa đùi hắn rất nhanh lại cứng lên.
"A!" Việt Vấn Thu hét thảm một tiếng, hoảng sợ phát hiện, nam nhân trên người lại động. Tạ Vô Cữu đem hai chân của nàng quấn lên hông của mình, tay nâng mông của nàng, hướng côn thịt của mình liều mạng đâm vào
"Phốc! Phốc! Phốc!" Xuyên vào hoa huyệt vừa nhanh vừa vội. Việt Vấn Thu bị đâm phát khóc. Lần đầu tiên nàng biết, nam nhân là thứ hung tàn như vậy. Trong hoa huyệt mềm mại, có một cây côn thịt đâm vào rút ra. Nàng không có bất kỳ khoái cảm gì, ngoài đau, vẫn là đau. Nhưng, mặc kệ nàng cầu khẩn thế nào, hay chửi rủa, nam nhân trên người đều không chút cử động, hắn giống như hóa thân thành một con dâm thú, trừ gian dâm với nàng, không có bất kỳ chuyện có thể gây hứng thú cho hắn. Tối hôm đó, nàng gần như không ngủ, vừa ngủ lại bị đâm vào đến tỉnh lại. Cho đến khi trời dần sáng, mới có thể nghỉ ngơi.
. . . . . .
Giấc ngủ này Việt Vấn Thu ngủ thật say, rõ ràng thân thể nhớp nháp rất không thoải mái, nhưng vẫn không tỉnh dậy. Khi nàng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy bụng rất trướng, cả người cũng mệt mỏi, bộ xương giống như bị thao ra rồi ghép lại, cũng không thể nhúc nhích được. Nàng mở mắt ra, thấy một vệt ánh sáng mặt trời xuyên qua màn cửa sổ. Kỳ lạ, ánh mặt trời làm sao lại hồng như vậy. . . . . .
Thật lâu sau, nàng mới chậm rãi phát hiện, đây là ánh mặt trời chiều. Lúc này, người dưới thân mình nằm bỗng nhúc nhích, giữa hai chân có đồ vật gì đó trơn trợt, làm nàng có cảm giác đau đớn.
"A. . . . . ." Tiếng rên rỉ thật thấp, âm thanh trầm khàn. Việt Vấn Thu đột nhiên ý thức được cái gì, mắt vốn đang híp lại đột nhiên mở ra, phát hiện mình nằm ở trên người một người. Lồng ngực này, lồng ngực này. . . . . . là một nam nhân! Sau đó nàng ngẩng đầu lên, chống lại gương mặt quen thuộc. Tạ Vô Cữu! Trí nhớ tối hôm qua, toàn bộ tràn vào đầu. Việt Vấn Thu tức giận, cúi đầu cắn hắn.
"Ưmh. . . . . ."
Đáng hận là cả người nàng vô lực, bắp thịt của nam nhân dưới thân căng cứng, căn bản là cắn hắn cũng không đau. Nhưng, rốt cuộc đem hắn đánh thức. Tạ Vô Cữu mở mắt, còn có chút mơ hồ. Chống lại ánh mắt tràn đầy hận ý của Việt Vấn Thu, hắn đột nhiên tỉnh táo lại.
"Làm sao ngươi ở đây. . . . . ." Lời nói còn chưa dứt, chỗ kín truyền đến một đợt khoái cảm, hắn giật mình một cái. . . . . .
"A!" Nằm ở trên người của hắn Việt Vấn Thu đau hô một tiếng. Tạ Vô Cữu ngây dại. Xảy ra chuyện gì? Hắn cúi đầu, nhìn thấy thân thể nữ nhân trần truồng nằm ở trên người hắn, mà hắn cũng không một mảnh vải, hai người quấn lấy nhau. Tay của hắn còn đặt trên vú của nàng, dưới tay là xúc cảm bóng loáng tinh tế. Nơi riêng tư của bọn họ, càng gắn vào nhau chặt chẽ. Hắn đang ở trong cơ thể nàng. Ý thức được cái này, côn thịt dưới thân của Tạ Vô Cữu nhanh chóng thức tỉnh, rục rịch ngóc đầu dậy muốn tiếp tục công thành chiếm đất.
"Tạ Vô Cữu!" Âm thanh khàn khàn truyền đến. Lý trí của hắn rốt cuộc trở về, trí nhớ cũng chầm chậm trở lại. Vậy nên, ngày hôm qua hắn không phải đang nằm mơ, mà là thật sự nửa đêm chạy đến trong phòng của nàng, đem nàng làm. . . . . .
". . . . . . Buông ra!"
Nghe thấy âm thanh nàng cắn răng nghiến lợi, Tạ Vô Cữu từ từ buông tay ra. Việt Vấn Thu cố nén đau nhức toàn thân, chống người lên. Vậy mà, khẽ động một cái, hai người cũng sợ run cả người. Côn thịt của hắn, chậm rãi từ trong cơ thể nàng rút ra. Co rúm, mang tới khoái cảm vi diệu cùng cảm giác đau đớn. Cuối cùng rút được ra, Việt Vấn Thu cứng lại. Cái thứ kia, cắm ở miệng huyệt không ra được. Nàng muốn cố gắng rút ra một lần, nhưng vừa dùng lực liền đau đến run lên, nhất thời tiến hay lùi không thể. Tạ Vô Cữu dưới người bỗng nhúc nhích, hình như muốn ngồi dậy.
"Làm gì vậy?" Việt Vấn Thu chống ngực của hắn, nếu để cho hắn ngồi dậy, không phải lại tiến vào sao? Việt Vấn Thu cảm thấy đau, Tạ Vô Cữu lại là thoải mái. Quy đầu bị hoa huyệt của nàng khít khao trận đè ép, giống như bị cái miệng nhỏ nhắn mút lấy, sảng khoái không dứt. Nhưng hắn biết, tình hình trước mắt này, hắn không thể nào đem Việt Vấn Thu tiếp tục làm. Xảy ra chuyện như vậy, chính hắn cũng bị kinh sợ rồi. Không ngờ làm trong mơ, tỉnh lại bỗng nhiên biến thành thật. Nhưng, hắn tiếp nhận rất nhanh, thậm chí trong lòng còn có chút vui vẻ.
". . . . . . Nàng nằm, để ta."
Vì bản thân nàng không có biện pháp đem hắn lấy ra, Việt Vấn Thu lúng túng, cũng chỉ có thể cam chịu. Tạ Vô Cữu ôm lấy nàng, từ từ vòng qua người, đặt nàng lên trên giường, mình quỳ gối giữa đùi nàng. Cúi đầu thấy cảnh đẹp trước mắt, hầu kết của hắn bỗng trượt lên xuống, côn thịt trong quần nảy lên, làm nàng nhướng mày. Côn thịt cắm ở trong hoa huyệt giống như cứng hơn rồi. . . . . .
Việt Vấn Thu khẽ cắn răng, tạm thời nhịn xuống, quay đầu qua một bên. Nàng không phát hiện, cái tư thế này, gần như đem chính mình hoàn toàn hiện ra ở trước mặt hắn. Bờ vai thon thả, xương quai xanh tỉ mỉ, đôi thỏ ngọc trước ngực hơ động, tràn ra một trận sóng sữa. Sau đó là eo nhỏ nhắn không đến một nắm, bụng khẽ gồ lên. Phía dưới, chính là chân ngọc trắng noãn, còn có. . . . . . hoa huyệt xinh đẹp giữa hai chân. Tạ Vô Cữu luôn cho rằng, Việt Vấn Thu rất đẹp, nhưng không nghĩ đến, dưới lớp áo xanh, sẽ cất giấu thân thể đẹp như vậy. Mặc dù mảnh mai, nhưng nơi nên lớn tuyệt không nhỏ.
"Ngươi làm gì vậy?" Cảm thấy Tạ Vô Cữu cầm hai chân của nàng tách ra hai bên, Việt Vấn Thu nóng nảy.
"Nàng. . . . . ." Hắn hơi mất tự nhiên , "Kẹp quá chặt, cần tách ra, mới có thể đi ra ngoài."
Việt Vấn Thu trợn mắt nhìn hắn một lúc lâu, mới chịu đựng xấu hổ chấp nhận. Tạ Vô Cữu nhìn chằm chằm hoa huyệt của nàng, đem lấy hai chân nàng mở rộng ra. Khi hắn thấy côn thịt tím hồng cắm ở trong huyệt của nàng, thiếu chút nữa bị cảnh đẹp làm mất ý chí, thẳng lưng cắm vào. May mắn kịp thời ổn định, lui về phía sau vừa dùng lực ——
"Ba!" Một tiếng, quy đầu rút ra. Việt Vấn Thu đau đến khẽ run rẩy, lập tức cảm thấy có thứ gì chảy xuống. Lại phát hiện Tạ Vô Cữu trước người không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào giữa hai đùi nàng. Nàng cúi đầu mà nhìn, lập tức xấu hổ muốn chết. Tạ Vô Cữu đem tinh dịch hơn hai mươi năm tích trữ rót vào trong bụng của nàng, bụng phình căng ra. Khi hắn rút ra, tinh dịch trắng đục cùng tia máu, từ đỏ hoa huyệt sưng đỏ cuồn cuộn chảy ra. . . . . .
Dưới tình thế cấp bách, Việt Vấn Thu kéo chăn mỏng ở một bên, che đạy thân thể.
"Cút ra ngoài!"
Tạ Vô Cữu chép chép miệng nói: "Ta. . . . . ."
"Bảo ngươi cút không nghe thấy sao?" Trên vầng trán của nàng, là chán ghét không che giấu chút nào. Thấy da thịt bên ngoài của nàng, trải rộng vết đỏ, một dáng vẻ chịu khổ bị chà đạp, Tạ Vô Cữu không nói nữa, cúi người nhặt y phục của mình qua loa mặc vào, ra khỏi gian phòng. Hắn bước qua cửa, Việt Vấn Thu nhắm mắt lại, nước mắt liền chảy ra.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
50 chương
65 chương
10 chương
30 chương