Đẩy ngã y tiên
Chương 5 : mất khống chế.
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTạ Vô Cữu cảm thấy như có một luồng nhiệt đang lao nhanh trong cơ thể, luồng nhiệt này xông thẳng lên ót, cướp đi lý trí của hắn. Thiếu nữ trong ngực, thân thể mềm mại, mang theo hơi thở thơm mùi thảo dược, chui thẳng vào mũi của hắn. Trong nháy mắt chỗ kín dưới thân phồng lên, như muốn phá quần.
"Xoẹt ——" một tiếng vang lên. Tất cả đều đã đi xa, chỉ có thiếu nữ trong ngực là chân thực, làm cho hắn không kịp chờ đợi mà muốn đoạt lấy.
"Tạ Vô Cữu, ngươi buông ra. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Trước ngực chợt lạnh, lòng Việt Vấn Thu trong cũng lạnh theo. Sau khi hắn dùng lực, áo váy trước ngực bị xé thành từng mảnh nhỏ, áo ngực bị kéo xuống, một đôi ngọc nhũ đầy đặn không hề phòng bị nhảy ra ngoài.
"A!" Nàng kinh hoảng muốn che lại, nhưng tay lại bị Tạ Vô Cữu nắm lấy, chỉ còn một tay, căn bản không che được bao nhiêu. Ngược lại bởi vì động tác che lại của nàng, cùng với đôi thỏ trắng không ngừng nảy lên, thành sóng nhũ vô cùng xinh đẹp. Ánh mắt Tạ Vô Cữu hoàn toàn thay đổi rồi. Hắn bước lên trước mấy bước, đem cả người ướt dầm dề của Việt Vấn Thu đẩy ngã ngồi trên tảng đá lớn, trực tiếp đè lên.
"Tạ Vô Cữu. . . . . . A. . . . . ."
Việt Vấn Thu kêu lên một tiếng, trơ mắt nhìn Tạ Vô Cữu cả hai tay đồng thời bắt lấy cặp nhũ phong đầy đặn, nắn bóp. Địa phương kín đáo như vậy, là lần đầu tiên bại lộ ở trước mặt người khác, cũng là lần đầu tiên bị người khác đụng chạm. Việt Vấn Thu sợ ngây người. Hai tay của hắn thon dài có lực, mang theo vết chai, xoa làn da mềm mại trơn nhẵn của nàng, mang đến cảm giác hơi tê dại. Lòng bàn tay đem đôi nhũ tròn trịa đầy đặn bao lại, dùng sức bắt bóp, đôi vú trắng mềm mại bị nắm thành đủ loại hình dáng. Đôi vú tuyết nộn của thiếu nữ, rất nhanh bị xoa thành một mảng đỏ bừng, vết đỏ khắp nơi, một bộ dáng bị giày vò thảm hại. Nhưng hắn còn chưa đầy đủ, dùng sức nắm chặt, miệng ngậm lấy bầu vú, nụ hoa kiều diễm nở rộ, mà ở dưới tầm mắt của hắn, nụ hoa càng ngày càng cứng rắn, đứng thẳng ở trên cặp vú tuyết trắng. Sau đó, hắn cúi đầu, cắn lên nụ hoa, đầu lưỡi liếm láp mút vào, gặm cắn không ngừng.
"A. . . . . ." Cảm thụ khác thường truyền đến, cả người Việt Vấn Thu như bị điện giật run lên. Bị tiếng rên rỉ của chính mình dọa sợ, phát hiện tình cảnh của bản thân, Việt Vấn Thu thiếu chút nữa bị hù dọa điên mất. Tạ Vô Cữu vậy mà lại đối với nàng như vậy, tại sao hắn có thể! Vừa vặn người bị hắn ép gắt gao, đầu của hắn chôn ở trước ngực của nàng, ngậm lấy nụ hoa, ngực nàng còn chưa từng bị nam nhân nhìn thấy chứ càng không cần phải nói là bị chạm qua như trẻ bú sữa. Càng làm cho nàng kinh hoảng, là Tạ Vô Cữu liếm láp vuốt ve, trong cơ thể vọt lên một trận đợt tê dại.
"Buông ra, buông ta ra!" Việt Vấn Thu liều mạng đánh hắn. Nhưng một chút hữu dụng cũng không có, nam nhân trên người vẫn không nhúc nhích, ngược lại đè nàng càng chặt hơn. Trong mắt Việt Vấn Thu tràn đầy sợ hãi, Tạ Vô Cữu làm cho nàng lần đầu tiên biết, nam nhân là loài vật có bao nhiêu đáng sợ. Khi ở dưới hắn, nàng không hề có một chút năng lực phản kháng nào, giống như đối mặt một ngọn núi lớn không thể rung chuyển. Lần đầu tiên nàng hối hận mình chỉ tập trung vào y dược, võ công chỉ có thể coi là tam được. Rất nhanh nàng phát hiện, tình huống so với tưởng tượng của nàng càng tệ hơn. Vìó một đồ vật ở trên bắp đùi một cọ cọ, cứng răn, nóng bỏng đến kinh người. Tên khốn kiếp này, lại dám cầm cái kia vật bẩn kia cọ nàng! Việt Vấn Thu vừa tức giận, vừa hốt hoảng.
Nàng sớm biết Tạ Vô Cữu thích nàng, nhưng người nàng thích là sư huynh. Mặc dù sư huynh đối với nàng chỉ có tình huynh muội, cũng đã sớm có hôn ước, nhưng chỉ cần một ngày hắn chưa thành thân, nàng liền nguyện ý chờ kết quả. Tạ Vô Cữu chưa bao giờ thừa nhận chuyện này, nàng cũng coi là không biết. Nàng không phải cái loại người vượt quá giới hạn, cũng không lợi dụng tình cảm của người khác. Nếu không có ý định đáp lại hắn, không làm rõ là tốt nhất. Hiện tại sư huynh thành thân, nàng hạ quyết tâm, định dừng lại khoảng thời gian vài chục năm cuồng dại. Đúng lúc đau lòng, hắn lại chạy đến nói những lời đó. Nhất thời nàng không khống chế được, dùng những từ châm chọc. Không ngờ liền chọc phải tổ ong vò vẽ, đem Tạ Vô Cữu kích thích đến mất khống chế. Nếu nói tạ Vô Cữu sẽ ép buộc nữ nhân, cho tới bây giờ nàng sẽ không tin. Hắn là đồ đệ xuất sắc của danh môn, xuất thân cũng không thấp, mặc dù đệ tử Chân Vũ phái làm việc không phân phải trái, nhưng chưa bao giờ vì thế mà là làm bậy. Huống chi, Tạ Vô Cữu chỉ thích võ nghệ, chỉ đối với võ công kiếm thuật cảm thấy hứng thú, bình thườngthấy nữ nhân ngay cả mắt cũng không nhìn. Đúng, hắn như vậy căn bản không bình thường! Việt Vấn Thu ngừng giãy giụa, cũng không kêu. Chịu đựng cảm giác chỗ xấu hổ mẫn cảm bị vuốt ve đùa bỡn, ngón tay sờ tới chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, đẩy cơ quan bí mật phía trên ra. Một cây ngân châm bắn ra ngoài, nhắm ngay huyệt vị sau cổ của Tạ Vô Cữu đâm vào. người nam nhân cứng đờ, mắt mất đi tiêu cự, xụi lơ xuống, nặng nề đè ở trên người của nàng. Tay giữ lấy nàng cũng đồng thời buông lỏng ra. Việt Vấn Thu cũng không nhúc nhích, ngực kịch liệt phập phồng, như vừa may mắn sống sót sau tai nạn.
Một lúc lâu sau, nàng chậm rãi rút ngân châm ra, đem Tạ Vô Cữu ngã ở trên người nàng đẩy ra. Khi nàng cúi đầu nhìn đến ngực của bản thân thì mặt sung huyết đỏ bừng. Vốn là đôi kiều nhũ tuyết nộn không tỳ vết, hiện giờ có đầy dấu tay dấu răng, nhất là trái dâu đỏ tươi trên đầu, bị gặm cắn hồng hồng kiều diễm, vểnh lên thật cao. Trên mặt Việt Vấn Thu từng trận nóng lên, xiêm áo cũng bị xé rách, miễn cưỡng mới che kín được cảnh xuân trước bộ ngực. Hai chân nàng run rẩy đứng dậy, thấy Tạ Vô Cữu nằm ở bên cạnh, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Dùng sức đẩy, đẩy hắn ngã xuống đất, vẫn còn không hả giận, lại duỗi thân chân đạp.
"Khốn kiếp, vậy mà làm chuyện như vậy. . . . . ."
Tạ Vô Cữu nhắm hai mắt, một chút phản ứng cũng không có. Việt Vấn Thu đạp một lát, đạp đến phải chân phát đau, thở hồng hộc ngừng chân. Nghĩ đến một màn vừa rồi, vừa thẹn vừa tức, quay đầu bước đi.
"A!" Bước được một bước thì thiếu chút nữa ngã xuống, mới phát hiện, mắt cá chân chân trái vô cùng đau đớn. Cởi giày vớ nhìn xuống, thấy chân sưng lên như bánh màn thầu, Việt Vấn Thu nhớ tới, hình như vừa rồi khi lao vào dòng suối. Nên bị thương thành như vậy, mỗi bước đi đều đau điếng. Nhưng nàng thật sự không muốn ở cùng một chỗ với Tạ Vô Cữu, tình nguyện nhảy một chân cũng muốn bật đi về. Thật vất vả nhảy về phòng thuốc, lấy nước rửa mặt thay y phục. Khăn lông chà qua trước ngực, nóng rát phát đau. Nghĩ tình hình lúc trước, Việt Vấn Thu giận đến run run, không cẩn thận đụng phải chỗ cắn bị thương trên môi, che đôi môi liền ngẩn người ra. Tự nhiên nàng không giải thích được mất nụ hôn đầu như vậy. . . . . .
Cho tới nay, nàng đều chưa từng nghĩ sẽ có quan hệ gì với nam nhân bên ngoài, dù cho sư huynh cuối cùng cũng thực hiện hôn ước, nàng cũng chỉ là muốn ở lại Nhai Cốc làm y tiên mà thôi. Nhưng mà bây giờ. . . . . .
Biết Tạ Vô Cữu 4 năm rồi. Còn nhớ rõ bốn năm trước, Nam Chiếu làm phản, Ma Giáo nhân cơ hội sinh sự, nhân sĩ chính đạo rối rít chạy tới Nam Cương, nhất là các thiếu hiệp trẻ tuổi, một thân nhiệt huyết, muốn thể hiện bản thân. Chuyện như vậy, làm sao có thể thiếu Liễu Trầm Châu và Vệ Phong được? Bọn họ ăn nhịp với nhau, tính toán đồng hành, vì vậy hô bằng hoán hữu. Sư huynh đệ ở trong sư môn, Vệ Phong là huynh đệ tốt của Tạ Vô Cữu, đương nhiên kêu hắn đầu tiên. Mà Liễu Trầm Châu, đương nhiên là muốn mang theo sư muội của mình. Vùng Nam Chiếu, độc ở khắp nơi, mang theo Việt Vấn Thu tinh thông y thuật, yên tâm hơn nhiều. Sự kiện ma giáo bình ổn, nhóm của bọn họ cũng thành danh. Bởi vì hợp tác ăn ý, tính tình tương đồng, trong mấy năm sau vì thường hỗ trợ lẫn nhau đều đã trờ thành bạn tốt, thường cùng một chỗ vui đùa, có chuyện thì tương trợ lẫn nhau. Tạ Vô Cữu cao ngạo, không quan tâm đến người khác, nhất là nữ nhân. Việt Vấn Thu vẫn cho là, Tạ Vô Cữu nhìn nàng so với người qua đường cũng giống nhau. Cho đến một năm kia, bọn họ đi Tây Bắc, ở trên thảo nguyên gặp được bầy sói. . . . . .
Lời tác giả: Không phải cố ý dừng lúc này, chỉ là thời cơ chưa tới. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
50 chương
65 chương
10 chương
30 chương