21.
Về phần Điền Tuấn cùng Dụ Lý là làm sao mà ở bên nhau …… Này đại khái phải hỏi một chút dạ dày của Dụ Lý.
Bọn họ cái kia chính là tân sinh viên khóa mới chọn được ngày lành, liền tiến vào khu ký túc xá mới xây của trường học. Một phòng chỉ ở ba người, mỗi tầng lầu trừ toilet công cộng ở ngoài, còn có một phòng bếp nhỏ.
Điền Tuấn từ nhỏ liền thích nấu ăn, tuy nói căn tin trường đại học bọn họ từ trước đến nay luôn được đánh giá rất cao, nhưng chung quy quanh năm suốt tháng cũng chỉ có mấy món đồ ăn như vậy, rất nhanh liền ăn chán rồi. Vì thế mỗi cuối tuần, Điền Tuấn đều sẽ đi chợ mua một ít nguyên liệu nấu ăn, tự khai mở cho mình thêm chút ưu đãi.
Dụ Lý cùng một bạn khác cùng phòng thỉnh thoảng cũng sẽ đi cọ cơm, thường xuyên qua lại, dạ dày Dụ Lý liền dính lên Điền Tuấn.
Mặc dù thân thể rất thành thực mỗi cuối tuần đều đến ăn chực, nhưng Dụ Lý kia há mồm thật sự là rất làm người ta chán ghét, hôm nay đồ ăn quá dầu, ngày mai món kia quá nhạt, hoàn toàn là bới xương trong trứng gà. Bạn cùng phòng nghe không vô, nhắc nhở hắn vài lần, hắn lại càng hung hăng càn quấy thêm.
“Món này của cậu mặn quá đi, muốn mặn chết người luôn,” Dụ đại thiếu gia đã ăn chực, miệng còn không thành thật, “Tầng một căn tin phía tây, một đĩa rau trộn một đồng rưỡi còn ăn ngon hơn món của cậu.”
Điền Tuấn trời sinh tính tình tốt, nhưng cũng không có nghĩa là cậu mỗi tuần bị chèn ép như vậy cũng không bực bội, “Muốn ăn căn tin lập tức tự đi ăn đi, tại sao lại muốn đến đây ăn ké cơm của tôi a.”
“Hắc, tôi cho cậu nhiều góp ý trọng yếu như vậy cậu còn không biết cảm kích,” Dụ Lý vắt chéo chân, đem lưng khẽ dựa lên trên ghế nằm, “Không biết tốt xấu.”
Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng, Dụ Lý liền biết tiêu rồi. Hắn cũng không phải không biết lời nói kia làm tổn thương người khác, nhưng chính là miệng tiện, không nín được.
Quả nhiên, Điền Tuấn tức giận đến ánh mắt đều đỏ, một phen kéo qua cái đĩa đồ ăn còn chưa ăn xong trước mặt Dụ Lý, “Không thích ăn vậy cậu cũng đừng có ăn, vì cái gì mỗi tuần tôi nấu cơm cho cậu, cậu lại còn muốn chọn tam lấy tứ a.”
Dụ Lý chưa từng thấy qua dáng vẻ tức giận của Điền Tuấn, nhất thời có chút chân tay luống cuống. Hắn đứng lên, đi theo phía sau Điền Tuấn muốn nhận lỗi, ai ngờ Điền Tuấn người ta không để ý đến hắn, trực tiếp đem tất cả đồ ăn đều đổ vào trong thùng rác.
“Nhiều thức ăn như vậy làm sao muốn đổ liền đổ a” Cái này đổi lại Dụ Lý đau lòng, “Tất cả đều đổ bỏ, vậy tối nay cậu ăn cái gì?”
“Không cần cậu lo!” Điền Tuấn lao ra phòng bếp, đem cửa dùng sức đóng lại, phát ra “Oành” một tiếng vang lớn.
Phòng ngủ cách vách có người nghe được tiếng vang thò đầu ra xem náo nhiệt.
Dụ Lý lạnh lùng quét ánh mắt liếc bọn họ, xụ mặt quay về phòng của mình.
22.
Dụ Lý ở ký túc xá cũng không an tâm, áy náy không chịu được, trong đầu lăn qua lộn lại đều là ánh mắt đỏ hồng của Điền Tuấn. Hắn đợi hơn nửa giờ đồng hồ, Điền Tuấn vẫn chưa trở về. Dụ Lý thật sự ngồi không yên, cầm lấy di động liền chạy xuống dưới lầu, một bên gửi tin nhắn xin lỗi cho Điền Tuấn, một bên hỏi khắp nơi có ai nhìn thấy cậu đâu không.
Cuối cùng, Dụ Lý chạy quanh một vòng lớn ở trường học, ở tầng một căn tin phía tây tìm được Điền Tuấn.
Buổi tối cuối tuần căn tin ít người, đóng cửa cũng sớm. Dụ Lý lúc đi tới căn tin đèn lớn đã đóng hai phần ba. Điền Tuấn một mình cúi đầu, lẻ loi trơ trọi mà ngồi ở một góc mờ tối hẻo lánh, trước mặt đặt một đĩa thức ăn lót dạ.
Dụ Lý nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hắn ba bước gộp thành hai bước chạy đến trước mặt Điền Tuấn ngồi xuống, “Điền Tuấn, xin lỗi, lúc nãy là tôi nói lung tung, tôi vì tôi ăn nói xằng bậy mà xin lỗi cậu, hi vọng nhận được sự tha thứ của cậu.”
Điền Tuấn tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ tìm đến, cúi đầu co rúm lại một chút.
Dụ Lý lúc này mới phát hiện trước mặt cậu đặt lại chính là “Tầng một căn tin phía tây một đồng rưỡi một đĩa rau trộn” mà mình nói.
Điền Tuấn ấp úng nói: “Cậu không cần xin lỗi,tôi không có giận. Cậu nói đúng, rau trộn này làm đúng là ăn rất ngon.” Điền Tuấn thoáng ngẩng đầu, “So với tôi làm ngon hơn.”
Nương theo ngọn đèn mờ mờ, Dụ Lý nhìn thấy khóe mắt ướt át của Điền Tuấn. Hắn không biết hẳn là nên hình dung tâm tình của bản thân lúc ấy như thế nào, tóm lại là vừa khổ sở vừa đau lòng, còn có loại đau xót chưa từng nhận thức qua.
“Tôi là người nói chuyện trước giờ đều là miệng tiện, cậu ngàn vạn đừng để trong lòng,” Hắn cẩn thận dè chừng đem tay khoát lên bả vai Điền Tuấn, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Thực ra đồ ăn cậu làm vừa khéo ăn rất ngon, hơn nữa đặc biệt hợp khẩu vị của tôi. Tôi chính là thèm ăn mới mỗi tuần tìm cậu để ăn chực.”
“Cậu không cần an ủi tôi,” Điền Tuấn bưng khay lên, “Là tôi muốn cám ơn cậu. Nếu không phải cậu, tôi không chừng vẫn muốn làm vương bà bán dưa, mất mặt xấu hổ lại không tự biết đâu.”
Dụ Lý nghe không nổi Điền Tuấn tự coi nhẹ mình như vậy, vội vàng phản bác nói: “Không phải như thế, tôi thật sự đặc biệt thích ăn đồ ăn cậu làm!” Trước khi kịp phản ứng hắn đã từ phía sau ôm lấy Điền Tuấn, “Nếu có thể được ăn suốt như vậy thì quá tốt rồi.”
Dụ Lý đỏ bừng mặt, thế nhưng miệng lưỡi vụng về ngốc nghếch, buộc lòng phải lăn qua lộn lại mà nói xin lỗi cùng thổ lộ.
Hắn tức giận bản thân như thế nào mà lâu như vậy mới nghĩ sáng tỏ tâm ý của mình đối với Điền Tuấn, lại e sợ khiến Điền Tuấn không để ý đến hắn nữa, nghĩ đến lại sợ, âm thanh xin lỗi đều run lên nhè nhẹ.
Vì vậy, hắn không có nhìn thấy mặt Điền Tuấn như trút được gánh nặng, đồng thời cũng hơi hơi giương lên khóe miệng.
23.
Dụ Lý người này, chính là dạng điển hình vết sẹo lành liền quên đau.
Ngoại trừ buổi sáng ngày hôm sau vừa tỉnh lại đối mặt Điền Tuấn bên ngoài có chút thẹn thùng, biểu hiện của hắn so với trước cũng không có gì bất đồng.
May mắn Điền Tuấn làm người ôn hòa, lại thập phần rõ ràng đức hạnh này của hắn, bằng không đổi người khác, phỏng chừng ngày đầu tiên nói chuyện yêu đương liền phải nháo chia tay.
“Em tính chừng nào đổi cái túi này?” Trên đường lên lớp, tay Dụ Lý ở sau lưng Điền Tuấn kéo kéo quai đeo của cậu.
Điền Tuấn không hiểu làm sao, “Em cũng không có nói muốn đổi túi sách a.”
Dụ Lý đầy mặt ghét bỏ, “Cái túi này mà ở trên tay anh, anh đã sớm ném đi. Màu sắc đã phai, còn luôn dãn đến mông, một chút hình dáng cũng không có, giống như cái ruột heo vậy.”
Điền Tuấn nói: “Khó coi thì thế nào, có thể để đồ đạc là được. Huống hồ đây là trước lúc em lên đại học ba em mua cho em đó. Anh sau này không được nói nó giống mấy thứ kỳ quái.”
Dụ Lý nghe cậu nói như vậy, quả nhiên ngậm miệng. Nhưng mà lông mày hắn dựng đến mức muốn chạm tới mép tóc, rõ ràng là bộ dạng không dám gật bừa.
24.
Ba mẹ Điền Tuấn đều là làm địa chất, động một chút liền đi đến địa khu xa xôi mà công tác một tháng. Bởi vậy, Điền Tuấn từ nhỏ liền rèn luyện ra năng lực tự lập rất mạnh.
Trái lại Dụ Lý, điển hình là con một của gia đình trung lưu, từ nhỏ đã có xe hơi đưa đón, bảo mẫu hầu hạ. Trẻ em nhà bình thường tan học cùng bạn bè chơi lật thẻ bài, nghịch con quay yoyo, hắn ở trong nhà chờ chơi Nintendo.
* Nintendo là một trò chơi điện tử
Ba mẹ Dụ Lý cảm thấy như vậy không ổn, phải cẩn thận bồi dưỡng năng lực tự gánh vác của hắn. Kết quả bà nội Dụ Lý sau khi biết, hai người bọn họ ngược lại bị quở trách một trận.
“Quét dọn đơn giản cũng thôi đi. Rửa rau, chà nồi này để cho mấy người giúp việc làm là được rồi, sao lại muốn nó học làm gì.” Bà nội Dụ đau lòng ôm Dụ Lý đang chơi máy game, trung khí mười phần phát biểu, “Các con cư nhiên còn muốn nó học chà bồn cầu! ta nói cho các con hai điều, chỉ cần ta còn sống một ngày, liền không có khả năng để các con làm càn như vậy!”
Dụ Lý ba ba bất đắc dĩ, “Mẹ, mẹ xem mẹ nói kìa. Chúng con cũng là vì tốt cho nó. Tương lai nó một mình ra xã hội, cái gì cũng không biết làm sao được.”
“Vậy liền đem nó giữ chặt, có thể tìm cho nó một cô vợ đảm đang lo liệu.” Bà nội Dụ trận địa vững vàng không lay được.
Dụ Lý ba ba thở dài, “Bây giờ đều là con một, tiểu cô nương nhà ai không phải nuông chiều từ bé. Còn mong người ta giúp đỡ tất bật quét tước vệ sinh à, có thể tự đem chính mình thu dọn gọn gàng ngăn nắp cũng coi như không tệ rồi.”
“Vậy thì mấy đứa liền cho tiền nó mướn một người giúp việc. Dù sao ta sẽ không để cháu ta nhận cái khổ này đâu……”
25.
Cứ giằng co như vậy từ lúc Dụ Lý tốt nghiệp tiểu học vẫn duy trì liên tục đến lúc lên đại học. Do đó trải qua nhiều năm như vậy, Dụ Lý tuy không phải tứ chi không năng, nhưng khẳng định ngũ cốc không phân biệt được.
Từ khi lên đại học, Dụ Lý mama liền vẫn luôn lo lắng cho con trai mình sẽ ở ký túc xá “Nuôi ruồi bọ”, bị bạn cùng phòng ghét bỏ. May mắn trong ký túc xá có Điền Tuấn, cậu sẽ chủ động quét tước toàn bộ phòng ngủ, là một người yêu sạch sẽ, bằng không ký túc xá của bọn họ đại khái thật sự phải mua một bình thuốc sát trùng về.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, Dụ Lý mama đối với Điền Tuấn ấn tượng vẫn rất tốt.
Hiểu con không ai bằng mẹ. Bà biết con trai mình nói chuyện không được dễ nghe, cho nên ngày lễ ngày tết liền dựa vào “Điền Tuấn người nhà ở bên ngoài trở về bất tiện, con mang cho nó chút đồ” làm lý do, đem Dụ Lý kêu về nhà, lấy một đống đồ ăn vặt đi “Trả nhân tình”, để ngừa bạn học ở giữa sinh hiềm khích.
Thật sự là thao nát tâm.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
57 chương
4 chương
42 chương
119 chương
18 chương