Dày mặt đen lòng

Chương 52 : Tàn cuộc

“Trọng Khang cẩn thận sau lưng!” Thái Sử Tử đang nóng lòng lập công tìm kiếm Tôn Kiên khắp bốn phía bỗng phát hiện Tôn Kiên đang giơ đao lén lút mò ra sau lưng Hứa Chữ , không cần nghĩ cũng biết bụng dạ của giặc không có ý gì tốt. Tôn Kiên đang chuẩn bị xuống tay bỗng nghe thấy có người nhắc nhở con mồi của mình thì biết rằng hành động của mình đã bị người khác phát hiện, sau đó không nghĩ ngợi thêm, hai tay nâng đao lên nhảy vọt tới chém vào lưng Hứa Chữ. Nghe thấy Thái Sử Từ nhắc nhở Hứa Chữ liền nâng cao cảnh giác, trực giác khiến bản thân cảm nhận được ở sau lưng có một luồng sát khí lạnh lẽo đang bổ nhào về phía mình, bèn không nghĩ ngợi gì thêm lập tức lộn khỏi lưng ngựa. “Rẹt!” “Phụt!” Chỉ trong nháy mắt cả hai đều bị thương. Cánh tay trái của Tôn Kiên bị một mũi tên đâm vào, người đang ngồi trên mặt đất, cánh tay trái của Hứa Chữ xuất hiện một vết chém dài một thước sâu đến cả tấc, hiện giờ đang bò trên mặt đất động đậy không nổi, nhưng hơi thở nặng nhọc trong miệng chứng minh rằng hắn tạm thời vẫn chưa chết. May mắn là một mũi tên của Thái Sử Từ khiến uy lực của cú chém này giảm đi nhiều, nếu không e rằng cả cánh tay trai của Hứa Chữ đã bị cắt rời! Tôn Kiên đứng dậy, còn muốn lao tới Hứa Chữ bồi thêm một đao nhưng Thái Sử Từ ở phía đối diện lại bắn thêm một mũi tên, Tôn Kiên chỉ có thể nâng đao đỡ lấy rồi trốn vào đám đông hỗn loạn. Thái Sử Từ tìm không thấy Tôn Kiên chỉ có thể chạy đến bảo vệ Hứa Chữ trước, “Này, thằng mập chết tiệt, còn sống không thế?” Hứa Chữ đau đến mức cơ bắp trên mặt đều run lên trả lời : “Đáng lẽ sắp chết rồi nhưng ta không nỡ rời xa ngươi!” “Ta cảm thấy ta nên lập tức bồi thêm cho ngươi một đao!” %%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%% Hoàng Trung bước chân vào thành Cửu Giang, thủ vệ quân đã đầu hàng, sau đó nói với truyền lệnh binh ở bên cạnh “Dán cáo thị an dân, ra lệnh cho binh lính không được quấy rối người dân, ai vi phạm chém! Ngoài ra, đi hỏi đám tù binh xem tên tướng quân thủ thành vừa rồi là ai rồi tìm hắn cho ta!” Nói xong bèn dẫn lính phi thẳng đến phủ thái thú. Bước vào phủ thứ sử mới phát hiện cả nhà Tôn Kiên sớm đã vườn không nhà trống bèn bắt một tên người hầu lại tra hỏi mới biết rằng trước khi mình công thành thì toàn bộ người nhà Tôn gia đã chạy rồi, không biết đi về hướng nào. Hoàng Trung nghe xong bực tức mãi không thôi, lập tức ra lệnh cho binh lính chia thành mấy đội dẫn theo người hầu trong phủ đi tìm kiếm khắp nơi. Vừa bước ra khỏi phủ thái thú lại có binh lính đến báo cáo tướng lĩnh thủ thành vừa rồi tên là Hoàng Cái, nhưng khi đến phủ đệ của hắn mới phát hiện hắn đã chết rồi. Hoàng Cái không tin mới tự mình đi xem thử. Trong phủ đệ của Hoang Cảnh là một khung cảnh hoang tàn, khắp nơi đều là xác chết cháy, trừ một thi thể mặc giáp ra trên mình những thi thể khác đều có vết đao chém, hiển nhiên trước đó đã bị chém chết, chỉ có thi thể mặc giáp này là bị thiêu sống mà thôi, chẳng lẽ Hoàng Cái thật sự đã chết rồi? Lần này mình không hoàn thành được nhiệm vụ thứ sử đại nhân giao cho, chỉ vỏn vẹn chiếm được thành Cửu Giang, hi vọng đủ để báo cáo lên trên! %%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%% “Chúa công, người không sao chứ?” Hàn Đương thấy Tôn Kiên bị thương lập tức chạy tới hỏi thăm. “Không sao, vết thương nhỏ mà thôi! Nghĩa Công, lần này chúng ta phải chết ở đây rồi, ngươi có trách ta không?” Tôn Kiên tỏ vẻ tuyệt vọng và bất lực nhìn Hàn Đương. “Chỉ là chết thôi mà, có gì đáng sợ chứ! Cho dù phải chết chúng ta cũng phải kiếm cho đủ vốn!” “Không sai! Chúng ta phải giết cho đủ vốn, kiếp sau chúng ta lại làm huynh đệ! Ha ha ha ha ha ha ~~” Khi hai người sắp bắt đầu vùng vẫy lần cuối, Trình Phổ nãy giờ vẫn đoạn hậu ở phía sau bỗng chạy lên “Chúa công, các người sao vẫn chưa chạy đi? Ở phía sau có đông đảo kị binh đuổi đến, đội phía sau đã bỏ chạy tán loạn rồi, chúng ta còn không đi thì không kịp nữa đâu!” “Không xông qua nổi, ngươi tự mình nhìn đi, binh lính thương vong thảm trọng, khó có thể lập trận tấn công nữa rồi!” Trình Phổ nhìn quanh bốn phía mới phát hiện đâu đâu cũng là hỗn chiến, ở đằng xa quân đội của Trần Bình vẫn còn nguyên vẹn đang chắn ngang con đường đi lên phía Bắc, kị binh ở phía sau lúc nào cũng có thể đánh tới, phía bên phải là vách núi dựng đứng và rừng cây rậm rạp, bên trái là sông … vách núi? Sông? “Chúa công, lát nữa ta và Công Nghĩa huynh đệ dùng cờ hiệu của chúa công chia nhau chạy vào rừng cây bên phải để thu hút một phần binh lực của địch”. Thấy Hàn Đương không hề do dự mà gật đầu, Trình Phổ mới nói tiếp “Chúa công, người nhân cảnh hỗn loạn một mình bơi qua sông!” Biện pháp này tuy tốt nhưng biết bao nhiêu anh em Giang Đông ở đây thì sao? Đại quân không thể hành quân trong rừng cây, nếu không tự ta đã sớm dẫn quân chạy qua phía đó rồi “Như vậy sao được? Còn rất nhiều anh em Giang Đông ở đây thì sao?” “Chúa công, muốn thành đại sự đừng câu nệ tiểu tiết. Trong rừng rậm đại quân không thể hành quân được nhưng ở lại nơi này liều mạng mới chính là đẩy anh em Giang Đông vào đường cùng, chúng ta đi rồi binh lính nhất định sẽ đầu hàng. Tên Trần Bình kia nổi tiếng nhân nghĩa có lẽ sẽ không làm khó binh lính đã đầu hàng đâu, đây mới là mở cho anh em một con đường sống! Bây giờ là lúc nguy cấp, đừng do dự nữa. Nếu chúng ta hôm nay gặp điều không may, ngày sau chúa công báo thù cho chúng ta là được! Đi thôi ~” Tôn Kiên do dự một lát mới gật đầu nói “Hai huynh đệ bảo trọng!” Nói xong liền quay người chạy về phía bờ sông. Trình Phổ thấy Tôn Kiên đã nhảy xuống sông mới nhìn Hàn Đương gật đầu rồi cùng nhau chạy về phía rừng cây, khi chạy đến gần rừng cây mới cố ý hét lớn, “Tôn Kiên chạy vào trong rừng rồi!” Tiếng hét này làm mọi người giật mình. Anh em Giang Đông nghe thấy sĩ khí liền sụp đổ, lập tức bỏ chạy tứ tán, đoàn quân Kinh Châu nghe thấy trong mắt người nào cũng hiện lên $ $. Vàng ơi là vàng ~ Ngươi sao lại bỏ chạy rồi, chờ chúng ta với~ “Tôn Kiên bỏ chạy vào trong rừng rồi! Nhanh đuổi theo!” “Tôn Kiên chạy vào trong rừng rồi! Chờ chúng ta với, cuộc sống sau này của bọn ta đều trông cậy vào ngươi đó!” Ngay lập tức, tiếng hò hét không ngừng vang lên trên chiến trường, ta ở đằng sau nghe thấy bỗng dưng sốt ruột, nhất định đừng để Tôn Kiên chạy mất đó, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! “Sa Ngộ Tĩnh đâu?” (Tay bắn tỉa phát hiện được lúc tuyển Hổ Báo kị, mọi người có lẽ không nhớ ) “Thuộc hạ có mặt!” “Ngươi xuất thân là thợ săn, có lẽ biết lần theo dấu vết con mồi như thế nào chứ?” “Thuộc hạ nhất định đuổi kịp Tôn Kiên!” “Rất tốt! Tiểu Cường, ngươi dẫn một ngàn Hổ Báo kị còn lại xuống ngựa vào rừng, đi theo Sa Ngộ Tĩnh truy tìm dấu vết của Tôn Kiên”. “Vâng thưa đại ca!“ Điển Vi lập tức nhận lệnh dẫn những Hổ Báo Kị còn lại chạy vào trong rừng cây rậm rạp. “Những người còn lại dọn dẹp chiến trường, điều trị cho những huynh đệ bị thương, kẻ địch ai đầu hàng thì không giết!” Ta dẫn theo những cung nỏ thủ còn lại đi về phía chiến trường. Một tên lính chạy tới báo cáo “Đại nhân, Hứa Chữ tướng quân bị trọng thương”. “Cái gì? Nhanh dẫn ta đi xem! Chờ đã, người đâu lập tức đi tìm đại phu!” Đậu má Hứa Chữ ngươi đừng có ngỏm nha, ngươi mà ngỏm là ta lỗ nặng rồi!