Dày mặt đen lòng
Chương 48 : Thợ săn? con mồi?
“Đại nhân, Cam Ninh đến nghênh đón chậm trễ, xin đại nhân trị tội!”
“Ha ha ~ Không muộn! Đến đúng lúc lắm!” Ha ha ha ha ha ha ha ha ~ Giờ thủy quân tới rồi, để ta xem thử Tôn Kiên ngươi làm thế nào ngăn ta sang sông đây, nhanh chân chạy tới Bác Vọng Pha đi, ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi một bữa tiệc thịnh soạn, hi vọng ngươi đừng có mà ăn không tiêu! “Cung nỏ thủ, đao thuẫn thủ đi lên thuyền trước! Hưng Bá, trận chiến giành bãi đổ bộ do ngươi chỉ hủy, đừng làm ta thất vọng!”
Cam Ninh vừa nghe mình được làm tiên phong liền lộ ra vẻ mặt hưng phấn “Chúa công yên tâm, thuộc hạ nếu không thành công sẽ lấy đầu đến lãnh tội!”
“Ha ha! Tốt tốt tốt! Tinh thần chiến đấu đáng khen ngợi! Tiểu Cường, Trọng Khang, Tử Nghĩa theo ta lên thuyền!”
“Ơ đại nhân, ngài cũng lên thuyền sao?”
“Đúng vậy! Sao thế? Ta cũng không can thiệp vào chuyện chỉ huy của ngươi, ngươi cứ tận tình phát huy là được!”
Cam Ninh lập tức kéo ta sang một bên rồi lén lút lấy từ trong ngực ra một sợi dây thừng, vẻ mặt do dự nhìn ta, đại nhân, “Cái này là ta chuẩn bị riêng cho ngài, ngài bảo trọng.”
Đáng đánh đòn! Tên khốn nhà ngươi lại nhắc đến chuyện đau lòng nhất của ta, ta đạp ta đạp ta đạp chết tên mắc dịch nhà ngươi ...
#¥%—……(……¥#¥¥#
Hàn Đương nhìn thấy đám thuyền chiến thủy quân ở bên kia sông liền biết rằng lần này mình gặp phiền phức lớn rồi. Đành cố gắng tới đâu hay tới đó vậy. Muốn ngăn đối phương đổ bộ lên bờ là không thể, chỉ có thể dùng hết sức câu giờ để đại quân đi xa một chút mà thôi, chỉ cần chúa công có thể bình an trở về Giang Đông, mạng ta có bỏ lại nơi này cũng đáng giá!
“Truyền lệnh xuống, chặt nhiều cây, chế thật nhiều lao và tên!” Ta cứ dây dưa với ngươi, muốn đuổi theo thì đạp phải đạp qua xác ta đã!
“Tướng quân, trên mặt sông bên ngoài thành có rất nhiều chiến thuyền đang đến!” Một tên lính gác trên cổng thành chạy đến báo cáo.
Hoàng Cái đang ở trong thành Cửu Giang chỉnh đốn binh mã chuẩn bị đi tiếp ứng cho Tôn Kiên nghe lính báo cáo xong bỗng có dự cảm không lành, bèn lập tức chạy lên tường thành để xem xét tình hình bên ngoài. Chỉ thấy ở đằng xa vô số thuyền chiến chi chít khắp mặt sông đang tiến đến, Hoàng Cái nhìn thấy bỗng không kiềm được nỗi lo lắng trong lòng. Đây rốt cuộc là binh mã của ai, e rằng kẻ đến không có mục đích tốt đẹp gì!
Điều chỉnh cho tâm trạng bình tĩnh lại, Hoàng Cái lập tức hạ lệnh : “Đóng cửa thành, trong thành thực thi lệnh giới nghiêm, tất cả mọi người đóng chặt cửa không được ra ngoài, lập tức tập hợp binh lính trong thành, chuyển gỗ, đá, tên lên trên tường thành. Thông báo cho mọi người trong thành rằng có giặc đến xâm phạm, thành bị phá thì tính mạng tài sản khó bảo toàn được, chiêu mộ đàn ông trong thành chuẩn bị tham gia chiến đấu bất cứ lúc nào”.
Nói xong liền chạy thẳng một mạch tới thái thú phủ tìm em Tôn Kiên là Tôn Tĩnh “Ấu Đài huynh, bên ngoài thành có không ít binh mã đang đến, e là nhằm vào thái thú đại nhân mà đến. Tình hình hiện giờ khẩn cấp, huynh nghe lời của ta lập tức đi triệu tập toàn bộ già trẻ lớn bé trong nhà chúa công, sau đó mặc trang phục thường dân vào, nhân lúc binh mã còn cách xa thành lập tức cầm thủ lệnh của ta chạy ra khỏi thành đi về hướng đông tìm một nơi mai danh ẩn tính, thu xếp mọi thứ ổn thỏa, sau này nếu nghe thấy tin tức của đại nhân thì trở về lại!”
Tôn Tĩnh nghe xong bị dọa cho sững người, Hoàng Cái lắc lắc mấy cái mới tỉnh táo lại “Sao thế? Có phải huynh trưởng ta gặp phải tai họa gì không? Còn nữa, Hoàng Cái huynh, chúng ta đi rồi còn huynh thì sao?”
Hoàng Cái đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng cũng không muốn giải thích nhiều “Chuyện này không thể dùng một hai câu nói mà giải thích rõ được, tóm lại mục đích của bọn họ là chúa công nên sẽ không làm gì ta đâu! Ta sẽ cố gắng hết sức để kéo dài thời gian. Hiện giờ thời gian cấp bách, đừng nói nữa, lập tức theo lời ta mà làm đi!”
Tôn Tĩnh cũng không tiện hỏi thêm gì chỉ có thể nắm chặt tay Hoàng Cái nói một cách khẩn thiết, “Công Phúc huynh bảo trọng! Nhất định phải sống sót, ơn của tướng quân Tôn gia ta chỉ có thể ngày sau báo đáp!”
………………………………
Vẻ mặt Cam Ninh lạnh lùng nhìn vào sĩ tốt Giang Đông ở bên bờ đối diện, trong lòng không ngăn được thầm chế giễu, trên bờ sông rộng rãi lại không có công sự phòng ngự, các ngươi sao có thể cản được đại quân của ta lên bờ? “Xe bắn đá, nỏ thủ, trường cung thủ chuẩn bị, khi tới cự li ba trăm bước chia làm ba đợt liên tục bắn”.
Chỉ nghe thấy từng đợt tiếng kéo dây chói tai liên tục vang lên, sau đó mấy chục tảng đá lớn bị ném vào không trung, bay thẳng về phía trận địa của địch ở phía xa.
Hàn Đương nhìn thấy đá tảng từ trên không bay thẳng tới trong lòng bỗng hoảng sợ, đây là vũ khí gì? (Lúc này xe bắn đá còn chưa được sử dụng trên quy mô lớn, rất nhiều người không hề biết đến loại vũ khí này, cho đến trận chiến Quan Độ mới một trận nên danh!)
“Toàn quân tản ra!” Câu này hét lên hơi muộn tí, tuy độ chính xác của xe bắn đá không cao nhưng vẫn có tới mười mấy tảng bay vào trong trận. Giữa mưa máu tung bay, đội hình chặt chẽ lập tức hở ra mười mấy lỗ hổng, tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên tục. Chỉ cần bị đá tảng va phải thì không chết cũng tàn phế, binh lính không bị đá tảng va phải cũng bị khung cảnh đẫm máu này dọa cho ngẩn ra. Những nơi bị đá tảng lăn qua, óc và nội tạng vương vãi đầy đất. Những binh lính nhút nhát đã không kiềm được mà ói mửa, những người gan dạ hơn cũng nhất thời chưa tỉnh táo lại được. Trên chiến trường, do dự chính là chờ thần chết gọi tên mình, sau đá tảng là mưa tên đầy trời trút xuống, từng mảng binh lính ngã xuống đất giống đang như đang cắt cỏ. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã tốn thất vài trăm đến cả ngàn binh lính. Đối mặt với cảnh tượng thảm khốc như thế này, đầu óc đang mê muội của Hàn Đương cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mưa tên còn dễ phòng thủ nhưng đá tảng biết ngăn cản thế nào đây, lực sát thương quá lớn, chỉ có thể tránh khỏi tầm bắn của đối phương. Xem ra không thể ngăn cản được đối phương lên bờ, chỉ có thể tìm một cao điểm ở cách bờ sông xa một chút để tử thủ. “Không được sợ, trấn tĩnh lại! Bây giờ lập tức theo ta lui khỏi bờ sông lên vách núi phía trước mặt, ở nơi đó đá tảng bắn không tới các ngươi, nhanh lên nhanh lên!!!”
Nhìn quân địch nhếch nhác thảm hại bỏ chạy như ong vỡ tổ, trong lòng thật là sướng, bỏ cả đống tiền đầu tư vào trang bị cũng xem như không uổng phí!
“Lên bờ!”
“Báo cáo tướng quân, Hàn tướng quân ở hậu phương cản không nổi thế công của địch, quân địch đã lên bờ!”
Tôn Kiên nghe xong bị dọa cho nhảy dựng, không ngờ Trần Bình lại đến nhanh như vậy. “Cái gì? Khí thế của Trần Bình mạnh mẽ như vậy sao? Toàn quân tăng tốc độ hành quân tiến về phía trước, qua khỏi Bác Vọng Pha trước mặt chính là huyện Tân Dã, đến đó liền có thể nghỉ ngơi chống địch”.
Trình Phổ nhìn địa hình xung quanh, nhất thời nảy ra mưu kế, “Chúa công, Bác Vọng Pha trước mặt đường sá chật hẹp, hai bên dốc rừng cây rậm rạp, là nơi thích hợp để mai phục, chúng ta sao lại không mai phục tại đây để giải quyết hoàn toàn truy binh?”
Tôn Kiên đưa mắt nhìn bốn phía “Ha ha ha ha ha ha ~ Tốt! Địa điểm tốt! Mưu kế hay! Chúng ta cứ mai phục ở đây, giết sạch truy binh của Trần Bình! Người đâu, truyền lệnh của ta, toàn quân trốn vào trong rừng cây hai bên dốc núi của Bác Vọng Pha, yên lặng chờ đợi thiên hạ đệ nhất dũng sĩ của đại Hán chúng ta đến, thông báo cho Hàn tướng quân chặn ở phía sau không cần phải đánh nhau sống chết, chống đỡ không nổi cứ lui về Tân Dã, ta tự có biện pháp diệt sạch truy binh! Trần Bình, hôm nay là ngày tàn của ngươi, ai kêu ngươi thích lo chuyện bao đồng! Ha ha ha ha ha ha ….”
%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%
Rất nhiều bạn đọc không đọc kĩ, cần phải đánh vào mông. Trước đây đã nói rõ hiệu ứng bươm bướm thay đổi rất nhiều chuyện! Trước đây nhân vật chính đã dùng các loại thủ đoạn để chiếm được vài lợi ích! Đầu tiên thái thú Trường Sa đổi thành cha của Gia Cát Lượng, Tôn Kiên trở thành thái thú Cửu Giang. Sau đó là Viên Thuật trở thành thái thú Trường Xuân, thái thú Nam Dương đổi thành Văn Sính!
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
26 chương
123 chương
100 chương