Đây là một câu chuyện bí ẩn
Chương 84 : Tất Nhiên
Đột nhiên có tiếng nói vang lên khiến Chu Mạnh Ngôn giật mình, anh vừa uống ngụm sữa đậu nành thì bị sặc: “Khụ, khụ, sao cô lại ở đây?”
“Sao tôi lại không ở đây được?” Người đến cũng chẳng phải ai xa lạ mà là Bạch Đào, cô mặc thường phục, quầng thâm dưới mắt đen sì nhưng vẻ mặt rất xán lạn, còn cười nói vui vẻ: “Đêm qua đường bay được nối lại rồi, vừa đến tôi đã nghe tin anh và Nhiếp Chi Hành cùng nhau nhập viện, lợi hại thật đấy.”
Chu Mạnh Ngôn ngẩng đầu lên nhìn cô: “Sao tôi nghe kiểu gì cũng không cảm thấy cô đang khen tôi thế nhỉ?”
“Tôi đang khen anh thật mà, chú Tăng nói với tôi, nếu không có anh kéo dài thời gian thì Nhiếp Chi Hành đã tiêu hủy hết tang chứng vật chứng rồi, bây giờ quá trình điều tra đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.” Bạch Đào vừa nhậm chức đã phá được vụ án của Cao Ngân Nguyệt, sau đó còn xử lý thêm một vụ án lớn như vậy, có thể nói là đường làm quan rộng mở: “Anh đúng là quý nhân của tôi.”
Chu Mạnh Ngôn: “…”
Bạch Đào hỏi: “Biểu cảm một lời khó nói hết này của anh là sao vậy?”
“Ý của tôi là, cảnh sát Bạch mới là quý nhân của tôi.” Chu Mạnh Ngôn chân thành nói: “Nếu không có cô thì tôi cũng không khôi phục được sự trong sạch của mình, ngày mai tôi gửi cờ khen thưởng đến đơn vị của cô nhé.”
Bạch Đào vui vẻ lên tiếng: “Thật không? Tôi coi như thật nhé, anh phải gửi đấy.”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Anh cạn lời rồi, giờ phải lảng sang chuyện khác vậy: “Nói vào vấn đề chính đi, Nhiếp Chi Hành sao rồi?”
“Được cứu rồi, nghe nói là đã tỉnh lại nhưng không chịu mở miệng.” Bạch Đào cũng đi mua cốc sữa đậu nành rồi ngồi xuống chậm rãi uống, “Anh và anh ta đã từng gặp nhau nhỉ, thế nào? Có khó lắm không?”
Chu Mạnh Ngôn thật lòng nói: “Khó hơn cậu em trai của anh ta rất nhiều, thật sự là kẻ khó giải quyết, có điều…”
“Có điều gì?” Bạch Đào tập trung nhìn anh.
Chu Mạnh Ngôn do dự: “Anh ta rất quan tâm đến em trai mình.” Trước kia Nhiếp Chi Hành đến gặp Chung Thái Lam để nhờ cậy chuyện của Nhiếp Chi Văn, hẳn là anh ta cũng biết rằng hành động ấy của mình không được sáng suốt lắm nhưng anh ta vẫn làm vậy vì không yên tâm về em trai mình.
Bạch Đào nhìn Chu Mạnh Ngôn với ánh mắt ngầm hiểu: “Get it!" (Hiểu rồi).
Có qua có lại, Bạch Đào cũng cung cấp cho Chu Mạnh Ngôn một tin tức: “Người nhà họ Cao đến gặp cậu tôi.”
Chu Mạnh Ngôn “ừ” một tiếng, cũng không nghĩ gì nhiều, “Là tin tốt à?”
“Đại khái là vậy.” Bạch Đào nói nhỏ: “Họ cũng hận Nhiếp Chi Văn thấu xương, vậy nên anh không cần phải lo lắng quá đâu.”
Chu Mạnh Ngôn yên lặng hồi lâu rồi thở dài: “Vậy tôi còn có thể làm gì được cho cô ấy nữa không?”
Bạch Đào suy nghĩ: “Đừng mãi chìm đắm trong đau khổ, bắt đầu một cuộc sống mới chẳng hạn? Cao Ngân Nguyệt yêu anh như vậy, cô ấy không muốn anh cứ suy sụp thế đâu.”
Lời an ủi này khiến Chu Mạnh Ngôn cảm thấy rất hoang đường và nực cười.
Anh quay đầu về phía cửa sổ, bầu trời xanh trong không một bóng mây, ánh nắng chói chang, đúng là một ngày tuyệt vời để bắt đầu lại! Thật mỉa mai biết bao.
Trực giác nhạy cảm và tinh tế của phái nữ mách bảo Bạch Đào rằng có gì đó khác thường, cô nhấp một ngụm sữa đậu nành, giả vờ như không biết gì, chuyển sang chủ đề khác: “Đúng rồi, nghe nói anh còn cứu được hai chú chó con nữa à?”
Chu Mạnh Ngôn hoàn hồn: “Ờ nhỉ, chúng nó đâu rồi?”
Không lâu sau khi Chu Mạnh Ngôn được cứu thì cả khu Long Lân đã chìm trong biển nước, bọn họ bị kẹt ở một chỗ gần đấy.
Lúc đó Chung Thái Lam phát hiện ra trên mặt nước có một chiếc chậu, trong đó có hai chú chó nhỏ đang trôi nổi theo dòng nước, cả hai đều còn thoi thóp.
Chu Mạnh Ngôn rất bất ngờ, không nghĩ rằng hai chú chó này vẫn còn sống, có thể thấy trời cao luôn thương xót những sinh mệnh nhỏ bé, vậy là anh dứt khoát dùng nốt chút sức lực cuối cùng của mình để đưa chúng nó lên thuyền, coi như cứu hai chú chó nhỏ ấy đến nơi đến chốn vậy.
Bạch Đào kể: “Chúng nó đang được nuôi ở cục cảnh sát cùng với mấy con chó lớn.
Chú Tăng nói là nếu không có ai nhận nuôi thì chú ấy sẽ ôm về cho con gái mình nuôi.”
Chu Mạnh Ngôn yên tâm: “Vậy là được rồi.”
Bạch Đào lại nói tiếp: “Mưa tạnh rồi, đợi khi nào nước rút thì chúng tôi có thể đến Lân Long… À, anh còn phải đi lấy khẩu cung nữa, thế nào, bây giờ anh đi được không?”
“Tôi…” Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi.
Chu Mạnh Ngôn không nói hết câu vì anh thấy Chung Thái Lam đang đi về phía mình, nhưng đi được nửa đường thì cô chợt khựng lại, có vẻ lúc này cô mới thấy rõ Bạch Đào nên đành chuyển hướng sang chỗ bán đồ ăn sáng.
“Thái Lam.” Chu Mạnh Ngôn vội vàng bước ra từ chỗ ngồi chật hẹp của mình, vì cử động quá mạnh nên miệng vết thương bị ảnh hưởng, anh đau đến mức mặt tái mét nhưng vẫn cười nói: “Tôi ở đây cơ mà, em đi đâu đấy?”
Chung Thái Lam nhìn anh, sau đó quay sang nhìn Bạch Đào, thấy Bạch Đào cười tươi vẫy tay với mình, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy sống mũi cay xè, “Cô ấy đến rồi à?”
Chu Mạnh Ngôn hoảng lên: “Thái Lam, cô ấy… em…”
“Không có gì, tôi quên không mang thuốc nhỏ mắt theo nên hơi khô mắt ấy mà.” Chung Thái Lam cúi đầu xuống dụi mắt, giả vờ như không có gì: “Sao anh lại ra đây thế, còn chưa truyền xong nước cơ mà.”
“Tôi, tôi hơi đói bụng nên mới đi xuống đây tìm chút đồ ăn.” Chu Mạnh Ngôn chưa bao giờ cảm thấy khó mở lời như vậy, “Bây giờ tôi vào truyền nốt nước ngay.”
Chung Thái Lam đưa tay lên định sờ trán Chu Mạnh Ngôn, anh ngoan ngoãn cúi đầu xuống: “Tôi khỏe rồi, chắc không sốt nữa đâu.”
“Hình như vậy.” Một lúc lâu sau cô mới nói tiếp: “Không sao là tốt rồi.”
Chu Mạnh Ngôn liếm bờ môi khô khốc của mình, cố nghĩ ra chủ đề: “Ờm, bây giờ bọn tôi đến cục cảnh sát một chuyến, Hoàng Nữu cũng đang ở đó, em có muốn tới đó đón nó luôn không?”
“Ừ đúng rồi, Hoàng Nữu.” Chung Thái Lam nhắc lại một lần, sau đó mỉm cười: “Đi đón Hoàng Nữu nào.”
“Vậy ăn sáng trước đi.” Chu Mạnh Ngôn sờ túi áo: “Để tôi mua bữa sáng cho em.”
Khóe miệng Chung Thái Lam giật giật, “Không cần đâu, tôi không đói, bây giờ đi luôn đi.”
Chu Mạnh Ngôn không chịu, cũng không biết có phải do huyết áp tăng hay không mà anh cứ cảm thấy hoảng hốt: “Không được, ăn sáng đi đã, để tôi mua cho em.”
Nhớ đến hậu quả của việc để cô thanh toán, anh vội vàng tranh trả tiền rồi kéo cô đi ăn sáng: “Ăn đi.”
“Chào buổi sáng cảnh sát Bạch.” Chung Thái Lam ngồi xuống, nhẹ nhàng chào Bạch Đào một câu.
Bạch Đào nhìn hai người, sau đó cười híp mắt: “Xin chào cô Chung, lại gặp nhau rồi.”
Chung Thái Lam nhìn Bạch Đào rồi lại nhìn Chu Mạnh Ngôn, mỉm cười: “Rất vui được gặp lại cô, mọi chuyện thuận lợi chứ?”
Bạch Đào cảm thấy có gì đó kỳ lạ, chần chừ hồi lâu mới đáp lại: “Thuận lợi lắm, hôm nay thời tiết đẹp nên cũng không đến muộn.”
Chung Thái Lam nhìn thời tiết bên ngoài, gật đầu: “Ừ, thời tiết hôm nay đẹp thật đấy.”
Bạch Đào thật sự không biết phải nói gì, theo bản năng nhìn sang Chu Mạnh Ngôn thì thấy anh có vẻ không ổn lắm, hai má ửng hồng nhưng môi lại trắng bệch, còn nắm chặt tay Chung Thái Lam, vì anh nắm quá mạnh nên tay cô đã đỏ hết lên.
Nhưng điều kỳ lạ là cả hai người đều không cảm nhận được gì.
Bạch Đào quyết định không quan tâm đến chuyện của người khác nữa, cô cúi đầu, tập trung ăn sáng.
Chung Thái Lam cũng không nói gì, chỉ chậm rãi ăn một thìa tào phớ, Chu Mạnh Ngôn gắp cho cô chiếc bánh bao hấp nhưng chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác như dạ dày mình bị thứ gì đó chặn lại, không ăn nổi miếng nào.
Chu Mạnh Ngôn hoảng hốt, cố nghĩ ra chuyện để nói: "Không ngon à? Vậy lát nữa chúng ta quay lại tìm thứ gì đó ngon hơn nhé.”
Chung Thái Lam bỏ thìa xuống: “Không ăn nữa, đi thôi.”
Bạch Đào đang thấp thỏm, nghe vậy cũng vội lên tiếng: “Cũng được, xong chuyện sớm lúc nào thì hai người sẽ được giải thoát sớm lúc ấy.”
Chu Mạnh Ngôn cũng nghĩ vậy, đợi lát nữa lấy lời khai ở cục cảnh sát xong thì anh cũng muốn nói chuyện tử tế với Chung Thái Lam.
Sáng sớm, trên đường không có ai, chẳng mấy chốc mọi người đã đến cục cảnh sát.
Đội trưởng Tăng cả đêm không ngủ, vừa rót cốc trà đặc để tiếp tục công việc thì thấy Chu Mạnh Ngôn đến, ông ấy rất ngạc nhiên: “Sao cậu không ở bệnh viện?”
“Tôi khỏe lại rồi.” Chu Mạnh Ngôn xua tay: “Hôm qua có rất nhiều chuyện chưa kịp nói, chắc mấy người cũng đang đợi tôi đúng không?”
“Đúng vậy.” Uông Lệnh Phi mở cửa đi vào, vẻ mặt phong trần mệt mỏi của ông ta vẫn đầy lạnh lùng: “Cậu ổn rồi à? Nếu làm được thì qua đây lấy khẩu cung, kể hết những chuyện mà mình đã làm hôm qua đi.”
Chu Mạnh Ngôn khẽ gật đầu, nói với Chung Thái Lam đang ngồi chơi với chó ở bên cạnh: “Tôi vào đó một lúc, em đợi tôi nhé.”
Chung Thái Lam ngẩng đầu lên cười với anh: “Ừ.”
Mặc dù Chu Mạnh Ngôn hơi lo lắng nhưng ở đây có nhiều người như vậy, anh cũng không thể quấn lấy cô, đành phải đi vào phòng.
Người ghi chép khẩu cung là Bạch Đào, đội trưởng Tăng và Uông Lệnh Phi đặt câu hỏi: “Hôm qua cậu đã nhắc đến chuyện Nhiếp Chi Hành giết Bill phải không?”
Chu Mạnh Ngôn tạm thời gạt cảm giác lo lắng sang một bên, dần bình tĩnh lại: “Không, tôi cũng không chắc đấy có phải là Bill không nữa, tôi không thấy anh ta tận mắt mà chỉ nghe giọng Nhiếp Chi Hành và một gã đồng bọn của anh ta xảy ra tranh chấp thôi…”
Mặc dù quá trình anh và Nhiếp Chi Hành đánh nhau nghe rất kinh khủng nhưng có nhiều chuyện trong đó chỉ là những việc lặt vặt, nếu kể hết ra cũng tốn khá nhiều thời gian.
Đội trưởng Tăng tập trung xác nhận lại với anh vị trí hai lối vào bí mật của tầng hầm kia và địa điểm đặt bom hẹn giờ: “Đợi đến khi rút hết nước thì chắc cũng phải mất một đến hai tuần lễ, có thể cậu không ở đây lâu nên chúng tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Chu Mạnh Ngôn không có chuyện gì quá quan trọng, nhưng có lẽ Chung Thái Lam sẽ không ở lại Tùng Dung lâu đến thế (cô còn phải thi), vậy nên anh cũng phải quay về thành phố Hoài với cô, Chu Mạnh Ngôn thoải mái đáp: “Đến lúc đó có vấn đề gì thì tôi quay lại đây cũng được.”
Đội trưởng Tăng rất hài lòng: “Vậy thì tốt quá.”
Chu Mạnh Ngôn nhìn ra ngoài: “Còn việc gì nữa không?”
“Không, cứ vậy đi, cảm ơn sự phối hợp của cậu.” Hiếm lắm mới thấy Uông Lệnh Phi mỉm cười khen ngợi người khác.
Chu Mạnh Ngôn thật sự không muốn có lần tiếp theo: “Vậy tôi về đây.”
Bạch Đào đứng lên, “Để tôi tiễn anh.”
Chu Mạnh Ngôn cảm giác như ai đó đang châm kim vào lưng mình, không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, anh vừa nói “Không cần” vừa đi ra ngoài.
Cục cảnh sát của huyện Tùng Dung rất nhỏ, Chu Mạnh Ngôn đi vài bước đã đến sảnh lớn rồi.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn lại không thấy Chung Thái Lam ở đó.
Trong giây lát, Chu Mạnh Ngôn chỉ cảm thấy mình như vừa rơi vào hầm băng, cả người cứng đờ lại, ngay cả ánh mắt cũng không thể chuyển động được.
Lúc Bạch Đào đuổi theo Chu Mạnh Ngôn ra đến nơi thì thấy anh như vừa gặp ma, hoảng sợ hỏi: “Anh làm sao thế?”
“Thái Lam đâu?” Anh thì thào hỏi: “Thái Lam đi đâu rồi?”
Bạch Đào không hiểu chuyện này thì có gì để bối rối chứ, đang ban ngày ban mặt chẳng lẽ Chung Thái Lam lại bốc hơi biến mất? Cô quay sang hỏi vị cảnh sát đứng trực bên cạnh: “Cô bé vừa nãy đâu rồi?”
“Cô ấy nói là đến cửa hàng thú cưng để gửi chú chó kia.”
Cảnh sát vừa nói xong, Chu Mạnh Ngôn đã thấy Chung Thái Lam đứng ở đường đối diện, anh không nghĩ gì mà vội đẩy cửa xông ra, chạy đến trước mặt cô, buột miệng hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Mẹ tôi nói không thể nuôi chó trong nhà nên tôi đành phải gửi Hoàng Nữu ở cửa hàng thú cưng, đến lúc đó sẽ đón nó về sau…” Chung Thái Lam chưa kịp nói hết câu thì đã bị ôm vào một bờ ngực rắn chắc, giọng cô trở nên dịu dàng hơn hẳn: “Anh sao thế?”
Chu Mạnh Ngôn ôm chặt Chung Thái Lam: “Tôi không biết, chỉ là cảm thấy rất sợ, giống như sắp mất em mãi mãi vậy.”
“Sao lại vậy được?” Chung Thái Lam muốn an ủi anh, nhưng không ngờ chính cô lại không thể kiềm chế nổi, nghẹn ngào nói: “Sao lại vậy được… không phải đâu.”
Trong chớp mắt, Chu Mạnh Ngôn lập tức hiểu ra, giọng anh run rẩy: “Em… em cũng cảm thấy như vậy à?”
“Không phải, tôi chỉ mơ một giấc mơ… đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.” Cô thì thào nói xong thì hốc mắt cũng đỏ bừng: “Tôi mơ thấy câu chuyện này kết thúc, anh phải rời đi.
Tôi không tin, anh đến bên cạnh tôi rồi, sao lại rời đi chứ? Tôi sẽ không để anh đi đâu, đây chỉ là giấc mơ thôi mà!”
Chu Mạnh Ngôn giật mình, trong giây lát, mọi suy nghĩ trong đầu anh đều chạy mất, chỉ còn lại một câu duy nhất: Sao anh lại quên được chứ, vốn dĩ anh cũng chỉ là người trong sách thôi mà.
Không, đúng hơn thì anh không quên nguồn gốc của mình mà là cố gắng hết sức không nghĩ đến nơi mà mình đã bước ra.
Chu Mạnh Ngôn muốn giành được tự do, muốn ở lại thế giới này với Chung Thái Lam, vậy nên anh mới không muốn nghĩ tới chuyện kia.
Nhưng… chung quy thì anh vẫn là người trong truyện mà thôi.
Mặt trời đã lên, ánh nắng rực rỡ của tiết trời mùa thu chiếu xuống rất ấm áp, nhưng Chu Mạnh Ngôn lại cảm thấy lạnh lẽo, giống như cả người bị đóng băng vậy.
Anh ôm chặt Chung Thái Lam vào lòng, dường như muốn hấp thụ chút ấm áp từ người cô: “Thái Lam.”
“Anh sẽ không rời khỏi tôi đâu mà.” Chung Thái Lam không đứng vững, cố gắng dùng hết sức ôm lấy Chu Mạnh Ngôn, chỉ sợ anh sẽ biến mất theo cơn gió, “Tôi sẽ không để anh rời khỏi tôi đâu, anh phải ở lại cạnh tôi, anh là của tôi.”
Chu Mạnh Ngôn cũng siết chặt tay theo bản năng, bỗng anh hoảng sợ nhận ra người mình đang dần tan biến.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng dáng những người đi đường và các tòa nhà xung quanh chia thành hai nửa, giống như ảo ảnh mà người ta thường thấy trên biển vậy, Bạch Đào đứng trên con đường đối diện cũng dần trở nên trong suốt như một bóng ma, thậm chí còn có thể nhìn xuyên qua người cô ấy đến cửa chính của cục cảnh sát.
Nhưng có vẻ Bạch Đào không hề phát hiện ra điều này mà chỉ nghiêng đầu nhìn hai người.
Ánh nắng mặt trời chói chang, anh cố mở to mắt ra, mong rằng tất cả chỉ là ảo giác.
Đáng tiếc không phải vậy.
Tất cả mọi ảo ảnh đang từ từ bay lên dưới ánh nắng mặt trời, các tòa nhà xung quanh cũng dần mờ đi, khuôn mặt của mọi người không còn rõ nét nữa.
Người Chu Mạnh Ngôn cũng mờ dần đi, mặc dù anh đang ôm Chung Thái Lam nhưng lại không thể cảm nhận được cơ thể cô.
Cảm giác này giống hệt lúc anh ở trong trạng thái nửa người nửa ma.
Đó là mở đầu của câu chuyện, hình như tất cả các câu chuyện có phần mở đầu thì đều có… kết thúc.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau cơn bão, trời xanh ngắt, ánh nắng chan hòa, là một ngày rất hợp để kết truyện.
Bây giờ Chu Mạnh Ngôn không còn nhiều thời gian nữa, mà vận mệnh cũng không cho anh thời gian để chuẩn bị tinh thần, lúc đến là vậy mà lúc đi cũng thế, anh chỉ có thể chấp nhận chứ không còn lựa chọn nào khác.
“Thái Lam.” Chu Mạnh Ngôn nâng mặt cô lên, phát hiện ra trên mặt cô toàn là nước mắt, “Tôi không còn thời gian nữa, câu chuyện của em kết thúc nhanh thật đấy.
Thật là…” Anh nói đến đó thì chợt nghẹn họng, không thể thốt nên lời.
Anh thầm cảm thấy oán hận muốn chết, phải phản kháng lại loại năng lực nằm ngoài phạm vi nhận thức của loài người thế nào đây?
Chung Thái Lam nắm chặt áo anh, đốt ngón tay trắng bệch, “Không, không, không được kết thúc, tôi nói là không được kết thúc!”
“Không sao đâu, thật ra thế này cũng tốt.” Anh cụp mắt, cố nuốt nước mắt vào trong, lẩm bẩm: “Như vậy thì tôi sẽ quay lại bên em, em không vui à? Trực giác của tôi chuẩn lắm, chúng ta sắp ở cạnh nhau rồi, giống như ngày xưa vậy.”
“Đừng rời xa em mà.” Cô giữ chặt lấy anh, cầu xin: “Chu Mạnh Ngôn, đừng rời xa em!”
Chu Mạnh Ngôn nghiêm túc hứa với Chung Thái Lam: “Sẽ không rời xa em đâu, anh sẽ mãi ở bên cạnh em.”
“Không…”
“Nín mau!” Chu Mạnh Ngôn tức giận trừng mắt: “Khóc gì mà khóc, anh còn chưa khóc mà em khóc gì chứ!? Bây giờ không được khóc, nghe anh nói đã.”
Chung Thái Lam nhìn anh, nước mắt rơi như mưa, Chu Mạnh Ngôn dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô, dặn dò: “Nghe cho kỹ đây, anh sẽ không rời xa em, biết chưa? Anh sẽ mãi ở bên cạnh em, chỉ cần em nghĩ đến anh là anh lập tức xuất hiện, giống như trước đây vậy.”
“Nhưng anh có một yêu cầu, đừng viết cho anh mấy câu chuyện tình cảm nữa, coi như anh cầu xin em đấy, anh đã chọn được người mình thích rồi, em phải tôn trọng suy nghĩ của anh chứ.
Biết chưa?” Chu Mạnh Ngôn lên tiếng.
Chung Thái Lam nức nở: “Vâng, vâng, em đồng ý hết, anh đừng đi mà!”
Chu Mạnh Ngôn mỉm cười, “Đồng ý với anh là tốt rồi, thôi không dài dòng nữa, để anh làm nốt chuyện cuối cùng đi.” Nói xong, anh hôn lên môi cô.
Dù nói là hôn, nhưng cả hai đều không cảm nhận được gì cả, giống như đối phương chỉ là một luồng không khí, chẳng có chút ấm áp nào khi hai cơ thể chạm nhau.
Nhưng dù sao thì đây vẫn là một nụ hôn.
Chu Mạnh Ngôn nghĩ vậy, cuối cùng những giọt lệ trong hốc mắt của anh cứ vậy lăn dài trên má.
Anh nhắm mắt lại, buồn bã khóc trong câm lặng.
Ánh mặt trời rất chói mắt, trời không có gió nhưng tất cả mọi ảo ảnh lại như một lớp sương mù từ từ tan biến trong ánh nắng, giống như những chuyện vừa qua đều không hề tồn tại vậy.
Trên đường phố, xe cộ tấp nập, người đi đường qua lại vội vã.
Cô đã mất dấu anh rồi.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
49 chương
51 chương
42 chương
50 chương
169 chương