Các cụ đã từng nói, tránh được một lần chứ không tránh được cả đời, dù có phản đối chuyện mai mối này đến mấy đi chăng nữa thì Chung Thái Lam cũng không thể không xuống ăn trưa với mọi người, đi sau cô còn có Quách Tiểu Hàm với vẻ mặt cực kì miễn cưỡng. Hai chị em bị Giang Tĩnh xếp vào ngồi giữa bàn, hai người vừa ngồi xuống thì Nhiếp Chi Văn tới. Giang Tĩnh tươi cười chỉ chỗ cho anh ta, “Người trẻ tuổi ngồi với nhau cho dễ nói chuyện.” Nhiếp Chi Văn rất khách sáo gật đầu với bà, sau đó ngồi xuống cạnh Chung Thái Lam. Chung Thái Lam liếc nhìn em gái đang ngồi chơi điện thoại, con bé còn nhỏ, nhưng cô không thể không hiểu chuyện gạt khách sang một bên được nên đành phải kiên trì ngồi nói chuyện với Nhiếp Chi Văn. Cũng may Nhiếp Chi Văn không phải là một người quá khó tiếp xúc, hai người nói qua nói lại vài câu, dần dần đôi bên đều cởi mở hơn rất nhiều. Nhiếp Chi Văn hỏi cô đang học trường nào, sau khi cô trả lời thì anh ta cũng tự giới thiệu công việc của mình, “Tôi đang mở một văn phòng tư vấn tâm lý, nếu cô thấy có hứng thú thì có thể ghé qua chơi.” “Anh là chuyên gia tư vấn tâm lý ư?” Giọng điệu chân thành khen ngợi của Chung Thái Lam không hề giả tạo, “Anh giỏi quá!” Giang Tĩnh đang bận bịu chào hỏi khách khứa cách đó không xa thấy vậy thì vô cùng hài lòng, đấy, bà nhìn người rất chuẩn. Buổi tiệc rượu thế này thường kéo dài khoảng một hoặc hai tiếng đồng hồ. Trước giờ Quách Tiểu Hàm cũng chẳng có hứng thú gì với thịt cá, sau khi ăn qua loa vài miếng đã muốn đi về. Tất nhiên là Giang Tĩnh không đồng ý, bà là con gái, dù thế nào cũng phải đợi khách về hết thì mới có thể rời đi, nhưng Quách Tiểu Hàm lại không ngừng nhõng nhẽo, “Mẹ ơi, con đã hẹn bạn rồi, cơm cũng ăn rồi, mẹ không đi cùng con thì con đi một mình vậy.” “Chú Lý về rồi, con định đi thế nào?” Giang Tĩnh hơi tức giận. Hôm nay công ty Quách thị có đối tác đến, tài xế đưa cả nhà về quê, sau đó đi thẳng ra sân bay đón đối tác, Quách Tiểu Hàm muốn đi cũng không được. “Mọi người muốn về huyện Tùng Dung à?” Nhiếp Chi Văn đi ngang qua, nghe vậy thì cười nói, “Bây giờ tôi cũng phải đi về nên có thể cho mọi người đi nhờ.” Quách Tiểu Hàm vui vẻ nhảy cẫng lên, “Vâng!” Giang Tĩnh vỗ vai cô bé một cái, “Vậy sao được?” “Không sao đâu, tôi cũng tiện đường mà.” Giang Tĩnh suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Thế Thái Lam thì sao? Con có về luôn không?” Chung Thái Lam không nỡ bỏ Hoàng Nữu lại, vốn dĩ cô định đợi đến tối rồi về cùng Giang Tĩnh, hơn nữa cô cũng biết Giang Tĩnh đang có ý gì. Chung Thái Lam định từ chối thì lại nhìn thấy vẻ mặt nhất quyết phải đi về của Quách Tiểu Hàm. Cô em gái này nhỏ hơn cô mười mấy tuổi, mới lên cấp hai nên vẫn còn trẻ con lắm. “Thế con cũng về ạ.” Chung Thái Lam thở dài, không thể để con bé đi cùng người lạ được, “Đúng lúc con phải về đọc sách.” Giang Tĩnh cực kì hài lòng. Chung Thái Lam lưu luyến không nỡ rời xa Hoàng Nữu, vẫn cố nán lại chụp với nó một tấm hình, “Khi nào rảnh tao sẽ quay lại thăm mày.” Hoàng Nữu vẫy đuôi, nghẹn ngào cọ vào chân cô, lúc rảnh là lúc nào? Lần gặp trước đã là chuyện của bốn năm trước rồi, chắc gì nó còn sống được thêm được bốn năm nữa? Chung Thái Lam ngồi xổm xuống và ôm lấy nó. Hoàng Nữu không thể rời khỏi nhà bà ngoại Giang, nó cũng rất thích bà ngoại, thích cuộc sống tự do tự tại trong núi, thế nên nó không thể rời khỏi đây với Chung Thái Lam. Giống như việc Chung Thái Lam không thể ở lại đây mãi được vậy. “Chị ơi, chị chào mọi người xong chưa ạ?” Quách Tiểu Hàm đến giục cô. “Xong rồi, chị ra ngay đây.” Chung Thái Lam xoa đầu Hoàng Nữu, “Hẹn gặp lại.” Chung Thái Lam nói xong, đứng lên định rời đi, nhưng vừa đi được vài bước thì thấy không nỡ, lại quay đầu nhìn nó một cái. Hoàng Nữu ngồi xổm xuống đất ngửi vài cái, sau đó lại dụi vào đấy, dường như… có ai đó đang vuốt ve đầu nó vậy. “Tao đi đây.” Chu Mạnh Ngôn xoa nhẹ đầu nó. Chung Thái Lam cảm thấy hơi vi diệu, không phải vì hoảng hốt hay sợ sệt mà cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ lời đồn về mấy chuyện ma quỷ có thật ư? “Chị!” Quách Tiểu Hàm ngồi trong xe Nhiếp Chi Văn giục cô. Chung Thái Lam không nghĩ nhiều nữa, cầm đồ đạc lên xe, Nhiếp Chi Văn hỏi: “Em Quách định về đâu nhỉ?” “Quảng trường trung tâm ạ, em có hẹn với bạn đi xem phim ở đó.” Chung Thái Lam hỏi: “Khi nào em về? Buổi tối chị đi đón em.” Quách Tiểu Hàm dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Chung Thái Lam, “Chị à, sao chị giống mẹ thế? Em lên cấp hai rồi, không phải trẻ con nữa đâu, tối em sẽ tự gọi xe về.” Chung Thái Lam: “… Được rồi, thế em mang điện thoại theo chưa?” “Em mang rồi, mang rồi.” Quách Tiểu Hàm mất kiên nhẫn đáp, “Buổi tối ở nhà không có ai, em ăn cơm với bạn rồi mới về.” Chung Thái Lam nghe vậy thì không nói gì nữa. Nhiếp Chi Văn chở Quách Tiểu Hàm đến địa điểm cô bé bảo rồi đưa Chung Thái Lam về nhà, trước lúc chia tay hai người còn trao đổi WeChat với nhau, “Khi nào rảnh thì liên lạc.” Khi nào rảnh là một cụm từ rất dễ dùng, lúc nào rảnh, lúc nào không rảnh thật ra vẫn do bản thân mình quyết định mà thôi, tuy vậy sử dụng cụm từ này sẽ không bao giờ mất lịch sử cả. Chung Thái Lam nghĩ vậy nhưng vẫn mỉm cười đáp, “Vâng.” Cô mãi mãi không bao giờ rảnh. Sau khi tiễn Nhiếp Chi Văn về, Chung Thái Lam lập tức vào phòng ôn bài, Chu Mạnh Ngôn chờ cô cả một ngày trời, sau khi cô đóng cửa phòng lại, anh thử lên tiếng lần thứ hai, “Chung Thái Lam.” “Ai đấy?” Chung Thái Lam vừa định vào phòng tắm thì bị anh dọa giật nảy mình, “Ai gọi tôi đấy?” Chu Mạnh Ngôn tới gần cô: “Cô nghe thấy tôi nói gì không?” Chung Thái Lam dựa lưng vào tường, cảnh giác hỏi tiếp: “Ai gọi tôi đấy?” Không nghe được. Chu Mạnh Ngôn suy nghĩ rồi cầm tay cô lên. Chung Thái Lam sợ hết hồn, vô thức giật tay về nhưng không thành công, cô cảm nhận được ai đó nâng tay mình lên, mở bàn tay cô ra, sau đó viết gì đó vào lòng bàn tay. Chung Thái Lam cố gắng phân biệt một lúc, nhưng vẫn không nhận ra đó là chữ gì: “Bạn đang viết gì thế?” Chu Mạnh Ngôn dừng lại một lát, sửa thành tiếng Anh, chữ tiếng Anh ít nét hơn chữ Hán. Lần này Chung Thái Lam hiểu ra rồi, anh viết: “Hello, I am.” Cô vô thức hỏi tiếp: “Bạn là ai?” Chu Mạnh Ngôn. Ba chữ kia là tiếng Hán, nhưng bản thân Chung Thái Lam đã viết đi viết lại chúng rất nhiều lần, chỉ trong giây lát cô đã lập tức nhận ra, Chung Thái Lam không thể tin nổi, “Đừng có đùa với tôi, rốt cuộc bạn là ai? Là ma à? Tìm tôi làm gì?” Chung Thái Lam thà tin rằng trên đời này có ma còn hơn là tin Chu Mạnh Ngôn tồn tại. Chu Mạnh Ngôn! Anh viết lại tên mình thêm một lần nữa. Lần này Chung Thái Lam bình tĩnh hơn một chút, chắc là trùng tên trùng họ thôi, “Được rồi, bạn… tìm tôi làm gì?” “Tình trạng của tôi hơi kì lạ.” Chu Mạnh Ngôn cố gắng dùng các câu đơn giản nhất để có thể giải thích tình hình của bản thân với cô. Đột nhiên biến thành một linh hồn ở bên cạnh cô, không thể rời khỏi cô, muốn quay về. Chung Thái Lam im lặng một lát, cũng không rõ là liệu có phải do tên người này khiến cô vô thức nảy sinh ấn tượng tốt hay không, cuối cùng cô thương xót hỏi: “Bạn chết rồi à?” NO! Chu Mạnh Ngôn kể lại chuyện lần trước, lần đó anh có thể nhanh chóng rời khỏi căn phòng kia và về lại chỗ lúc đầu vốn dĩ mình nên ở. Do tính tình cẩn thận và có ý định thăm dò nên Chu Mạnh Ngôn cũng không nói là mình đã thấy đoạn văn bản trong máy tính của cô mà chỉ cầu xin cô giúp anh quay về chỗ cũ. “Tôi có chuyện cực kì quan trọng cần làm, tôi phải quay về. Làm ơn hãy giúp tôi.” Chung Thái Lam im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi mới đáp, “Xin lỗi, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi cũng không rõ tình hình hiện tại của bạn là thế nào, tôi không biết làm gì, cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thế này, tôi không giúp được bạn đâu.” Chung Thái Lam cố gắng khống chế nét mặt của mình, cô đứng bật dậy, định đi vào phòng tắm, trước khi đến cửa cô dừng lại hỏi, “Bạn là nam hay nữ thế?” Anh viết lên tay cô chữ “Nam”. “Vậy thì anh đừng đi theo tôi nữa, bây giờ tôi muốn đi tắm.” Chung Thái Lam đóng sầm cửa lại, lao đến bồn rửa mặt hắt nước lên mặt. Nước lạnh xua tan đi hơi nóng trên mặt cô nhưng vẫn không thể khiến đầu óc đang nóng bừng của cô trở lại bình thường, Chung Thái Lam chống tay lên bồn rửa mặt nghĩ ngợi một lúc lâu. Sao chuyện này lại có thể xảy ra? Một người tồn tại ở trạng thái linh hồn, không thể rời khỏi cô, lại còn có một mối liên hệ mật thiết với cô, tên là Chu Mạnh Ngôn, trên đời này còn có ai nữa? Nhưng sao chuyện này lại xảy ra được? Chu Mạnh Ngôn không hề tồn tại! Hay đây chỉ là ảo giác? Chung Thái Lam nghĩ thầm, chắc chắn là do trời quá nóng mà cô lại mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên cô thấy mình nói chuyện với Chu Mạnh Ngôn. Có đôi lúc, bản thân cô biết rõ là mình đã tưởng tượng hoặc đang nằm mơ, sau khi tỉnh lại thì mọi thứ chỉ hóa hư vô mà thôi, chẳng qua chuyện vừa nãy quá giống thật. Chung Thái Lam tự lấy cớ cho chuyện vừa rồi, cố tình không nghĩ đến nó nữa, sau đó bật vòi hoa sen lên tắm. Khoảng thời gian tiếp theo, Chung Thái Lam tỏ vẻ mình đang rất bận ôn thi, lúc nào cũng ngồi đọc sách, mà người kia cũng không quấy rầy cô, giống như tất cả mọi chuyện chỉ là ảo giác thôi. Nhưng lần này cô làm đề sai be sai bét, thậm chí mấy bài điền vào chỗ trống cô còn không làm hết. Sau khi so sánh với đáp án, Chung Thái Lam chỉ muốn vo bài ném vào thùng rác! Mất mặt quá! Chung Thái Lam thầm cảm thấy chán nản, cô vừa mong Chu Mạnh Ngôn không thấy cảnh này lại vừa không dám mở lời hỏi thăm anh, sợ anh đã nhìn thấy rồi. Cuối cùng cô đành phải hít một hơi thật sâu, coi như không có việc gì, đi xuống tầng ăn cơm tối. Chủ nhà đi vắng, người giúp việc cũng lười nấu cơm, thấy Chung Thái Lam đi xuống thì hỏi: “Cô Chung ăn gì ạ?” Chung Thái Lam cũng không muốn làm phiền người khác: “Tôi tự nấu là được rồi.” Người giúp việc nghe vậy, sợ cô đổi ý nên lập tức đi về phòng xem TV. Trong tủ lạnh có khá nhiều nguyên liệu nấu ăn, Chung Thái Lam tự nấu một bát mì bưng lên phòng. Cô đang chuẩn bị ăn thì chuông điện thoại vang lên. Màn hình hiển thị tên Giang Tĩnh. Chung Thái Lam vội nghe điện thoại, “Mẹ ạ?” “Thái Lam, Tiểu Hàm về nhà chưa?” Giang Tĩnh lập tức đi thẳng vào vấn đề. Chung Thái Lam đáp, “Hình như vẫn chưa, em ấy bảo là sẽ ăn tối với bạn rồi mới về ạ.” Giọng của Giang Tĩnh vừa tức giận lại vừa lo lắng, “Mẹ gọi cho con bé không được! Không biết con bé đang làm gì nữa!” “Chắc là điện thoại hết pin thôi mẹ.” Chung Thái Lam nói xong thì liếc nhìn đồng hồ, mới sáu giờ kém, vẫn còn khá sớm, cô an ủi: “Hôm nay con bé đã chơi điện thoại cả ngày rồi, điện thoại hết pin cũng là chuyện bình thường thôi ạ.” Giang Tĩnh không nghĩ thế, “Nhịp tim của mẹ nhanh lắm, giống như sắp xảy ra chuyện ấy. Con có biết con bé ăn tối ở nhà ai không?” Chung Thái Lam mấp máy môi, khi cô còn nhỏ, Giang Tĩnh bận đi làm, rất ít khi quan tâm đến cô, làm gì có chuyện để ý xem hôm nay cô về nhà sớm hay muộn… Nhưng giờ lại khác. Chung Thái Lam thầm cảm thấy tự giễu, giọng nói của cô cũng rất bình tĩnh, “Em ấy không nói gì với con, điện thoại em ấy có định vị không mẹ?” “Vị trí cuối cùng của con bé là ở quảng trường trung tâm.” Giang Tĩnh gửi ảnh chụp màn hình cho Chung Thái Lam. Bây giờ điện thoại đứa trẻ nào cũng có định vị, khi vượt quá phạm vi nhất định thì điện thoại sẽ tự động gửi vị trí cho người giám hộ, Quách Tiểu Hàm rất hay đi chơi bên ngoài nên Giang Tĩnh đã cài phạm vi mặc định là huyện Tùng Dung. Trên ảnh chụp có thể thấy rõ lần cuối cùng điện thoại định vị là lúc 16 giờ 45 phút, địa điểm là quảng trường trung tâm. Giang Tĩnh thấy không yên tâm, bà lập tức ra lệnh cho con gái lớn: “Con mau tìm con bé đi, nó đi một mình như vậy mẹ thấy không yên tâm.” Chung Thái Lam: “…” Cô phải tìm thế nào đây? Mò kim đáy biển à? “Mẹ à, hay là mẹ cứ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của con bé đi, hỏi xem con bé đã đi với ai, rồi gọi điện cho phụ huynh nhà người ta, khi nào biết vị trí cụ thể của Quách Tiểu Hàm thì con qua đấy đón, mẹ thấy được không ạ?” Chung Thái Lam nhẹ nhàng nói. Giang Tĩnh dần tỉnh táo lại, bà cũng thấy vừa nãy mình cuống quá nên lỡ lời, lập tức thuận theo lời của Chung Thái Lam, “Được rồi, lát nữa mẹ sẽ gọi lại cho con.” Chung Thái Lam cúp điện thoại, bắt đầu ăn mì tôm, mì đã hơi trương rồi, cô gắp hai miếng thì thấy không muốn ăn nữa, cuối cùng lại cầm điện thoại lên lướt mạng, vừa xem được một nửa đoạn clip hài trên mạng thì Giang Tĩnh đã gọi điện tới. Lần này giọng của bà hoàn toàn hoảng loạn: “Thái Lam ơi, không thấy Tiểu Hàm đâu cả.”