Đây là một câu chuyện bí ẩn
Chương 53 : Truy Hỏi
"Tôi đã nói với bạn trai về chủ đề kia rồi, tôi nói với anh ấy là tôi thấy rất sợ, người khác chẳng ai làm vậy cả, nhưng anh ấy lại bảo tôi rằng chuyện này chẳng có gì, rất nhiều người chơi như vậy, hơn nữa anh ấy sẽ không thật sự xúc phạm tôi.
Tôi không muốn chia tay với anh ấy chút nào nên lại đồng ý… Sau đó có chuyện rất kỳ lạ, lần đó tôi thấy khác hẳn bình thường, anh ấy nói rằng do tôi luôn cảm thấy mâu thuẫn nên mới thấy không thoải mái, khi nào chấp nhận được mọi chuyện thì sẽ cảm nhận được khoái cảm thôi."
"Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?"
"Mới đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng có một ngày nọ tôi thấy anh ấy bỏ thứ gì đó vào trong cốc nước, tôi cũng cẩn thận hơn, chỉ ngậm trong miệng rồi nhổ ra, sau đó tôi thấy cực kỳ khó chịu, cực kỳ đau khổ, tôi nghĩ là anh ấy đã hạ độc tôi!"
"Cô có biết đó là thuốc gì không?"
"Tôi không biết… Anh Hốc Cây, tôi phải làm sao đây?"
"Tìm cơ hội nói chuyện với bạn trai cô đi, còn nếu cô thật sự không chấp nhận nổi chuyện như vậy thì hãy cân nhắc đến chuyện chia tay."
"Tôi rất yêu anh ấy, tôi thật sự rất yêu anh ấy, anh ấy đối xử với tốt cực kỳ tốt…"
Bài đăng thứ hai dừng lại ở đó.
Lần này Chung Thái Lam không đợi Chu Mạnh Ngôn lên tiếng mà hỏi trước: “Spring?”
“Liệu có phải quá trùng hợp không? Đột nhiên tất cả manh mối đều chống lại anh ta?” Chu Mạnh Ngôn hơi nghi ngờ.
Chung Thái Lam cảm thấy chuyện này cũng có thể xảy ra, cô sốt ruột nhìn xuống bài đăng thứ ba.
"Anh Hốc Cây, tôi thật sự muốn chết! Hóa ra anh ta là loại người đó, anh ta lại là loại người đó, tôi điên mất, tôi phải làm sao đây? Tại sao lại xảy ra chuyện thế này chứ… đáng sợ quá…"
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cô còn đó không? Mau rời khỏi anh ta!"
"Tôi không thể làm được… tôi không chạy thoát được nữa rồi…"
"Có cần tôi báo cảnh sát giúp cô không?"
Cuối cùng Khương Tuyết vẫn không đáp lại sự quan tâm của blogger, đó là chuyện xảy ra vào tháng bảy năm nay.
Lượng tin tức trong các bài viết này quá nhiều, Chung Thái Lam suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đừng vui mừng quá sớm, đây là lời nói từ một phía của Khương Tuyết, nói trắng ra, dù có là SM thì cũng không phải chuyện lớn, vụ bỏ thuốc càng khó nói hơn, cảm xúc của Khương Tuyết không được ổn định, có thể cho cô ấy uống bất kỳ loại thuốc nào, nếu dùng những lời này để định tội thì vẫn còn quá sớm.”
Lần này thì Chu Mạnh Ngôn đồng ý với cách nói của cô: “Hoàn toàn chính xác, nhưng mà thấy Khương Tuyết như vậy rồi thì cô cũng nên suy nghĩ lại chuyện hẹn hò với Nhiếp Chi Văn đi chứ?”
Chung Thái Lam mỉm cười, không trực tiếp trả lời câu của anh mà hỏi lại: “Hôm trước chúng ta đã thấy Nhiếp Chi Văn xóa gì thế?”
“Tôi nghĩ là mấy cái này.” Chu Mạnh Ngôn mở cho cô xem những nội dung mà lúc nãy anh đã nghi ngờ rồi khoanh lại.
Chung Thái Lam ghé vào nhìn, đó đều là lịch sử tìm kiếm: “Loại thuốc khi uống vào sẽ làm nóng người”, “Thuốc kích dục có tồn tại không?”, “Bị người khác bỏ thuốc thì phải làm sao?” đại khái là như vậy.
Cô nhớ lại động tác của Nhiếp Chi Văn hôm đó, vị trí của những dòng lịch sử này cũng khớp với những gì cô nhớ: “Chắc là mấy cái này thôi, những thứ bị xóa khác có gì khả nghi không?”
“Có.” Chu Mạnh Ngôn nói: “Cô xem thử đi.”
Anh lướt qua một số bài viết khác, đều là những topic xin giúp đỡ khi xxx bị quay phim lại hoặc là bị chụp ảnh nude thì phải làm sao.
Vài giây sau, Chung Thái Lam bật thốt lên: “À! Video!”
Khóe miệng Chu Mạnh Ngôn bất giác cong lên: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Chung Thái Lam cũng cười theo, nhanh chóng sắp xếp lại mạch suy nghĩ: “Đây đều là những bài chia sẻ của các blogger mà cô ấy theo dõi đăng lên chứ không phải là các topic cô ấy theo dõi, nhưng cô ấy đã ấn vào xem thì tức là cô ấy có hứng thú với chuyện này, hơn nữa còn xem hơn mười topic na ná nhau trong vòng một tháng, tỉ lệ này hơi cao.”
“Đúng vậy.” Chu Mạnh Ngôn bổ sung thêm, “Hơn nữa, lần thứ hai khi cô ấy nói về chuyện bị bỏ thuốc, tuy rằng không thể chấp nhận nổi nhưng vẫn được coi là khá bình tĩnh, đến lần thứ ba đăng bài thì lại đòi chết, chắc chắn là giữa khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì rồi.
Suy nghĩ lại về bản ghi âm của Ngân Nguyệt… Có lẽ chúng ta đã đoán sai ngay từ đầu, thứ khống chế cô ấy không phải Spring đâu, mà là video.”
Vậy là mọi chuyện cũng đã rõ ràng hơn vài phần, nhưng vẫn còn một số thắc mắc chưa có câu trả lời, chẳng hạn như hôm đó Cao Ngân Nguyệt cầm thỏi son đi làm gì? Rốt cuộc hiện trường tử vong của cô ấy ở đâu?
Mà Chung Thái Lam nghĩ nhiều hơn anh một chút: Nếu Nhiếp Chi Văn là hung thủ thì mọi chuyện bắt đầu sớm hơn cô nghĩ rất nhiều, nhưng như vậy rất vô lý, cô bắt đầu viết quyển này tầm đầu tháng tám năm nay là cùng, rốt cuộc nó tự hoàn thiện sau khi hai thế giới gộp lại với nhau hay là… còn có nguyên nhân nào khác?
Cô suy nghĩ một lúc lâu rồi hỏi: “Nói thì nói vậy, nhưng chứng cứ thì sao?”
Chu Mạnh Ngôn cúi đầu nhắn tin: “Đừng sốt ruột, chúng ta còn có một cô cảnh sát còn gì?”
“Cũng đúng.” Chung Thái Lam trả lời qua loa, cô cụp mắt xuống, giấu đi ánh sáng vừa lóe lên trong con ngươi của mình.
Bạch Đào cảm thấy mình sinh ra vào giờ khổ hay sao ấy, đúng là gia truyền, ông ngoại cô sau khi về hưu vẫn bị mời lên lớp giảng dạy, cậu út lớn tuổi mà vẫn độc thân, suốt ngày lăn lộn ở tuyến đầu, còn cô thì sao? Cũng chẳng khá hơn chút nào, rõ ràng là mệt như chó, nhưng vừa nghĩ đến việc còn có vụ án thì sáng nào đến đúng giờ cô cũng phải mở to mắt ra.
Sau khi nằm khoảng năm phút trên giường, coi như là xin phép bà dì, cuối cùng Bạch Đào vẫn nhanh chóng bật dậy, đánh răng rửa mặt trong mười phút rồi vội vàng ra ngoài.
Hôm nay bố mẹ Khương Tuyết sẽ đến nhận di thể của con gái mình, cô định tới đó xem có phát hiện được manh mối gì không.
Người đến nhận thi thể là mẹ và em họ của Khương Tuyết, nhìn tuổi thì mẹ Khương mới ngoài năm mươi nhưng lại rất già nua, bà ấy đi lại một cách chậm chạp, đôi mắt đục ngầu.
Khác với dáng vẻ khóc lóc như trời sụp mà Bạch Đào đã tưởng tượng, có vẻ như bà ấy đã bị cuộc sống này hành hạ đến mức chết lặng rồi.
Nhưng khi thấy thi thể của con gái mình, nước mắt bà ấy vẫn trào ra.
Cô em họ đứng bên cạnh làm bạn với bà, lên tiếng an ủi: “Bác ơi bác đừng khóc, như vậy không tốt cho sức khỏe…” Có vẻ lời an ủi của cô ấy cũng chẳng có tác dụng gì, mẹ Khương không còn nghe được gì nữa, bà ấy chỉ biết ghé sát vào thi thể của con gái mình mà buồn bã khóc nấc lên.
Cô em họ nhìn thấy vậy cũng không đành lòng, quay sang nói với Bạch Đào ở bên cạnh, “Chị họ tôi là một đứa con có hiếu, chẳng hiểu sao lại nghĩ quẩn…”
Bạch Đào cũng hùa theo: “Đúng đấy, Khương Tuyết là con một, cô ấy đi như vậy, người nhà phải làm sao đây?”
“Tôi nói cho cô biết một chuyện, cô đừng kể cho ai nhé.” Cô em họ kia nói với vẻ thần bí.
Có người đưa manh mối đến tận cửa, tất nhiên là Bạch Đào thấy rất vui rồi: “Tôi cam đoan sẽ không nói gì đâu.”
“Bạn trai của chị họ tôi đã đưa tiền cho bác tôi, hình như hơn trăm nghìn gì đó.” Cô em họ nói bằng giọng điệu bà tám xen lẫn vẻ khó tin: “Anh ta nói đó là tiền tiết kiệm mà trước kia chị họ tôi gửi anh ta cầm hộ, nhưng mẹ tôi nói chắc chắn chị ấy đã bán thân cho anh ta rồi, lương chị họ tôi ba cọc ba đồng, một tháng tiết kiệm được bao nhiêu chứ? Người đàn ông kia tốt thật đấy, chỉ tiếc là chị tôi không có phúc hưởng.”
“Bạn trai? Sao tôi nghe nói là họ chia tay rồi?”
“Làm gì có, người đàn ông tốt như vậy, sao chị tôi nỡ chia tay chứ?”
“Họ Nhiếp à?”
“Đúng vậy, chị họ tôi cũng chỉ có một anh bạn trai ấy thôi.”
Bạch Đào suy nghĩ, Nhiếp Chi Văn đưa cho nhà họ Khương một khoản tiền, nghe có vẻ hơi khả nghi, nhưng mà anh ta làm vậy trông rất sòng phẳng, có thể nói do anh ta thấy áy náy nên mới trợ cấp cho nhà bạn gái cũ, cũng chẳng thể bắt lỗi được.
Có điều, từ nhỏ đến lớn, Bạch Đào chưa bao giờ gặp người đàn ông nào hào phóng và nghĩa hiệp như vậy, nếu nói đó là tiền mua mạng sống thì cũng chẳng sai.
Cô quyết định điều tra Nhiếp Chi Văn đến cùng.
Nếu hệ thống công an muốn điều tra ai thì chắc chắn sẽ rất nhanh.
Chẳng bao lâu sau, Bạch Đào đã biết Nhiếp Chi Văn còn có một người anh trai tên là Nhiếp Chi Hành, tiến sĩ ở Mỹ, học về ngành chế tạo thuốc sinh học, sau khi về nước thì thành lập nhà máy dược Lân Long.
Nhìn vào giai đoạn bây giờ thì đây cũng mới chỉ là một nhà máy nhỏ chế tạo vài loại thuốc độc quyền của Trung Quốc thôi, không có gì nổi bật cả.
Còn Nhiếp Chi Văn cũng là du học sinh Mỹ, anh ta học chuyên ngành tâm lý học, mới về nước năm ngoái, sau đó hùn vốn với bạn để mở văn phòng tư vấn tâm lý Bầu Trời, trong khoảng thời gian đó thì quen biết Khương Tuyết rồi hai người bắt đầu hẹn hò.
Nhưng Bạch Đào vẫn không hài lòng với những tin tức này, cô quyết định điều tra sâu hơn.
Bố mẹ của Nhiếp Chi Hành và Nhiếp Chi Văn đã từng là nhân viên nòng cốt của một nhà máy dược, vì công việc bận rộng cộng thêm hợp đồng phải giữ bí mật nghề nghiệp nên họ không có quá nhiều thời gian để ở cùng hai anh em, sau này họ đã vô tình qua đời trong sự cố ngoài ý muốn ở phòng thí nghiệm, công ty đã bồi thường một số tiền rất lớn.
Đúng lúc đó Nhiếp Chi Hành đang chuẩn bị ra nước ngoài, anh ta nhận số tiền đó rồi dẫn em trai đi theo.
Vì thế nên những chuyện liên quan đến Nhiếp Chi Văn khi còn ở trong nước cũng chẳng có gì nhiều.
Bạch Đào hơi lúng túng, nghĩ đi nghĩ lại, cô đành gọi điện cho Chu Mạnh Ngôn, nói với anh về tiến độ điều tra lúc này, “Nhiếp Chi Văn có vấn đề gì đó, nhưng rất khó để điều tra ra.”
Chu Mạnh Ngôn lên tiếng: “Cô gửi tài liệu liên quan đến Nhiếp Chi Văn cho tôi đi, để tôi thuê người điều tra cho.”
Bạch Đào nhớ đến gia thế khó hiểu của anh, cũng rất thoải mái đồng ý: "Được, tôi đánh giá cao anh, khi nào có manh mối thì nhớ nói cho tôi biết một câu.”
Chu Mạnh Ngôn: “… Có phải là cô đã biết rồi không?”
“Ha ha ha.” Suốt mấy ngày qua, đây là nụ cười thật lòng nhất của Bạch Đào, “Không nhìn ra đấy, anh giấu kỹ quá, mẹ anh thật sự là…”
“Tút!” Chu Mạnh Ngôn cúp máy, hít một hơi thật sâu, anh xốc lại tinh thần rồi mới gọi một cuộc điện thoại ra nước ngoài.
Được rồi, mặc dù cực kỳ xấu hổ, nhưng mà những gì Chung Thái Lam đã thiết lập cho anh từ hồi cấp hai thật sự giúp anh có được một vỏ bọc khá hay ho, cũng đủ để anh có thể tìm được người giúp đỡ trong hoàn cảnh này.
Nghe thấy tiếng động, Chung Thái Lam quay sang hỏi: “Anh gọi điện cho ai thế?”
“Không ai cả.” Chu Mạnh Ngôn nhanh chóng phủ nhận.
Tính tò mò Chung Thái Lam bị gợi dậy, “Bạch Đào à?”
“Bụng cô còn đau không? Sang ngày thứ hai rồi.” Anh cố ý chuyển chủ đề: “Tôi đi hâm nóng cho cô một cốc sữa nhé?”
Chung Thái Lam lại hiểu nhầm, tưởng là anh không muốn cho mình biết, cười nói: “Không cần, tôi không hỏi là được chứ gì.” Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: “Xin lỗi, sau này tôi không hỏi nữa đâu.”
Chu Mạnh Ngôn nhíu mày: “Sau này tôi sẽ không hỏi nữa?” Cùng một câu nói nhưng thay đổi ngữ điệu thì sẽ có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, hờn dỗi, chán nản, thật lòng, tất cả đều có khả năng.
Anh cảm thấy Chung Thái Lam nên là trường hợp đầu tiên mới phải, nhưng lần nào cô cũng tự xếp mình vào nhóm cuối cùng, cô đang thật sự xin lỗi anh vì vấn đề của mình.
“Cô làm sao thế?” Anh hỏi, “Gần đây tôi cứ cảm thấy thái độ của cô đối với tôi hơi kỳ lạ.”
Chung Thái Lam mỉm cười: “Anh nghĩ nhiều rồi.” Cô chỉ cảm thấy mình nên học cách buông tay, Chu Mạnh Ngôn không còn là thứ thuộc quyền sở hữu của cô, tất nhiên anh không cần báo cáo tất cả mọi chuyện cho cô.
Nếu cô muốn sau này hai người còn có thể làm bạn với nhau thì nên chú ý giữ chừng mực.
Chu Mạnh Ngôn nửa tin nửa ngờ nhìn cô, Chung Thái Lam quay lưng về phía anh và lấy điện thoại di động ra.
Cô thấy Nhiếp Chi Văn nhắn tin WeChat cho mình: "Hai ngày tới thành phố Hoài có một buổi triển lãm nghệ thuật, cô có hứng thú không?"
Sau đó là một tin nhắn dẫn link bài giới thiệu.
Trong lòng Chung Thái Lam hơi dao động, cô cẩn thận đọc kỹ lại bài giới thiệu kia rồi mới trả lời: "Có vẻ khá thú vị."
Nhiếp Chi Văn: "Vậy đi xem cùng tôi đi."
Chung Thái Lam không trả lời luôn mà kéo lên đọc lại lịch sử cuộc trò chuyện, trước kia cô đã từng từ chối lời mời xem phim của anh ta, lần này...: "Bao giờ đi thế?"
"Khi nào cô thấy tiện thì chúng ta đi."
Chung Thái Lam bật cười, Nhiếp Chi Văn nói vậy thì dù không muốn cô vẫn phải đồng ý thôi, cô mở phần mềm ra xem dự báo thời tiết mấy ngày tới, trong lòng thầm tính toán: "Ngày kia được không?"
"Không thành vấn đề."
Chu Mạnh Ngôn thấy cô đang tập trung nhắn tin thì buột miệng hỏi: “Ai thế?”
“Không ai cả.” Chung Thái Lam cất kỹ điện thoại di động, trả lại câu vừa nãy cho anh.
Chu Mạnh Ngôn tiếp tục cố gắng: “Nhiếp Chi Văn à?”
“Tôi muốn uống sữa.” Cô bình tĩnh mỉm cười: “Anh đi hâm nóng giúp tôi nhé?”
Chu Mạnh Ngôn: “…”
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
49 chương
51 chương
42 chương
50 chương
169 chương