Đây là một câu chuyện bí ẩn
Chương 46 : Giấc Mơ Kỳ Lạ
Hai người quay sang nhìn nhau, không ngờ là đi ăn khuya thôi mà cũng gặp được một trong số các nghi phạm.
Lúc này thì cơn buồn ngủ của Chung Thái Lam đã biến mất hoàn toàn, cô vểnh tai lên nghe bọn họ nói chuyện.
Có vẻ như David đã uống khá nhiều nên bây giờ anh ta đang say khướt, vừa ngồi vào bàn đã mở miệng than thở: “Mẹ nó, mệt thật đấy, hôm nay tôi bị cảnh sát gọi.”
Chung Thái Lam không ngờ anh ta lại cục súc như vậy, cô hít thật sâu rồi nhanh chóng uống một ngụm bia lạnh để bình tĩnh lại.
Ngồi bên cạnh anh ta là một cô gái tóc ngắn, trên ngón tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt khá bình tĩnh: “Điều tra anh vì chuyện gì?”
David nhìn ngó xung quanh, chỗ họ ngồi chếch hẳn sang một bên, xung quanh cũng chẳng có mấy người, đối diện thì là một đôi tình nhân trẻ đang ôm ấp rồi thì thầm gì đó với nhau.
Một bàn khác gần đó có một cô gái đang gọi điện cho bạn trai cũ và khóc lóc ầm ĩ: “Rốt cuộc thì em kém cô ta ở điểm nào?”
Hoàn cảnh ầm ĩ như vậy cũng coi như khá an toàn, anh ta nói nhỏ: “Cao Ngân Nguyệt.”
Một người đàn ông khác có vẻ như cũng là người trong giới, anh ta biết tên thật của Cao Ngân Nguyệt nên vội lên tiếng: “Vụ án của cô ấy có kết quả rồi cơ mà?”
David lắc đầu: “Vẫn chưa bắt được hung thủ, không biết có phải là cảnh sát lại phát hiện thêm manh mối gì không.”
Cô gái tóc ngắn nhả ra một làn khói: “Thế thì liên quan gì đến anh?”
Một lúc lâu sau David mới đáp lại: “Tất nhiên là không liên quan gì đến tôi rồi.”
“Anh thôi đi, nếu không liên quan thật thì anh căng thẳng làm gì?” Cô gái tóc ngắn lạnh lùng hỏi: “Có phải là cô ta biết gì đó không?”
Sắc mặt David rất kỳ quặc: “Người chết rồi, có biết thì cũng chẳng sao.”
“Cô ta chết như nào vậy?” Cô gái tóc ngắn thấp giọng hỏi: “Có liên quan gì đến anh không đấy?”
David lạnh lùng đáp: “Tất nhiên là không rồi, chẳng lẽ là tôi giết cô ta?”
Chung Thái Lam cực kỳ tập trung nghe lén cuộc nói chuyện của David, nhưng cô ngồi rất xa, xung quanh còn ồn ào nên không nghe rõ lắm, đành phải xích lại gần chỗ của Chu Mạnh Ngôn.
Chu Mạnh Ngôn thấy cô từ từ ngồi sát vào mình, bất đắc dĩ nói: “Đứng lên một chút.” Cô vừa nhổm người dậy thì anh đã kéo ghế nhựa của cô sát vào mình, “Ngồi đây đi.”
Chung Thái Lam ngồi xuống cạnh anh, lo lắng hỏi: “Liệu có rõ ràng quá không?”
Chu Mạnh Ngôn đưa tay lên khoác bên hông Chung Thái Lam, giả vờ như đang ôm cô: “Như vậy là được rồi.”
Chung Thái Lam yên tâm.
Mặc dù David đã uống say nhưng anh ta vẫn rất cảnh giác, chỉ nói vài câu như vậy rồi cúi đầu uống rượu, không chịu nói thêm gì nữa.
Chung Thái Lam nhớ lại đoạn hội thoại kia, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Nghe có vẻ anh ta không giết người.” Nói xong cô ngẩng đầu trưng cầu ý kiến của Chu Mạnh Ngôn.
Anh còn đang bận ăn xiên khoai tây nướng.
Chung Thái Lam lặng lẽ quay đầu lại nhìn bát đĩa, tất cả đều vơi đi một nửa rồi.
“Anh mặt dày thế?” Cô hỏi.
Chu Mạnh Ngôn chỉ nói một câu đầy ẩn ý: “Trình độ nghe lén của cô kém quá.”
Nếu như anh không giả vờ ôm cô, đóng giả thành một đôi tình nhân thì cô ngồi yên một lúc lâu như vậy mà lại không ăn xiên đồ nướng nào cũng chẳng khác gì đang tự viết lên mặt mình dòng chữ: “Tôi có vấn đề.”
“Đã làm chuyện xấu thì phải làm cho tự nhiên vào.” Chu Mạnh Ngôn vứt que sang một bên, truyền thụ kinh nghiệm cho cô: “Đừng tránh ánh mắt của người ta, như vậy sẽ càng đáng nghi hơn.”
Chung Thái Lam hung dữ cắn một xiên thịt ba chỉ nướng.
Chu Mạnh Ngôn không nhịn được cười, anh ngẩng đầu lên xoa đầu cô: “Không tranh giành với cô nữa, ăn đi, tôi no rồi.”
“Tay nào đấy?” Chung Thái Lam lườm anh.
Chu Mạnh Ngôn giơ tay trái lên: “Tay này, yên tâm, sạch lắm, tôi biết là cô vừa gội đầu xong.”
Lúc này Chung Thái Lam mới im lặng.
Nhóm David ăn không lâu lắm, chẳng bao lâu sau đã giải tán, trước lúc rời đi, cô gái tóc ngắn còn nói một câu đầy ẩn ý: “David, nếu có chuyện gì thì anh biết phải làm thế nào rồi chứ?”
“Cô yên tâm, tôi không ngu.” David ngáp xong rồi nói: “Có làm sao thì cũng không đến lượt cô đâu.”
“Vậy thì tốt.” Cô gái tóc ngắn kia rời đi trước.
David nhỏ giọng chửi thề một câu, người đàn ông còn lại đặt tay lên đùi David rồi véo một cái: “Đừng để ý đến ả gái điếm kia, đêm nay về với anh đi?”
David híp mắt lại, lười biếng lên tiếng: “Đi nào.”
Chung Thái Lam nghe lén: “Đúng là gay rồi.”
Chu Mạnh Ngôn suy nghĩ: “Hình như người đó không phải là bạn trai của anh ta.”
Đôi bên nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn hai người kia rời đi.
“Ba giờ rồi.” Chung Thái Lam hỏi: “Chúng ta có đi không?”
“Đi thôi.”
Trên đường về nhà, hai người còn thảo luận về cuộc đối thoại đã nghe lén được, Chung Thái Lam vẫn kiên trì với quan điểm của bản thân: “Tôi cảm thấy anh ta không giống kẻ giết người.”
“Ừ, không giống, anh ta đang quan tâm đến chuyện gì khác.” Chu Mạnh Ngôn cân nhắc, “Mai tôi sẽ hỏi thử Bạch Đào xem sao.”
Nhắc đến Bạch Đào, Chung Thái Lam lại không kìm chế được mà hỏi việc khác: “Bạch Đào có xinh không?”
Chu Mạnh Ngôn cố nhịn cười: “Cũng… không tệ.”
“Nếu so sánh với Cao Ngân Nguyệt thì thế nào?”
Chu Mạnh Ngôn thật thà đáp: “Khí chất của họ khác nhau, không thể so sánh được.”
Chung Thái Lam rất tò mò: “Vậy anh thích mẫu người nào hơn?”
Cô hỏi rõ ràng quá rồi đấy… Chu Mạnh Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô: “Tôi không thích mẫu người nào cả, tôi chỉ có thể thích một người nào đó thôi.”
Chung Thái Lam cảm thấy hơi thất vọng.
Chu Mạnh Ngôn quyết định nói sang chuyện khác, anh đứng lại: “Cô mệt rồi à? Tôi cõng cô về nhé.”
Chung Thái Lam có cảm giác như mình đang mộng du: “Thật à?”
“Tất nhiên rồi.” Anh ngồi xổm xuống: “Lên đi.”
Chung Thái Lam chỉ do dự một giây đồng hồ, sau đó lập tức tung tăng chạy đến: “Vậy làm phiền anh rồi.”
“Không phiền đâu.”
Anh nói hơi sớm rồi.
Thực ra ấn tượng về việc cõng người khác của Chu Mạnh Ngôn còn dừng lại ở việc ngày xưa từng cõng một bạn học nam ở cùng kí túc xá bị gãy chân lên tầng, Chung Thái Lam là một cô gái, không nặng lắm nên càng không có vấn đề gì.
Nhưng lần này thì anh đã hiểu thế nào là đau khổ rồi.
Cõng con trai làm sao có thể giống với việc cõng con gái được chứ? Con gái CÓ NGỰC ĐẤY!!!
Có một vài phản ứng sinh lý là những ký ức được chôn sâu trong gene mỗi chúng ta, nhắc nhở các động vật giống đực rằng không bao giờ được lơ là việc giao phối, phải luôn phấn đấu vì sự sinh sôi nảy nở của loài người.
Vậy nên não của chúng ta sẽ không hoàn toàn khống chế được việc này, dù không muốn thì vẫn sẽ có phản ứng.
Mồ hôi lạnh của Chu Mạnh Ngôn túa ra.
Chẳng lẽ bây giờ phải đứng lại rồi bảo cô xuống đi? Ha ha, nam tử hán đại trượng phu, lời đã nói ra khỏi miệng thì dù có quỳ cũng phải làm đến cùng QAQ.
Mới đầu Chung Thái Lam còn tưởng là mình có thể nằm sấp xuống và nhắm mắt ngủ một lát, nhưng suốt năm phút sau, trong đầu cô chỉ có những suy nghĩ thế này:
Mình có nặng không nhỉ? Chắc mình không nặng lắm đâu? Liệu anh ấy có cảm thấy mình nặng không? Nhưng mà nhìn anh ấy có vẻ không khó khăn lắm (mình không hề nặng chút nào mà…).
Đau ngực quá, quả nhiên là lưng của nam thì rộng hơn của nữ rất nhiều, thả lỏng một chút nào, không được, hình như mình sắp ngã xuống rồi (ôm chặt)… cảm giác an toàn thật đấy, giá như có thể chiếm lấy cả đời thì tốt biết mấy.
Vừa nghĩ đến đây, Chung Thái Lam lập tức cảm thấy chua chát, cô biết chuyện này là không thể nào.
Mặc dù Chung Thái Lam đã tạo ra anh, nhưng từ giây phút anh có được linh hồn của riêng mình thì đã không còn thuộc về cô nữa, anh khác Chu Mạnh Ngôn trong truyện rất nhiều, nhưng điểm khác biệt ấy vừa khiến cô cảm thấy mới lạ vừa đem lại cảm giác chân thật.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc cô đang dần đánh mất Chu Mạnh Ngôn.
Đến khi tìm được hung thủ thì chắc mọi chuyện cũng sẽ kết thúc.
Lúc ấy, nếu như mọi chuyện thuận lợi thì có lẽ cô sẽ nói cho anh những suy nghĩ thật sự trong lòng mình, sau đó để anh dùng quyền lực đặc biệt của bản thân để từ chối… Ừ, như vậy cũng coi như thành công rồi, cô thông minh thật đấy (tự cho mình một nút like).
Sau đó anh tiếp tục yêu Cao Ngân Nguyệt cũng được, mà yêu người khác cũng vậy, mọi chuyện đều không liên quan đến cô nữa.
Còn về những khả năng khác… nếu nói bản thân không lén ảo tưởng thì là lừa mình dối người, nhưng đó là trước kia.
Chu Mạnh Ngôn càng chân thật bao nhiêu thì cô lại càng tỉnh táo bấy nhiêu… Không muốn tỉnh cũng không được ấy chứ, dù sao cô không còn là một cô gái trẻ nữa.
Đối với cô, điều kiện của Nhiếp Chi Văn đã rất cao rồi chứ đừng nói tới Chu Mạnh Ngôn, người ngoài có lẽ sẽ không biết anh xuất sắc đến nhường nào, nhưng cô là người hiểu rõ nhất.
Chung Thái Lam tự ảo tưởng một lúc, lại cảm thấy mình mơ mộng hão huyền quá rồi, thôi, từ giờ không nghĩ nữa.
Chung Thái Lam tự nhắc bản thân, kiểu gì thì cũng sẽ mất đi thôi, đừng có động lòng, chậm rãi dứt ra rồi đến ngày đó sẽ bớt đau lòng hơn… Bắt đầu từ ngày mai đi, bây giờ cô còn chưa sẵn sàng nên hôm nay không tính.
Uống rượu độc để giải khát thì cũng chỉ có thể hết khát được một lúc thôi, cô thầm cảm thấy dễ chịu, lập tức đá hết mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu ra ngoài, dựa mặt vào lưng Chu Mạnh Ngôn, cảm nhận hơi ấm trên người anh rồi dần ngủ thiếp đi.
Chu Mạnh Ngôn còn đang rối rắm vì chuyện khác nên không hề biết suy nghĩ của người sau lưng mình.
Vất vả lắm mới đặt được cô lên giường, anh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy dù có chạy marathon thì cũng không mệt thế này.
Anh ngồi cạnh giường một lúc, nhìn khuôn mặt đang say giấc của Chung Thái Lam, không khỏi thở dài: Quyền lực đặc biệt cái khỉ gì chứ, anh không cần mấy thứ đó.
Tự hiểu cảm giác đau khổ khi bị người khác sắp đặt là đủ rồi, sao anh nỡ để chuyện này xảy ra với người khác chứ?
Hơn nữa, mặc dù Chu Mạnh Ngôn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện mình là nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng điều anh thấy lấn cấn là bản thân chuyện đó chứ không hề oán hận Chung Thái Lam.
Chỉ là, rốt cuộc thì Chung Thái Lam nghĩ gì trong đầu vậy? Mặc dù anh vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của cô, nhưng đây không phải là khả năng đọc được suy nghĩ của cô, càng ngày anh càng cảm thấy mình không hiểu Chung Thái Lam.
Có phải là vì anh không? Từ trước đến giờ Chung Thái Lam vẫn luôn bỏ ra nhiều tình cảm hơn anh, anh là người được lợi, nhưng tất cả những gì anh đã làm liệu có xứng với hai chữ “bạn bè” không?
Chỉ sợ là chưa hẳn, vậy cũng chẳng trách được tại sao cô lại tức giận.
Chu Mạnh Ngôn tính toán lại, thầm cảm thấy tiếc nuối.
Anh thật sự thấy Nhiếp Chi Văn không phải là người tốt, nhưng chẳng biết phải thuyết phục cô thế nào, buồn phiền đến mức không thể ngủ nổi mất.
Cũng không biết có phải do ngày nghĩ gì đêm mơ nấy không, nhưng sau khi ngủ thiếp đi một lúc, Chu Mạnh Ngôn đã biết là mình đang nằm mơ rồi.
Đôi khi, chúng ta biết rõ là mình đang nằm mơ, Chu Mạnh Ngôn cũng vậy, mới đầu giấc mơ là anh đã biết mình đang mơ, nhưng sau khi tỉnh táo được khoảng một giây, anh lập tức quên béng chuyện đó, cứ thế chìm đắm trong giấc mơ này.
Đây là một phòng học, cũng không rõ là đang học môn gì mà các bạn học bên dưới người thì xì xào bàn tán, người thì truyền giấy, cũng có vài người đang chăm chú chép bài.
Hình như anh đang ngủ gật, người ta đã chép được nửa trang giấy rồi mà quyển vở của anh vẫn trắng trơn, vì thế anh đá nhẹ vào chân bạn cùng bàn: “Cho tớ mượn vở với.”
Ngồi cùng bàn với anh là một bạn nữ rất xinh đẹp nhưng đối phương lại giả vờ không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu xuống chép bài tiếp.
Anh nghe thấy mình nói: “Cậu đừng giận mà.”
“Ai giận chứ, cậu không thể đi học đàng hoàng được à?” Bạn ngồi cùng bàn anh nghiêm mặt lại, không thèm để ý đến anh.
Suốt cả một tiết học, Chu Mạnh Ngôn không tìm được cơ hội nói chuyện với bạn cùng bàn, mãi đến khi tan học, anh không để người ta đi WC mà cứ thế kéo bạn cùng bàn lại: “Cậu đừng giận, tớ không cố ý đâu.”
“Đã nói là không giận rồi mà.”
Không thể tin câu này được, Chu Mạnh Ngôn cảm thấy rất may mắn vì dù đang trong mơ nhưng anh vẫn có thể tỉnh táo được như vậy (ồ, tại sao lại nói đây là giấc mơ), anh lấy một hộp kẹo socola trong ngăn bàn ra, “Cho cậu này.”
“Không ăn.”
Anh nhanh chóng bóc kẹo ra rồi nhét vào miệng cô: “Đừng giận, đừng giận nữa mà.”
Bạn ngồi cùng bàn bị anh nhét một viên kẹo socola vào miệng thì không thể nói gì được nữa, đành phải phồng má ăn hết, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Ngọt quá.”
“Thế à?” Anh suy nghĩ hồi lâu rồi ghé sát người lại và thơm nhẹ lên môi cô.
Thơm xong thì anh lại ngẩn ra, cái quái gì thế này? Anh vừa sững sờ vừa nghiêm túc trả lời một cách rất thuyết phục: “Cũng không tệ, chắc là do cậu ăn nhiều nên mới thấy ngọt đấy.”
Bạn cùng bàn không mắng anh là tên lưu manh: “Vậy mà cậu còn đưa cho tớ nhiều như vậy à?”
Anh cố ý nói trái lòng, có chết cũng không chịu nhận sai: “Đi học.”
Từ từ, đi học? Mới có mười phút trôi qua hả? Sao lại vô lý thế?
Nhưng chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người lại ngồi xuống và chuẩn bị vào học, còn việc đây là môn gì, giáo viên nào dạy thì lại như chìm vào sương mù, anh có cố gắng nhìn nhưng cũng không thấy rõ.
Mọi người tiếp tục chép bài, tay phải của anh nhanh chóng cầm bút bắt đầu chép bài, tay trái… còn tay trái lại đặt lên đùi của bạn cùng bàn.
Anh còn chưa ngủ say, vẫn hơi tỉnh táo nên vội vàng muốn thu tay về, nhưng lại không thể khống chế được cơ thể của mình, Chu Mạnh Ngôn chẳng những không thu tay về mà lại từ từ mò lên trên, cứ thế chui vào váy người ta.
Sau khoảnh khắc ấy, bản thân Chu Mạnh Ngôn cũng cảm thấy rất khó hiểu: Hóa ra mình có suy nghĩ biến thái vậy à?
Ý thức tỉnh táo và cảnh trong mơ hơi mâu thuẫn một chút, nhưng trong giấc mơ này, chút ý thức nhỏ nhoi ấy cũng chẳng thể làm gì nổi, sau đó anh phát hiện ra mình, hoặc nói đúng hơn là cảm giác được mình đã chạm vào phần da thịt nào đó rất ấm áp và mềm mại, cảm giác tuyệt vời ấy khiến anh cảm thấy cực kỳ quyến luyến, không nỡ rút tay ra.
Lại nói tiếp, đã như vậy rồi mà sao bạn cùng bàn không mắng mình nhỉ? Anh nghĩ vậy, sau đó lập tức phát hiện ra bạn cùng bàn đã bỏ bút xuống.
Muốn véo anh hả? Không, không phải, phản ứng của bạn cùng bàn đối với hành động sờ đùi của anh chính là là chậm rãi đưa tay ra sờ phần bụng dưới của anh.
Một giấc mơ như thật như giả, đôi khi anh cảm thấy người trong giấc mơ của mình rất chân thật, nhưng đôi khi lại như một màn sương mờ, chẳng có gì cả.
Nhưng điều chân thật nhất, hoặc nói đúng hơn điều vốn là thật chính là thân thể của anh.
Mới đầu thì gấp gáp, tiếp theo thì vội vàng, cuối cùng là cảm giác thỏa mãn sau khi được giải phóng, tất cả đều rất thật…
Cảm giác này thật sự tuyệt vời, có điều, như vậy thì có nghĩa là anh và bạn cùng bàn có mối quan hệ bất chính ư? Được thôi, có gì mà phải phân tích chứ, chỉ là một giấc mơ thôi mà.
Anh chìm vào mộng đẹp.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
49 chương
51 chương
42 chương
50 chương
169 chương