Dạy Dỗ Công Chúa Nữ Nô

Chương 72 : cam đoan, nhất định sẽ càng “quan tâm” bọn họ

Thái hậu không biết Mộ Thiển Thiển đang nghĩ cái gì, chỉ làm nàng nghe lọt được lời nói của mình. Nàng ta đứng lên, hướng một bên đi đến. Thái hậu đứng, Thiển Thiển cũng không dám tiếp tục ngồi, chỉ có thể cùng đứng lên, cũng không dám đuổi kịp bước chân thái hậu, đứng tại chỗ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng nàng ta, không biết thái hậu đến cùng muốn làm cái gì. Thái hậu tuổi cũng đã lớn, chắc cũng phải năm mươi sáu mươi tuổi, bởi vì trêи mặt trang điểm thích hợp, tùy ý thấy còn nghĩ hẳn tuổi còn trẻ, nhưng nếu cẩn thận nhìn, lại có thể nhìn ra sợi tóc bên thái dương sớm đã bạc. Nghĩ nàng ta dù sao cũng là nãi nãi của mình, lại vì nàng mà trù tính tương lai, trong lòng Thiển Thiển tự giác nhu hòa xuống. Chính là, sự tình mê tình hương lần trước nàng vẫn thật để ý, liền nghĩ rằng trong kế hoạch của thái hậu có lẽ nàng cũng có một phần ưu việt, nhưng, đối với bản thân thái hậu mới là chân chính có lợi nhất. Nàng bất quá chỉ là quân cờ mà thôi. Thái hậu lấy ra một cái hộp gấm trong ngăn kéo, trở lại đưa cho nàng: “Mở ra nhìn xem, xem có thích hay không.” Thiển Thiển đem hộp gấm mở ra, khi nhìn đến bên trong đông thì trước mắt sáng ngời. Đó là dạ minh châu so nắm tay còn lớn hơn, ở trong ban đêm, còn sáng hơn so với ánh nến ngọn đèn. Có nó, buổi tối sẽ không cần thiết phải đốt đèn. “Đây là…” “Đương nhiên là tặng cho ngươi, thích không?” Thái hậu kéo tay nàng lại đi đến bên giường. “Thích, đương nhiên thích.” Đồ tốt như vậy, làm sao có thể không thích? Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt mà mang đi bán đấu giá, một viên ít nhất cũng đáng mấy chục vạn. Đương nhiên, đó là nàng mới phỏng chừng thôi, đã là đồ vật hoàng gia, tự nhiên là vô giá, mấy chục vạn, cũng chính có nàng nghĩ ra. Nếu đem đi bán đấu giá cho kẻ có tiền, nói không chừng còn có thể tới mấy trăm vạn. Ngày đó đi với Sủng Nhi cùng nhau thích một cái váy còn luyến tiếc mua, cái này, có thể mua mấy trăm cái váy… Lễ vật như vậy, thật tốt, cho nên, nàng cười so với vừa rồi không biết xán lạn thêm bao nhiêu lần. Thái hậu xem mặt nàng hiện lên rõ ràng ɖu͙ƈ vọng tham lam, khóe mắt ý cười càng sâu : “Nếu Thiển Thiển thích, về sau biên thuỳ quốc đưa tới cống phẩm, ai gia sẽ không quên phần của ngươi.” Thiển Thiển dè dặt cẩn trọng đem hộp gấm khép lại, ôm ở trong ngực, nhìn nàng ta một cái, ngọt ngào cười nói: “Hoàng tổ mẫu đối ta thật tốt.” “Ngươi là hoàng cháu gái của ai gia, ai gia không đối tốt với ngươi, còn có thể đối tốt với ai?” Vốn là lời nói ôn nhu từ ái, nhưng Thiển Thiển nghe vào trong tai, bản năng lại phát lên một tia hàn ý. Thái hậu xem nàng, khóe môi ý cười bỗng nhiên đạm nhạt, trong lời nói cũng thêm một phần thâm trầm cùng nghiêm khắc: “Về sau, nếu không có chuyện gì thì không cần cùng Minh Châu nháo loạn, coi như nhường nàng, chỉ cần nàng không quá phận liền mặc kệ.” Thiển Thiển ngẩn ra, ý cười theo lời của thái hậu dần dần phai nhạt. Thiển Thiển không rõ, vì sao bọn họ đều bảo nàng trốn tránh Mộ Minh Châu. Rõ ràng ở đại sảnh, thái độ của thái hậu là rõ ràng thiên vị nàng, nhưng hiện tại lại muốn nàng nhường Ngũ hoàng tỷ. Nàng hoàn toàn nhìn không ra khúc mắc. Nàng ta là thái hậu, thời điểm đối mặt nàng không thể giống như đối mặt Hiên Viên Liên Thành mà tùy ý biểu đạt bản thân bất mãn, tuy rằng nàng không biết, tại sao bản thân đối với Hiên Viên Liên Thành có thể tùy tâm sở ɖu͙ƈ như thế? Nàng tựa hồ không sợ Hiên Viên Liên Thành, hoặc ít nhất, không sợ hắn như sợ hãi Đông Lăng Mặc. Nàng liễm thần, lập tức dịu ngoan gật gật đầu: “Ta đã biết hoàng tổ mẫu, nhiều lắm về sau nhìn thấy nàng, ta liền đi đường vòng.” Thái hậu cười cười, xoa tóc nàng, một mặt từ ái: “Cũng không cần tất yếu như vậy, chính là, ít cùng nàng ta tiếp xúc lại, ý tứ của ai gia, ngươi nên minh bạch.” “Ta hiểu được.” Thái hậu xem bộ dáng nàng nhu thuận như vậy, ý cười từ ái lại dần dần trở về đuôi lông mày: “Thiển Thiển sau khi thành thân quả nhiên so với trước đây nhu thuận hiểu chuyện hơn.” Thiển Thiển cười, rõ ràng bị áp lực vĩ đại, nhưng ý cười cũng coi như sung sướиɠ. Trầm mặc nửa khắc, thái hậu đột nhiên hỏi: “Gần đây Đông Lăng Mặc đang làm những gì?” Thiển Thiển trừng mắt nhìn, tùy ý trả lời: “Tựa hồ luôn bề bộn nhiều việc, nhưng ta không biết hắn đang vội cái gì.” Thái hậu lại nghiêm sắc mặt, nhìn chằm chằm nàng, một tia nghiêm khắc: “Ngươi thân là nương tử của hắn, làm sao có thể không biết hắn đang vội cái gì? Ngươi không có nghe lời nói ai gia, hảo hảo chú ý hắn sao?” Chính là vài lời nói đơn giản lại làm lòng bàn tay Thiển Thiển hơi hơi ẩm ướt lên, nàng xem thái hậu, nghiêm cẩn nói: “Ta hiểu được, về sao ta sẽ chặt chẽ chú ý hắn, tùy thời hướng nãi nãi hội báo hắn hành động.” Nguyên lai, đây mới là mục đích từ đáy lòng thái hậu, trong nháy mắt, Thiển Thiển chỉ cảm thấy da đầu run lên. “Nói gì vậy?” Ánh mắt Thái hậu cuối cùng nhu hòa xuống, ở trêи đầu nagf nhẹ nhàng xoa một cái, lại cười nói: “Cái gì kêu Tùy thời hướng ai gia hội báo hắn hành động? Nói giống như ai gia muốn ngươi giám thị hắn vậy. Ai gia bất quá là muốn nói, hắn là phu quân của ngươi, ngươi phải quan tâm nhiều đến hắn, mà ai gia thân là nãi nãi của ngươi, cũng là nãi nãi của Đông Lăng Mặc, đương nhiên cũng muốn quan tâm tôn nữ cùng tôn nữ tế, ngươi hiểu chưa?” “Ta hiểu được nãi nãi.” Lúc này trừ bỏ đáp án này, nàng còn có thể nói gì? Không đợi nàng nghĩ nhiều, thái hậu lại ôn nhu hỏi: “Như vậy, Liên thành hoàng tử thì sao? Ngươi cùng hắn cảm tình phát triển đến như thế nào?” Thiển Thiển bắt đầu dè dặt cẩn trọng suy nghĩ trước lời mình nói, thái hậu đối Đông Lăng Mặc dụng tâm kín đáo, thế thì đối Hiên Viên Liên Thành nhất định cũng sẽ giống nhau. Nàng liễm thần, dịu ngoan đáp lời: “Vẫn là như vậy, không mặn không nhạt.” Thái hậu gật gật đầu, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Quả nhiên, đáp lời như vậy mới là tối ưu. Nếu nàng nói cảm tình đối với Hiên Viên Liên Thành tốt lên, nói không chừng thái hậu còn muốn để nàng làm chuyện gì. Thái hậu than nhẹ một tiếng, ôn nhu nói: “Ai gia cũng nhìn ra được hắn ở trong điện cùng ngươi biểu hiện kiếm điệp tình thâm, có lẽ cũng chỉ là cho ai gia vài phần mặt mũi, ở ai gia cùng mọi người trước mặt diễn trò mà thôi.” Nàng ta lại xem nàng, trong tầm mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng thanh lệ thoát tục, thậm chí so với mấy ngày trước lại thêm một phần thanh thuần cùng thấu triệt động lòng người. Nàng ta không biết phần thanh thuần này từ đâu mà đến, nhưng khi xuất hiện tại trêи mặt của Thiển Thiển, hiện lên ở đáy mắt nàng, phần thanh thuần cùng thấu triệt như vậy đủ để cho nam nhân trong thiên hạ vì nàng phát cuồng. Nhiều năm như vậy đối nàng tỉ mỉ che chở cuối cùng cũng không uổng phí tâm cơ. “Mặc kệ thế nào, Liên thành hoàng tử đối với toàn bộ nước Đông Chu có ý nghĩa trọng đại, cùng hắn giao hảo đối với ngươi tuyệt đối có lợi, ngươi hiểu chưa?” “Ta hiểu được, nãi nãi.” Thiển Thiển phát hiện nàng trừ bỏ “Ta đã biết” “Ta hiểu được” căn bản không có từ ngữ gì khác, ở trước mặt thái hậu, không cẩn thận tràn ra lời nói khác thường đều có khả năng đưa tới mối họa khôn lường. Thái hậu vẫn nhìn nàng, tiếp tục hỏi: “Gần nhất Hách Liên Tử Câm có động tĩnh gì không?” Thiển Thiển chỉ cảm thấy bản thân một cái đầu để suy nghĩ là không đủ, thật sự không biết nên thế nào trả lời vấn đề này. Nàng theo bản năng nắm thật chặt mười ngón, dè dặt cẩn trọng đáp lời nói: “Hách Liên Tử Câm vẫn là như vậy, cả ngày ở trong Ỷ Phong Các, rất ít cùng những người khác lui tới.” Trêи thực tế, nàng căn bản không quan tâm quá. Nếu để thái hậu biết, không biết sẽ rơi vào kết cục gì. Nàng tuyệt đối có lý do tin tưởng thái hậu dù cho biểu hiện ra bên ngoài hiền lành, nàng ta cũng không phải nhân vật đơn giản. Thái hậu thở ra một hơi, trầm mặc một lúc, lại hỏi: “Được rồi, còn… Phong Ảnh Dạ đâu?” Cái này làm Thiển Thiển đầu lớn hơn nữa, nàng đều không biết Phong Ảnh Dạ đi nơi nào , chỉ có thể lắc lắc đầu nhỏ giọng nói: “Hắn gần đây cũng không ở trong điện, ta không biết.” Thái hậu nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, đáy mắt xẹt qua một tia không vui: “Ai gia bảo ngươi hảo hảo quan tâm bọn họ, ngươi thế nào cái gì cũng đều không biết?” Thiển Thiển ngẩn ra, vội hỏi: “Thực xin lỗi nãi nãi, ta về sau nhất định sẽ càng Quan tâm bọn họ, ta cam đoan.”