Mộ Thiển Thiển tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm trên giường lớn mềm mại, bên giường là một nam nhân đang cởi y phục. Bàn tay hắn đang dừng ở bên hông kéo thắc lưng. Thiển Thiển tức thời trở nên tỉnh táo, nàng muốn nhanh chóng ngồi dậy nhưng lại phát hiện bản thân hoàn toàn không có chút khí lực, tứ chi như nhũn ra. Càng đáng sợ hơn, nàng phát hiện dưới bụng phát ra một cỗ nhiệt nóng bỏng, nháy mắt khiến cho cả người như đang trong lò lửa, nàng không nhịn được rên nhẹ một tiếng. Bên giường, nam nhân ném quần dài xuống, xoay người đối diện với nàng: "Tiểu mỹ nhân, rốt cục đã tỉnh chưa?" Nàng nhận ra hắn, hắn chính là người bắt nàng đi lúc ở khách điếm. Thấy hắn đang tiến lại gần, Mộ Thiển Thiển theo bản năng tránh né. Bàn tay hắn dừng trên mặt nàng, ngón tay thô dài ôn nhu lướt theo đường cong mỹ miều của khuôn mặt, đáy mắt không ngần ngại để lộ ra dục vọng "Không... Đừng chạm vào ta!" Nàng chống khủy tay, dùng toàn bộ sức lực nâng người dậy, nhưng chưa được nữa khắc liền ngã lại xuống giường. Thân hình mềm nhũng như nước mùa xuân trái ngược hoàn toàn với điểm hồng sừng sững thoát ẩn thoát hiện trong lớp xiêm y, theo nhịp diệu của hô hấp mà không ngừng chuyển động khiến người xem như bị thiêu đốt. Đôi mắt nam nhân hiện lên tia tham luyến, bàn tay chạy dọc theo từng đường nét khuôn mắt xuống cổ áo nhẹ nhàng nhất lớp y phục của nàng. Cổ áo bị đẩy lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng. Một mỹ nhân như vậy, hắn không muốn quá nhanh chiếm giữ nàng, không muốn nàng cảm thấy bất an. Nhưng cuối cùng hắn vẫn làm nàng sợ hãi. Thiển Thiển dùng sức cắn môi, nàng muốn dùng cơn đau này khiến cho bản thân tỉnh táo lại, nhưng mặc kệ nàng làm thế nào, thân thể vẫn như cũ càng ngày càng nóng lên. Thôi tình hương vừa trúng và mê tình hương con lại trong cơ thể, dưới tác dụng của cả hai loại dược, liệu nàng có thể kháng cự? "Không cần..." Cái yếm hồng nhạt lộ ra, bầu ngực nở nàng ẩn nấp dưới yếm như một đóa hoa nở rộ, nhũ tiêm như hai đóa hồng mai ngạo nghễ không kiêng dè khoe sắc dưới trời xuân. Ánh mắt nam nhân kinh diễm nhìn nàng, lưu luyến không rời, cuối cùng hắn vươn tay phủ lên ngực nàng. "Không... Ân..." Nàng ý thức được, nếu lúc này không khán cự về sau sẽ càng đau lòng không sống nổi. Để loại nam nhân này chiếm lấy, nàng... cảm thấy thật kinh tởm... Khuôn mặt hắn càng ngày càng đáng kinh, càng ngày càng đáng ghét, sớm biết như vậy, nàng nguyện ở lại phủ công chúa, dù bị Đông Lăng Mặc phá hư, ít nhất nàng cũng không cảm thấy phản cảm như lúc này... Trong tầm mắt bỗng phản phất bóng dáng tuấn dật cùng ta mị, hắn đứng bên bàn, khóe môi hàm chứa ý cười ta ác. "Đông Lăng Mặc, cứu... ta..." Khóe mắt chan chát, vạn phần ủy khuất, nàng thật sự không hoa mắt, nàng thật sự nhìn thấy Đông Lăng Mặc, hắn nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện đang diễn ra, hna81 nhìn nam nhân này rút váy nàng, nhìn tay hắn chạy loạn trên người nàng, nhưng... lại hoàn toàn không có ý cứu nàng. Hắn làm sao có thể lãnh huyết như vậy? "Ân..." Ngón tay thon dài của nam nhân vuốt ve cái yếm mỏng như cánh ve, nhẹ nhàng xo nắn, Mộ Thiển Thiển nhịn không được hô nhỏ một tiếng. Dưới thân như có liêt hỏa thiêu đốt, lý trí nói cho nàng biết bản thân đang bị nam nhân khinh bạc, thậm chí là ngay trước mắt Đông Lăng Mặc, nhưng cảm xúc lại muốn nàng hùa theo nam nhân kia. "A..." Nàng nhìn Đông Lăng Mặc, lệ hai hàng tuôn rơi. Hỗn đản, vì sao không cứu nàng? Ý thức được bàn tay nam nhân đang dừng lại ở gáy toan muốn cởi day yếm của nàng, ánh mắt vốn oán hận nháy mắt trở nên thất kinh thậm chí sợ hãi tuyệt vọng "Cứu ta... cầu ngươi... cầu ngươi..." Nàng nhìn Đông Lăng Mặc, hai mắt đẫm lệ. Nam nhân cuối cùng cũng nhận thấy sự bất thường của nàng, hắn bỗng quay đầu nhìn lại mới phát hiện trong phòng còn có một người. Nam nhân phát hoảng, cuống quít xoay người xuống lấy vội thanh kiếm ở giường. Người này tiến vào phòng nhưng hắn không hề hay biết, cũng không hề biết y đã ở trong này bao lâu, phản phất như hồn ma làm người ta sợ hãi. Ngay lúc hắn muốn với lấy trường kiếm, Đông Lăng Mặc tùy ý giơ tay đánh một chưởng về phía hắn làm cho nam nhân đổ trở lại giường, không biết là y vô tình hay cố ý, một chưởng này chính xác làm cho hắn ngã trên người Mộ Thiển Thiển. Đông Lăng Mặc môi mỏng hé mở, tràn ra một ý cười quỷ dị: "Hoảng cái gì? Tiếp tục đi." Tiếp tục? Không tiêng tên hái hoa tặc ngay cả Mộ Thiển Thiển cũng thất kinh. Hắn nói... Nhường người nọ tiếp tục. Khuất nhục như nước lũ tràn về, nàng không muốn khóc nhưng nước mặt lại không ngừng rơi. Nàng biết hắn đang tức giận, nhưng hắn sao lại có thể nghiêm cẩn (trang nghiêm và kính trọng) nhìn nàng bị tặc nhân vũ nhục, đó là hắn đang trừng phạt vì nàng chạy trốn sao? "Ta sai rồi, ta... Không dậy nổi, ân..." Dưới thân cổ nhiệt nóng bỏng làm cả người nàng ngứa ngáy, nàng nhìn Đông Lăng Mặc hèn mọn cầu xin hắn: "Cầu ngươi... Ta không dám... Ân... a... Ta không dám, Đông Lăng... Mặc... Mặc..." Đông Lăng Mặc vẫn như cũ liếc nhìn nàng, đáy mắt không một tia gơn sóng. "Đông Lăng Mặc, ta... Ta nghe lời, ta nghe... Ân..." Nàng không ngừng vặn vẹo thân mình, đôi tay không nghe lời đi đến trước ngực nhiệt tình xoa nắn, chà xát. Không được như vậy, nàng không được như vậy, ở trước mặt hắn cùng một nam nhân xa lạ làm ra hành động dâm đãng này. Không! Không thể! "Ân..." Nam nhân đang áp trên thân thể mềm mại của nữ tử, phẩn phất tỉnh táo đã hiểu được ý tứ của người phía sau. Không nghĩ tới lại có người có loại ham mê này, thích xem người khác biểu diễn sống đông cung đồ. Hắn điều chỉnh lại hô hấp, hít sâu một hơi: "Có phải ta làm theo lời ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho ta?" Hắn nhìn Mộ Thiển Thiển nhưng lại nói với Đông Lăng Mặc. Nhìn ánh mắt thất vọng của Mộ Thiển Thiển, Đông Lăng Mặc môi mỏng tuôn ra một câu làm người ta choáng váng, hoa mắt: "Xem người, có đủ sức hay không."